Đào Yên Hoa thấy con gái Lý Thanh Tịnh, lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười hiền hòa, hỏi Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, sao hôm nay con lại rảnh rỗi đến thăm bà ngoại vậy?"

Bà cụ Đào cũng cười híp mắt nói: "Thanh Tịnh thật là hiếu thảo, trong đám con cháu này, bà thích nhất chính là Thanh Tịnh."

Lý Thanh Tịnh khách khí nhìn bà và mẹ mình một xướng một họa, lạnh giọng nói: "Mẹ! Có phải hai người muốn đưa con cho Hán Vân Hiển làm tình nhân không?"

Đào Yên Hoa nghe xong, cơ thể cứng ngắc trong nháy mắt, cười xấu hổ nói: "Thanh Tịnh, con đừng nghe bọn họ nói lung tung. Con cũng là người đã kết hôn rồi, sao mẹ có thể đẩy con vào lòng người đàn ông khác chứ. Trừ khi con và thằng nhãi Triệu Hùng kia ly hôn. Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, nhà họ Hán là nhà giàu số hai trong thành phố Hải Phòng, nếu con có thể làm người phụ nữ của cậu Hán Vân Hiển, cả một đời đều sẽ được ăn ngon mặc đẹp. Dù sao cũng tốt hơn mỗi ngày con đều phải vất vả mệt nhọc, nuôi tên vô dụng Triệu Hùng kia."

"Mẹ! Mẹ cũng đã nói con là phụ nữ đã kết hôn. Bây giờ Triệu Hùng đối với con rất tốt, con không muốn ly hôn với anh ấy, cũng sẽ không ly hôn với anh ấy. Cho nên, cho dù là cậu Hiển, hay cậu Vương, về sau mẹ bớt can thiệp vào chuyện của con đi. Nếu ông nội đã quyết định hôn nhân của con rồi, vậy cả đời Lý Thanh Tịnh con sẽ chấp nhận. Nếu để cho con biết, hai người lấy Lý Thanh Tịnh con ra để chuộc lợi, đổi lấy tương lai của nhà họ Đào, cẩn thận con trở mặt với mọi người.”

"Mất dạy!" Bà cụ Đào cầm ba toong trong tay, hung dữ gõ xuống đất một cái, quát lên với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, mặc dù cháu là người nhà họ Lý. Nhưng trên người của cháu có một nửa dòng máu của nhà họ Đào chúng ta. Đây là sự thật không sửa đổi được. Cho dù hy sinh cháu để đổi lấy lợi ích cho nhà họ Đào. Nhưng không phải chia gia sản, bà để cho mẹ cháu phần to sao. Cháu nói như vậy, cứ như nhà họ Đào chúng ta đối xử tệ bạc với cháu vậy."

"Bà ngoại! Cháu đã giúp nhà họ Đào lấy được lợi ích từ tập đoàn Hùng Quang. Chẳng lẽ hai người còn không biết dừng sao?"

"Không phải là chúng ta không biết đủ, mà là nhà họ Đào chúng ta đã xuống dốc. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chúng ta sẽ không còn là nhà giàu, mà là nợ ngập đầu. Chẳng lẽ cháu nhẫn tâm nhìn sự nghiệp ông ngoại cháu vất vả lập nên bị hủy hoại chỉ trong chốc lát?"

Lý Thanh Tịnh nghiêm mặt nói: "Điều này không có liên quan gì với cháu cả, vận mệnh của Lý Thanh Tịnh cháu không muốn buộc chung một chỗ với vận mệnh của nhà họ Đào. Cháu có gia đình của cháu, cũng có cuộc sống của cháu.”

"Con bé mất..."

Bà cụ Đào còn chưa nói hết lời, liền ho khan sù sụ.

Đào Yên Hoa trừng mắt nhìn con gái Lý Thanh Tịnh, hung dữ nói với cô: "Thanh Tịnh, bà ngoại con lớn tuổi rồi, không chịu được kích thích, con không thể nói chuyện cẩn thận sao."

"Con chỉ muốn biểu đạt quan điểm của con mà thôi. Cuộc sống của con do con quyết định, ai cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của con." Lý Thanh Tịnh xả giận xong, liền quay người muốn rời khỏi.

