Lý Thanh Tịnh biết có thể hợp tác với tập đoàn Hùng Quang hay không có liên quan đến sự sống còn của xí nghiệp nhà họ Đào. Cô không muốn tranh chấp với bà cụ vào lúc này nên bế con gái ra một góc ngồi xuống.

Triệu Hùng đi theo sau, ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Tịnh, im lặng nhìn Hồ Dân biểu diễn.

Chờ ba người nhà Lý Thanh Tịnh ngồi xuống, bà cụ Đào mới cười nói: “Phó tổng giám đốc Dân, tôi đã chuẩn bị cơm rượu ở phòng tiếp khách, chúng ta qua đó vừa ăn vừa nói chuyện được chứ?”

“Không cần đâu.” Hồ Dân kiên quyết từ chối: “Bà Đào, chúng ta không cần trốn tránh, cứ trực tiếp nói rõ ràng là được. Nhà họ Đào mọi người tìm tôi đến là vì muốn tranh cơ hội hợp tác với tập đoàn Hùng Quang đúng không?”

“Đúng đúng đúng. Mọi người ở đây đều không phải người ngoài. Nếu phó tổng giám đốc Dân có thể khiến nhà họ Đào chúng tôi trở thành đối tượng hợp tác, tôi nghĩ mối quan hệ mười mấy năm nay của chúng ta chắc chắn sẽ càng thêm vui vẻ. Nếu như có yêu cầu gì, phó tổng giám đốc Dân cứ nói, nhà họ Đào chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức đáp ứng.”

Khuôn mặt Hàn Dân biểu cảm lạnh nhạt nói: “Thật ra thì tập đoàn Hùng Quang chúng tôi không phải là không muốn hợp tác với nhà họ Đào, chỉ là người mà nhà họ Đào mọi người cử đi không được. Con trai bà Đào Yên Nguyên trong lúc hợp tác với chúng tôi đã ăn bớt nguyên vật liệu, những nguyên liệu cung cấp cho chúng tôi đều là sản phẩm không đạt tiêu chuẩn. Bất động sản của tập đoàn Hùng Quang luôn được đánh giá tốt ở trong ngành, chỉ cần xảy ra sự cố công trình nghiêm trọng thì ai sẽ gánh đây?”

Bà cụ Đào nghe vậy thì mới biết nguyên nhân tại sao tập đoàn Hùng Quang không hợp tác với nhà họ Đào. Cây gậy trong tay nện lên mặt đất, bà nghiêm nghị quát: “Nghịch tử, quỳ xuống cho ta.”

Bịch!

Hai đầu gối Đào Yên Nguyên mềm nhũn quỳ lên mặt đất. Ông ta không ngờ Hàn Dân vừa tới đã vạch trần tội lỗi của ông ta rồi.

“Mẹ, tại con nhất thời hồ đồ, động tay chân trong đó bị phó tổng giám đốc Dân phát hiện. Con đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa.”

“Còn có sau này?”

Bà cụ Đào vứt cây gậy trong tay về phía con trai út Đào Yên Quân, nói: “Thằng tư, đánh mười gậy cho mẹ.”

Gia pháp nhà họ Đào rất nghiêm khắc, bốn anh em bị bà cụ Đào đánh từ nhỏ đến lớn. Vì vậy trong lòng bọn họ đều rất sợ bà cụ Đào.

Đào Yên Quân cũng rất căm giận bởi vì lòng tham của anh cả Đào Yên Nguyên mà làm mất đi việc làm ăn của cả nhà. Ông ta nhặt lấy cây gậy, hung hăng đánh mười gậy lên trên người Đào Yên Nguyên.

Lúc nhỏ Lý Thanh Tịnh cũng từng chịu hình phạt này, trong lòng vô cùng sợ hãi, lo lắng lát nữa bà cụ Đào xong việc cũng sẽ dùng thủ đoạn như vậy trừng phạt mình.

Dường như Triệu Hùng cảm nhận được nỗi sợ trong lòng Lý Thanh Tịnh, anh nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô, đôi bàn tay lạnh ngắt, rõ ràng trong lòng sợ hãi nhát gan vô cùng.

