Lần trước tại bữa tiệc của Dư Tuấn Kiệt, Lý Thanh Tịnh đã ghét Trịnh Duy vì anh ta coi cô như một “món hàng” và giới thiệu với Hán Vân Hiển cô là bạn gái anh ta. Nhưng không ngờ, Triệu Hùng lại đồng ý hợp tác với công ty của Trịnh Duy.

Lý Thanh Tịnh khoanh hai tay trước ngực, tức giận nói với Triệu Hùng: “Tại sao anh lại phụ trách công việc của công ty?”

“Thanh Tịnh, tại sao chúng ta không làm loại hình kinh doanh chủ động này, không phải chúng ta muốn kiếm tiền sao?”

“Anh có nhớ lần cuối Trịnh Duy dự tiệc là khi nào không? Lần này anh ta đột nhiên mời em đi, chắc chắn là không yên tâm.” Lý Thanh Tịnh lớn tiếng nói với Triệu Hùng: “Em nói cho anh biết, sau này anh không được can thiệp vào bất cứ việc kinh doanh nào của công ty.”

Triệu Hùng dường như từ lâu đã quen với cách ăn nói này của Lý Thanh Tịnh, anh cười: “Bà xã, không phải em nói muốn anh làm nhân viên bán hàng của công ty sao? Để chuyện này cho anh, anh hứa sẽ hoàn thành tốt.”

Lý Thanh Tĩnh khẽ khịt mũi nói: “Con của anh không có gì để nói với anh! Nhưng em có thể nói cho anh biết. Hiện tại, mảng kinh doanh thiết kế và in ấn của công ty đã kín chỗ, cho dù anh có cho Trịnh Duy vào hợp đồng, anh cũng phải chờ, chấp nhận được thì chấp nhận, còn không chấp nhận thì khỏi lập hợp đồng cho anh ta. Ngoài ra, phải thanh toán 20% tiền đặt cọc.”

Triệu Hùng cười hỏi: “Bà xã, em đừng lo lắng! Nhưng nói chứ, nếu thỏa thuận được thì em sẽ cho anh bao nhiêu hoa hồng?”

“Năm phần trăm!”

Lý Thanh Tịnh nói tiếp: “Anh làm việc ở đây nhưng không có lương cơ bản, chỉ có hoa hồng. Anh sẽ được chia 5% mỗi đơn hàng như tiền tiêu vặt bình thường của anh.”

Triệu Hùng nghe xong, hai mắt sáng lên. Mặc dù trong mắt người ngoài, không có lương cơ bản là chuyện không tốt nhưng hoa hồng mà Lý Thanh Tịnh, vợ anh đưa ra là rất cao! Ví dụ như hợp đồng của Lý Thanh Tịnh với Trịnh Duy là 1.050.000.000 thì Triệu Hùng sẽ nhận được được 52.500.000 đồng tiền hoa hồng.

Nghĩ vậy, Triệu Hùng vui vẻ đồng ý, nói rằng anh sẽ nhận công việc làm thêm này.

“Mày này, em còn hạn thẻ tập thể hình không?” Trước khi xuống xe, Triệu Hùng hỏi Lý Thanh Tịnh.

“Còn!”

“Cho anh một cái khác, anh muốn đưa cho Diệu Linh một cái.” Lý Thanh Tịnh đưa tay về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng vốn định đưa cho Lý Diệu Linh một tấm thẻ nên anh trực tiếp đưa một tấm thẻ cho Lý Thanh Tịnh.

Sau khi đưa Lý Thanh Tịnh trở lại công ty, Triệu Hùng vẫn còn một khoảng thời gian rảnh trước khi phải đón con tan học. Nên anh chuẩn bị đến chỗ Trịnh Duy để ký hợp đồng với anh ta. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Bên ngoài, Triệu Hùng muốn tìm Trịnh Duy để ký hợp đồng nhưng thực ra, anh muốn giải quyết các khoản tiền với Trịnh Duy.

Trịnh Duy này thật quá đáng! Lần trước nếu không có bữa tiệc của Dư Tuấn Kiệt, anh có thể đánh Trịnh Duy ngay tại chỗ. Mà vì bận nhiều chuyện khác nên chưa yêu cầu anh ta tất toán tài khoản, nhưng anh ta lại chủ động đưa tới tận cửa.