Lại thấy Đào Yên Quân quát Lý Thanh Tịnh một tiếng chói tai, "Cháu đứng lại đó cho cậu!" Lý Thanh Tịnh thấy cậu út Đào Yên Quân nổi giận đùng đùng chạy vội tới, cô nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, lạnh lùng hỏi: "Sao thế, cậu còn muốn đánh cháu nữa à?"

"Con bé này, cho dù cháu là tổng giám đốc công ty, thì cũng đừng quên cậu là cậu cháu. Chẳng lẽ cậu không thể đánh cháu sao?"

Đào Yên Quân vừa dứt lời, Triệu Hùng đã từ ngoài cửa đi đến, lạnh nhạt nói với Đào Yên Quân: "Ông thử đánh Thanh Tịnh một cái xem? Ông đánh cô ấy một cái, tôi liền trả lại ông mười lần."

Đào Yên Quân thấy là Triệu Hùng tới, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt.

Lần trước mình đi tìm Lý Thanh Tịnh, liền bị tên nhóc Triệu Hùng này chỉnh đốn một trấn. Đã không đánh lại được tên nhóc này, nào dám ra tay đánh Lý Thanh Tịnh.

Đào Yên Quân đổi sắc mặt, nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, cậu chỉ muốn để cháu bình tĩnh nói chuyện với bà ngoại thôi. Bà ngoại lớn tuổi, sao có thể chịu được loại kích thích này."

Lý Thanh Tịnh lạnh giọng nói một câu, "Cái gì nên nói, cháu đều đã nói với mọi người rồi. Cho dù có là một con chó, nếu mấy người ép nó quá, nó cũng sẽ cắn người." Nói xong, cô quay sang nói với Triệu Hùng bên cạnh, "Chúng ta đi!"

Sau khi ra khỏi nhà họ Đào, Triệu Hùng đi đằng sau xe Lý Thanh Tịnh, anh lo lắng cô xảy ra chuyện, nên vẫn đi theo đến tận "Công ty thiết kế bao bì Dao Châu".

Triệu Hùng chỉ hiểu đại khái, cũng không biết chuyện cụ thể là thế nào một. Lý Thanh Tịnh cũng không giấu giếm Triệu Hùng, nói lại tin tức mà em gái Lý Diệu Linh gửi cho cô cho anh nghe.

Triệu Hùng nghe xong, lập tức nổi giận lôi đình, liền muốn đi tìm Hán Vân Hiển tính sổ, bị Lý Thanh Tịnh ngăn lại. Cô nói mình đã ngả bài với nhà họ Đào rồi, bọn họ sẽ không ép mình làm như vậy.

Triệu Hùng đã sớm thất vọng cực kì với người nhà họ Đào, làm sao có thể tin được những người kia.

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, chúng ta đã kết hôn mấy năm, mặc dù tình cảm vợ chồng không phải rất hoà thuận, nhưng Lý Thanh Tịnh em cũng không phải là người lả lơi ong bướm. Chỉ cần chúng ta không ly hôn, em sẽ không có quan hệ không đứng đắn với người đàn ông khác ở bên ngoài. Em cũng hy vọng anh có thể làm được, làm tấm gương tốt cho con mình."

Triệu Hùng chỉ "Ừm!" một tiếng, không nói gì.

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng đã ổn định cảm xúc, nói với anh: "Anh đi mau đi! Em phải về công ty làm việc." Nói xong liền quay người nhã nhặn bước vào công ty.

Triệu Hùng lấy ra một điếu thuốc, tựa lên trên cửa xe, châm lửa. Ánh mắt anh lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, chưa bao giờ thấy tức giận như lúc này.

Lúc trước mình đồng ý với Thẩm Minh sẽ đối phó với Hán Vân Hiển, trong vòng sáu tháng, khiến nhà họ Hán phải phá sản. Bây giờ xem ra, phải tiến hành kế hoạch trước thời hạn rồi.

Hút xong một điếu thuốc, Triệu Hùng lái xe đi thẳng đến tập đoàn Hùng Quang.

Khi Triệu Hùng đẩy cửa phòng làm việc của Hồ Dân ra, thư ký của Hồ Dân kêu lên sau lưng Triệu Hùng: "Anh Hùng, tổng giám đốc Dân đang tiếp khách, anh không thể vào!"

Trong văn phòng, Hồ Dân đang bàn chuyện làm ăn với một khách hàng. Thấy sắc mặt Triệu Hùng có chút không đúng, liền xin lỗi khách hàng, "Tổng giám đốc Trịnh, hôm nay tôi có việc đột xuất, hôm nào chúng ta bàn lại được không?"