Sau khi đánh phạt Đào Yên Nguyên, bà cụ nói với Hàn Dân: “Phó tổng giám đốc Dân, là tại tôi không dạy dỗ cẩn thận, xảy ra chuyện tồi tệ như vậy. Thế này đi, chỉ cần cậu đồng ý để nhà họ Đào hợp tác với tập đoàn Hùng Quang thì nhà họ Đào chúng tôi bằng lòng chia cho phó tổng giám đốc Dân năm phần trăm hoa hồng. Không biết ý của phó tổng giám đốc Dân thế nào?”

Hàn Dân bị dọa một trận, nhà họ Đào này lại ngang nhiên đút lót mình trước mặt Triệu Hùng, đây không phải là muốn giết chết mình à?

Hàn Dân có một chút cổ phần trong “Tập đoàn Hùng Quang”, ông ta ở vị trí phó tổng giám đốc này chưa từng giao dịch trái lương tâm. Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Triệu Hùng nhìn qua chỗ ông ta, Hàn Dân vội vàng nói: “Bà Đào này, nhà họ Đào và Hàn Dân tôi giao thiệp cũng không phải ngày một ngày hai. Nếu tôi nhận tiền hối lộ của nhà họ Đào thì sao lại chờ đến hôm nay chứ?”

Lời nói của Hàn Dân, không thể nghi ngờ chính là đang thể hiện lòng trung thành với Triệu Hùng.

Bà cụ Đào gật đầu nói: “Không sai, chúng tôi đều tin tưởng nhân phẩm của phó tổng giám đốc Dân, chỉ là một chút tấm lòng của nhà họ Đào chúng tôi mà thôi.”

Lời nói của bà cụ Đào ngầm giải vây cho Hàn Dân, khiến ông ta thở dài nhẹ nhõm.

“Nếu mọi người thật lòng muốn giao thiệp với Hàn Dân tôi thì đừng có làm những thứ đường ngang ngõ tắt này với tôi. Cái mà tôi cần là bảo đảm, là lòng tin. Như vậy tôi mới yên tâm giao bên cung cấp hàng hóa cho mọi người làm.”

“Phó tổng giám đốc Dân, cậu yên tâm. Lần này chúng tôi thà rằng kiếm ít tiền một chút cũng sẽ cung cấp cho tập đoàn Hùng Quang những sản phẩm tốt nhất. Nếu như hợp tác thành công thì để con trai út của tôi Đào Yên Quân phụ trách là được.”

Đào Yên Quân vừa nghe xong thì mặt lộ rõ vui mừng, trong lòng thầm nghĩ: Cuối cùng mẹ cũng xem trọng mình rồi.

Hàn Dân cười lạnh nói: “Bà Đào, bà hơi quá nóng lòng rồi. Người mà tôi thấy đáng tin nhất trong nhà họ Đào là hai người này, còn những người khác tôi đều sẽ không suy nghĩ đến chuyện hợp tác.” Ánh mắt ông ta hướng về phía Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng đang ngồi trong góc.

Lý Thanh Tịnh bị dọa một trận, không biết Hàn Dân định làm gì.

Bà cụ Đào nhíu mày, không biết tại sao Hàn Dân lại xem trọng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh. Nhưng lúc này làm gì còn thời gian mà suy nghĩ nữa, chỉ cần có thể hợp tác với tập đoàn Hùng Quang thì đừng nói cử Lý Thanh Tịnh làm đại diện cho nhà họ Đào, cho dù bảo bà ta đích thân xin lỗi Lý Thanh Tịnh thì bà ta cũng sẽ bằng lòng. Bởi vì trong mắt bà ta, lợi ích của nhà họ Đào lớn hơn tất cả mọi thứ.

“Thanh Tịnh, còn không mau cảm ơn phó tổng giám đốc Dân. Phó tổng giám đốc Dân đã chỉ định cháu là người đại diện nhà họ Đào, bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Hùng Quang rồi đấy.” Bà cụ Đào vẻ mặt tươi cười, vui mừng nói.

Gương mặt xinh đẹp của Lý Thanh Tịnh lạnh lại, lập tức từ chối: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú làm người đại diện của nhà họ Đào.”

Lý Thanh Tịnh vừa dứt lời, cả nhà họ Đào đều như bùng nổ.

Hễ là người có liên quan đến nhà họ Đào, ai mà không mong muốn có thể đại diện cho nhà họ Đào bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Hùng Quang chứ. Nhưng Lý Thanh Tịnh thì hay rồi, nói một câu không hứng thú từ chối luôn.

