Nghe Vân Nhã nói vậy, Triệu Hùng chỉ cười một tiếng, anh cũng không tiếp lời cô ta. Chỉ cần anh dây dưa với cô ta về vấn đề này, cộng thêm cá tính của Vân Nhã, chắc chắn cô ta sẽ tiếp tục đào sâu đến tận gốc rễ, tìm hiểu thân phận của anh.
Lần này anh thành công giải quyết anh em nhà họ Phan, tất cả mọi người đều hô to là sảng khoái.
Hoàng Nguyệt Ánh gọi cả Phan Ngọc Anh đến đây, sắp xếp cho cô ta ngồi ngay bên cạnh Triệu Hùng, chuyện này làm Vân Nhã hơi ghen ghét.
Triệu Hùng giới thiệu những người bạn của mình với Phan Ngọc Anh.
Phan Ngọc Anh lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, cô ta thật sự không ngờ là Triệu Hùng toàn quen biết những người lợi hại như vậy.
Ở Thành Phố Hải Phòng, ai chưa từng nghe nhắc đến tên của Văn Báo và Cửu gia chứ! Nhưng Văn Báo và cả Ngô Tranh - Đàn em của Cửu gia đều có vẻ rất cung kính trước mặt Triệu Hùng.
Trước kia, Phan Ngọc Anh còn nửa tin nửa ngờ, không chắc chắn Triệu Hùng có phải là người giàu có hay không. Bây giờ cô ta càng tin tưởng rằng Triệu Hùng là một đứa con nhà giàu, rất có tiền nhưng lại khiêm tốn.
Bởi vì buổi tối còn phải luyện tập võ công, Triệu Hùng cũng không uống quá nhiều rượu. Anh lo lắng Vân Nhã cũng uống say, đến lúc đó anh còn phải đưa cô ta về nhà, cũng không thể để cô ta uống quá nhiều rượu.
Lúc anh về đến nhà đã là gần mười một giờ rưỡi.
Triệu Hùng nhìn thấy Lý Thanh Tịnh còn chưa ngủ, anh hỏi một câu: "Thanh Tịnh! Sao bây giờ em còn chưa đi ngủ?"
"Tất nhiên là em đang đợi anh rồi!"
Lý Thanh Tịnh đi về phía cửa, đến trước mặt Triệu Hùng và nhận lấy áo khoác của anh. Thấy trên người anh đầu mùi rượu, cô nhịn không được nhíu nhíu đôi chân mày xinh đẹp và hỏi: "Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?"
"Bạn cũ của ông Thiên Trung khai trương quán bar mà! Khó tránh khỏi uống nhiều mấy ly."
"Người bạn này của ông Thiên Trung làm nghề gì vậy?"
"Mở một quán bar gọi là quán bar Hoa Đế, cũng là quán bar lớn nhất Thành phố Hải Phòng. Trước kia, người này có một quán bar chính ở phía Nam Thành phố Hải Phòng, làm ăn rất tốt nên người ta tiếp tục mở một chi nhánh ở phía Bắc Thành phố Hải Phòng."
Đột nhiên Triệu Hùng nhìn thấy Lý Thanh Tịnh đang ngơ ngác nhìn anh, không biết cô đang suy nghĩ những gì?
Sau khi thay dép xong, Triệu Hùng nghi ngờ hỏi Lý Thanh Tịnh: "Vợ à! Sao em lại nhìn anh như vậy? Trên mặt anh có hoa à?"
"Không có hoa, chỉ có dấu son môi của phụ nữ thôi!" Cô nói xong, lập tức ném áo khoác của Triệu Hùng đang ở trên tay mình vào mặt anh, sau đó trở về phòng ngủ. Một tiếng "Rầm!" vang lên, cửa phòng ngủ khép lại.
Vừa nghe cô nói vậy, Triệu Hùng đột nhiên nhớ ra là lúc nãy Vân Nhã có hôn mình một cái. Anh vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, soi gương xem mặt mình có gì. Trên gương mặt anh bất ngờ có một dấu son môi rất rõ ràng.
Triệu Hùng dùng sữa rửa mặt rửa sạch dấu son, trong lòng còn nghĩ: Con bé Vân Nhã này thật là... Lần này anh thật sự bị cô ta hại chết rồi!
Sau khi tắm rửa xong, Triệu Hùng xông về phía phòng ngủ, muốn giải thích với Lý Thanh Tịnh nhưng anh lại phát hiện là cửa phòng đã bị khóa trái.
Anh gõ nhẹ mấy làn vào cửa phòng, lo lắng sẽ đánh thức con gái, chỉ dám nhỏ giọng hô: "Thanh Tịnh! Thanh Tịnh! Em hãy nghe anh giải thích!"
"Em không rảnh nghe anh giải thích! Anh đi ngủ đi! Đừng đánh thức con gái, nếu không em sẽ không để yên cho anh!"
Vừa nghe cô nói vậy, Triệu Hùng cũng không dám gõ cửa nữa, đành quay lại ghế sofa. Vừa nằm xuống, anh lập tức gửi vô số tin nhắn cho Lý Thanh Tịnh, mong cô đọc được lời giải thích của anh.