Triệu Hùng càng nghĩ càng tức giận, Trịnh Duy, tên khốn nạn, dám lợi dụng vợ anh để lấy lòng Hán Vân Hiển. Anh nhất định phải cho Trịnh Duy biết từ “chết” viết như thế nào!

Ngay khi Triệu Hùng đang lái xe đến công ty của Trịnh Duy, một chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng lại trước mặt anh. Sau khi cửa sổ được mở ra, Vân Nhã đã bấm còi.

Triệu Hùng cũng hạ cửa kính xe cuống, nhìn Vân Nhã.

Vân Nhã cười nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, nghe nói quan hệ hai vợ chồng anh không tốt, nhưng tôi lại cảm thấy mối quan hệ giữa hai người rất tốt vậy là như thế nào?”

“Quan hệ của chúng tôi rất tốt! Cô cũng nói rồi đó, những lời nói đó đều chỉ là tin đồn bên ngoài thôi.”

Vân Nhã dựa lên cửa kính nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: “Này! Anh đi mua sắm với tôi không?”

“Không có thời gian!”

“Vậy thì đi xem phim không?”

“Cũng không có thời gian?”

“Tìm phòng thì sao?”

Triệu Hùng sửng sốt, sau đó nói: “Đi thì đi, ai không đi người đó là chó con!”

Vân Nhã quyến rũ cười nói: “Tôi không đi. Tôi chỉ muốn thử xem anh có cứng lòng không? Tôi đường đường là một cô gái xinh đẹp không cho người khác cơ hội theo đuổi. Hôm nay tôi chủ động hẹn gặp anh là vì tiểu tử của anh vậy mà phớt lờ tôi.”

“Vì cô không chịu tìm khách sạn nên đừng làm phiền tôi nữa. Tôi phải đi làm việc kiếm tiền!”

Vương Nhã rít lên nói: “Cắt! Anh chỉ là tài xế của Trần Thiên Trung. Trần Thiên Trung còn không cho anh ít tiền à?”

“Cô biết không? Tôi điều hành công việc kinh doanh cho công ty của vợ tôi và tôi có thể kiếm được 5% tiền hoa hồng trên một hợp đồng. Đó là tiền tiêu vặt của tôi.”

“Em không cần ra ngoài kiếm tiền, chị nuôi em! Ra ngoài kiếm tiền rất khó.” Vương Nhã vừa nói vừa lấy ra hai xấp tiền trăm triệu mới cứng từ tay vịn xe.

Triệu Hùng trực tiếp nói thẳng với Vương nhã: “Xin lỗi, tôi không thích ăn cơm mềm, cũng không phải là đứa nhỏ nữa.”

“Đừng dát vàng lên mặt. Ai mà không biết, anh là con rể nhà họ Lý. Anh nói cơm không lành canh không ngọt, còn không phải phụ thuộc vào sự hỗ trợ của Lý Thanh Tịnh sao?”

“Tôi được trả tiền lương, hiểu không? Công việc nhà là bao gồm tất cả, rửa bát, nấu ăn và chở con đi học. Tôi đã làm nhiều việc cho gia đình như vậy thì phải được vợ trả lương, phải không?”

Vân Nhã nhìn Triệu Hùng khinh bỉ nói: “Nếu anh là đàn ông lớn mà không ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, ngay cả khi anh nói rằng anh không thể kiếm tiền một cách cao siêu như vậy, anh có thể bị coi là một người từ trước đến giờ chẳng giống ai.”

Triệu Hùng biện hộ một cách không thuyết phục nói: “Ai nói tôi không không kiếm được tiền? Từ khi tôi lái xe cho ông trần còn không kiếm được đồng nào sao? Tôi kinh doanh cho công ty của vợ, còn không phải đang kiếm tiền sao?”

Vân Nhã nghe xong liền cười nói: “Được được! Anh có thể kiếm tiền đúng không? Đàn ông các anh thật mệt, tôi sẽ cho anh nhảy trong quán của tôi, sau này anh chỉ cần uống rượu, không chỉ làm việc này, ngoài ra anh cũng có thời gian điều hành kinh doanh cho công ty của vợ anh!”

“Tạm biệt!” Triệu Hùng vẫy tay với Vân Nhã, đóng cửa sổ rồi nhấn ga lái xe đi.

Trong khi lái xe, Triệu Hùng gọi điện cho Nông Tuyền và hẹn gặp anh ta tại “Công ty Phú Khánh” trên đường Nhị Hà. Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng liền nhận ra Vương Nhã vẫn lái xe đi theo mình, anh không khỏi cau mày.