Đào Yên Hoa không thể nhịn được nữa hét lên với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, sao con dám ngỗ nghịch với bà ngoại con như vậy? Còn không mau đồng ý, bàn chuyện hợp tác với phó tổng giám đốc Dân?”

Lý Thanh Tịnh đứng lên, lạnh giọng nói: “Con nói rồi, con không có hứng thú làm người đại diện của nhà họ Đào. Chuyện nhà họ Đào mấy người không liên quan đến Lý Thanh Tịnh. Nếu như cứ ép con thì con sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Đào đấy.”

“Con nói lời điên rồ gì thế? Con chui ra từ bụng mẹ, trên người chảy dòng máu nhà họ Đào. Bây giờ nhà họ Đào có chuyện sao con có thể khoanh tay đứng nhìn?” Đào Yên Hoa bị con gái Lý Thanh Tịnh làm cho tức đến nỗi cả người phát run.

“Vậy lúc con xảy ra chuyện thì sao? Mấy người có ai đứng ra giúp con? Lúc đó mấy người có coi con là người nhà họ Đào không?” Lý Thanh Tịnh tức giận ngả bài với nhà họ Đào, nói: “Mấy người cả ngày ngoài việc mắng chồng con là đồ vô dụng thì lại bảo con ly hôn với anh ấy. Rốt cuộc mấy người có từng quan tâm con không?”

“Chúng ta bảo con ly hôn với Triệu Hùng chính là đang quan tâm con.” Đào Yên Hoa giải thích với con gái.

Triệu Hùng thấy vợ Lý Thanh Tịnh trở mặt với nhà họ Đào, anh đương nhiên cũng không bỏ qua cho họ. Triệu Hùng đứng lên, nghiêm giọng nói: “Mọi người từ bỏ ý định đi. Chỉ cần một ngày Thanh Tịnh không đồng ý ly hôn thì con sẽ không ly hôn với cô ấy đâu.”

Thấy Triệu Hùng mặt dày mày dạn không chịu bỏ qua con gái của mình, Đào Yên Hoa tức giận nói: “Triệu Hùng, một người đàn ông như cậu có còn mặt mũi hay không? Cả ngày sống nhờ vào Lý Thanh Tịnh nhà chúng tôi. Cậu đúng là ký sinh trùng của xã hội, phần tử cặn bã của đàn ông. Đồ vô dụng như cậu không bằng chết đi cho xong.”

“Mẹ, sao mẹ vẫn nói Triệu Hùng như vậy?”

“Thanh Tịnh, trước kia không phải con rất chán ghét tên nhóc này à? Sao bây giờ lúc nào cũng nói giúp nó thế?”

“Ít nhất thì khi con khó khăn nhất, chính anh ấy là người giúp con vượt qua.”

Đào Yên Hoa thật sự không còn cách nào với cô con gái bướng bỉnh Lý Thanh Tịnh này, thở dài: “Con đó, con ở cùng với tên vô dụng này thì chỉ có chờ nghèo đói cả đời thôi.”

Triệu Hùng vừa nghe xong thì vô cùng tức giận, phẫn nộ nói: “Mấy người một câu hai câu gọi tôi là đồ vô dụng. Tôi vô dụng như vậy thì có gây trở ngại đến chuyện gì của mấy người chưa? Không thể dùng ngoại hình bên ngoài mà đánh giá một con người được. Hôm nay Triệu Hùng tôi nói ở đây với mấy người, rồi sẽ có một ngày mấy người phải quỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi. Thanh Tịnh, chúng ta đi...”

Nói xong, một tay anh kéo Lý Thanh Tịnh, một tay bế con nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà họ Đào. Chờ ba người nhà Triệu Hùng rời đi, Hàn Dân nhún vai một cái, cười cười với nhà họ Đào.

Hàn Dân nói với bà cụ Đào: “Bà Đào, xin lỗi. Tôi nói rồi, nếu nhà họ Đào muốn bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Hùng Quang thì bắt buộc phải là cháu gái và cháu rể của bà vừa mới rời đi đó đứng ra đại diện. Bây giờ bọn họ đi rồi, chúng ta cũng không cần bàn bạc gì nữa. Tạm biệt!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play