Người họ "Trịnh" lườm Triệu Hùng một cái, nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy rời khỏi văn phòng của Hồ Dân.

Hồ Dân bảo hư ký đóng cửa lại, sau đó hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ! Xảy ra chuyện gì sao?"

Triệu Hùng nói với Hồ Dân: "Hồ Dân, bằng vào thực lực của tập đoàn Hùng Quang chúng ta trước mắt, đối phó với tập đoàn Vân Yên của nhà họ Hán sẽ như thế nào?"

"Hai bên cùng thiệt hại!"

"Tỉ lệ thương vong sẽ như thế nào?" Triệu Hùng hỏi.

"Chúng ta phải tổn thất ít nhất bốn phần, mới có thể đánh gục được tập đoàn Vân Yên." Hồ Dân ngầm hiểu trong lòng, hỏi: "Cậu chủ, không phải là tập đoàn Vân Yên đắc tội với cậu chứ?"

"Là Hán Vân Hiển!" Đôi mắt Triệu Hùng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nói: "Tôi muốn khiến nhà họ Hán phá sản, muốn để Hán Vân Hiển sống không bằng chết."

"Cậu chủ, cậu đừng xúc động! Tổn thất bốn phần đối với chúng ta mà nói là quá lớn, như thế sẽ cản trở tập đoàn Hùng Quang phát triển. Nhưng mà, nếu cậu có thể tìm được một cao thủ Trader, giảm giá cổ phiếu của tập đoàn Vân Yên xuống. Tôi sẽ có cách khiến nhà họ Hán phá sản, đồng thời sẽ không gây tổn thương đến tập đoàn Hùng Quang của chúng ta. Ngược lại sẽ là cơ hội lớn mạnh lần nữa cho tập đoàn Hùng Quang chúng ta."

Triệu Hùng nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng, mình cũng có một đội Trader! Chỉ là anh không nói cho Hồ Dân biết tập đoàn Nhật Hạ" cũng là công ty của anh.

"Được, ông bảo tôi đánh rớt giá cổ phiếu của anh ta xuống bao nhiêu?” Triệu Hùng hỏi Hồ Dân.

"Giá cổ phiếu của tập đoàn Vân Yên bây giờ là 98 nghìn, cậu chỉ cần đánh xuống 28 đồng trở xuống là được. Đồng thời, thời gian không nên quá dài, cần phải hoàn thành trong vòng một tháng mới được. Như thế, tập đoàn Vân Yên sẽ không có cách nào xuất hiện trên thị trường chứng khoán nữa, tôi sẽ có thể ra tay đối phó với bọn họ."

Triệu Hùng vỗ vỗ bả vai Hồ Dân, nói: "Hồ Dân, đánh chết tập đoàn Vân Yên cho tôi. Nhất định phải khiến nhà họ Hàn phá sản!"

Hồ Dân nhíu mày, hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, cậu biết cao thủ Trader sao?"

Triệu Hùng nhếch miệng cười đắc ý, nói: "Rất không khéo, tôi biết một người!"

"Vậy thì tốt quá! Tôi chờ tin tức tốt của cậu, đến lúc đó cậu cứ xem tôi biểu diễn đi." Hồ Dân cực kì tự tin nói.

Sau khi Triệu Hùng bàn bạc với Hồ Dân xong thì rạng rỡ rời đi! Anh đang chuẩn bị đến tòa nhà văn phòng kinh doanh CBD để tìm Cố Minh Tuyết và Vu Đại Đồng. Đã thấy Mai Lệ Thủy gợi cảm xinh đẹp dựa vào cửa phòng làm việc rồi.

Mai Lệ Thủy liếc mắt đưa tình với Triệu Hùng, nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh lại tìm đến phó tổng giám đốc Dân sao?". ngôn tình hay

"Đúng vậy! Ông Trần bảo tôi đến tìm phó tổng giám đốc Dân làm ít chuyện."

"Vào phòng làm việc của tôi ngồi một chút chứ?" Mai Lệ Thủy chủ động mời Triệu Hùng. Cô ta thấy vẻ mặt chần chừ của Triệu Hùng, liền cố ý khích bác anh: "Anh sẽ không sợ tôi đi?"

"Tôi còn sợ cô hay sao?" Triệu Hùng nhấc chân tiến vào văn phòng của Mai Lệ Thủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play