Sau khi đến công ty của nhà họ Trịnh, Triệu Hùng đã thấy Nông Tuyền chờ ở đó. Sau khi xuống xe, Vân Nhã cũng dừng lại rồi bước xuống.

Vân Nhã mặc trang phục vô cùng chuyên nghiệp, cô ta cao khoảng 1m72, cao hơn Lý Thanh Tịnh 2cm. Một đôi chân thon dài trắng nõn khiến người ta không thể nhìn thêm hai lần. Cô ta đeo thêm một cái kính râm trên đầy và đôi chân đi giày cao gót cao khoảng 5 phân nhìn như những tiểu thư giàu có.

Triệu Hùng cau mày nhìn Vân Nhã nói: “Vân tiểu thư, sao cô lại đến đây?”

Vân Nhã quấn mớ tóc uốn bên tai cô ta, cười nói: “Đương nhiên là tôi muốn xem anh điều hành công ty như thế nào rồi!” Cô ta nhìn kỹ nơi mình đang đứng, ngạc nhiên nói: “Này! Đây không phải là công ty của Trịnh duy sao?”

“Vâng! Tôi đến đây để bàn công việc.”

“Vậy thì nếu anh dẫn một người phụ nữ xinh đẹp nhu tôi đi nói chuyện làm ăn với anh cũng không mất mặt đúng không?”

Triệu Hùng lắc đầu, anh thật sự không chịu nổi Vân Nhã. Cô gái nhà giàu này tự nhiên dính tới mình như trét keo chó.

Nhìn thấy Triệu Hùng đưa cậu nhóc Nông Tuyền ngốc nghếch đi theo, cô ta không đồng tình cũng không phản đối. Một nụ cười đắc thẳng nở trên khóe miệng Vân Nhã, rồi cô ta cũng vội vàng đuổi theo.

Sau khi Triệu Hùng dẫn Nông Tuyền và Vân Nhã đến công ty nhà họ Trịnh, cô gái trẻ ngồi ở quầy lễ tân hỏi Triệu Hùng: “Thưa anh, anh có hẹn trước không ạ?”

“Không, cô chỉ cần nói có Vân Nhã ở đây, sếp của cô sẽ đồng ý gặp chúng tôi.”

Cô gái ở quầy lễ tân nói: “Được rồi, đợi một chút!” Sau đó, cô bấm số nội bộ của Trịnh Duy.

Vân Nhã trừng mắt nhìn Triệu Hùng, nhìn Triệu Hùng đắc ý nói: “Anh cũng có gan đấy!”

Triệu Hùng nói với Vân Nhã: “Hoa hậu như cô, hẳn là chưa từng trải qua công việc và cuộc sống của người bình thường. Nói cho cô biết, để điều hành công ty, điều đầu tiên là mặt phải dày, điều thứ hai là phải biết lợi dụng hoàn cảnh, tức là phải lợi dụng tất cả các nguồn lực có sẵn.”

“Anh thật đáng khinh, vậy mà anh dám lợi dụng tôi?” Sau đó Vân Nhã nhận ra rằng Triệu Hùng, tên trẻ con này lại đang giở trò với mình.

Triệu Hùng đắc thắng nói: “Cô là đệ nhất phu nhân ở thành phố Hải phòng. Nếu tôi nói tên Triệu Hùng, Trịnh Duy chắc chắn sẽ không chịu gặp. Nhưng nếu tôi báo tên Vân Nhã thì sẽ khác. Tôi chắc chắn. Anh ta sẽ đến gặp cô trong giây lát.

“Hừ! Tất nhiên rồi, nếu anh ta biết tôi đang ở đây mà không vội vàng xuống gặp tôi, tôi sẽ ngắt cái chân chó của anh ta.”

Ngay khi Vân Nhã vừa nói xong, Trịnh Duy liền ra khỏi thang máy, thở hổn hển chạy tới. Anh ta nhìn thấy Vân Nhã cách đó không xa, hào hứng chào hỏi: “Chị Nhã.”

Lúc này Triệu Hùng mới chậm rãi quay người lại, trên mặt nở nụ cười nham hiểm với Trịnh Duy: “Anh Duy, thay mặt công ty thiết kế bao bì Dao Châu, tôi tới ký hợp đồng với anh!...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play