"Thanh Tịnh! Dấu son môi lúc nãy cũng không giống như em tưởng tượng đâu!"
"Anh rất trong sạch mà! Anh có thể thề với trời đấy!"
"Anh đảm bảo với em, anh hoàn toàn chung thủy với vợ mình, anh không hề ngoại tình!"
"Do mọi người đều uống nhiều rồi, lại chơi trò chuyền giấy bằng miệng, lỡ hôn nhầm thôi mà! Thật đấy!"
"Thanh Tịnh! Sao em không trả lời tin nhắn của anh?"
"Vợ ơi! Anh sai rồi! Em đừng không thèm để ý đến anh!"
Sau khi nhìn thấy mấy tin nhắn này, Lý Thanh Tịnh vô cùng tức giận, cô dứt khoát tắt nguồn điện thoại di động luôn.
Triệu Hùng gửi một mạch mấy tin nhắn, Lý Thanh Tịnh vẫn chưa trả lời anh dù chỉ một tin. Cuối cùng anh cũng không còn cách nào, chỉ có thể buông tha.
Haizz!
Khó khăn lắm mới tạo được một chút ấn tượng tốt với Lý Thanh Tịnh. Nhưng chỉ trong một đêm, mọi công sức đều sụp đổ ầm ầm rồi.
Ít ai có thể hiểu được tâm trạng buồn bực, chán nản thế này.
Triệu Hùng gửi một tin nhắn cho Vân Nhã, oán trách cô ta: "Vân Nhã! Tất cả là tại cô đấy! Cô hại gia đình tôi ồn ào mâu thuẫn!"
"Anh Hùng! Tôi đã làm gì đắc tội anh rồi?" Vân Nhã trả lời tin nhắn của anh.
"Chẳng phải cô đã hôn tôi một cái à? Sau khi tôi về nhà, không chú ý nên để vợ tôi phát hiện trên mặt có dấu son môi. Như vậy là xong đời rồi! Dù tôi có nhảy xuống sông Hồng cũng không thể nào rửa sạch nỗi oan này!"
Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, Vân Nhã cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô ta lăn qua lăn lại trên giường, sau đó vừa nằm sấp, vừa soạn một in nhắn mới để gửi cho Triệu Hùng: "Hì hì! Vậy thì khỏi cần giải thích cũng được! Anh cứ nói là Vân Nhã thích anh, nếu Lý Thanh Tịnh tình nguyện nhường chức thì Vân Nhã đồng ý là mẹ kế của đứa bé!"
"Cô đứng đắn một chút đi, cô cũng biết là tôi sẽ không bao giờ ly hôn với vợ mình. Chuyện này do cô gây ra, cô nhanh nghĩ cách giúp tôi đi!"
"Cũng không phải là không có cách nào. Nhưng tôi tìm được cách giải quyết thì tôi được ích lợi gì đâu?" Vân Nhã nắm lấy cơ hội, lợi dụng điểm yếu để đe dọa người khác.
"Tại cô nên gia đình tôi mới ồn ào, xuất hiện mâu thuẫn, vậy mà cô còn không biết xấu hỗ, đòi lợi ích gì nữa?"
"Tại sao lại phải xấu hổ? Tôi cũng đâu có làm gì sai? Phụ nữ của thời đại mới phải biết tích cực tranh thủ hạnh phúc của bản thân. Anh chưa nghe câu nói chỉ cần vung cuốc đào thật tốt thì không có vách tường nào không đổ à. Triệu Hùng! Vân Nhã tôi đây là một người vô cùng kiên nhẫn, chắc chắn tôi sẽ đợi đến ngày anh và Lý Thanh Tịnh ly hôn!"
"A lô! Cô vẫn chưa nói cho tôi biết là tôi nên giải quyết chuyện này bằng cách nào!"
"Tôi không nói cho anh biết!"
Vân Nhã không những không nói với anh, mà còn gửi cho anh một chuỗi liên tiếp nhiều sticker hôn môi đỏ mọng.
Nếu không có quan hệ hợp tác với nhà họ Vân, vẫn còn phải tiếp tục giữ liên lạc với Vân Nhã, Triệu Hùng thật sự muốn kéo số của cô ta vào danh sách đen, xóa tên cô ta khỏi danh sách bạn thân.
Bởi vì Lý Thanh Tịnh tức giận, từ đầu đến cuối Triệu Hùng vẫn không ngủ được. Anh cố gắng chịu đứng đến nửa đêm, vừa đến giờ là lập tức đi ra công viên.
Hà Vương Hội đã sớm đợi ở đó, đợi đến khi Triệu Hùng lại gần, Hà Vương Hội mới lên tiếng: "Triệu Hùng! Hình như cậu vẫn không bình tĩnh. Lại đây! Trước hết đứng tấn một lúc đi! Để lòng mình yên tĩnh lại rồi mới tiếp tục luyện tập võ công."
Triệu Hùng "Vâng!" một tiếng, anh cũng biết là tâm trạng của mình không thể yên tĩnh lại thì anh sẽ không hề có tâm tư luyện tập võ công. Cảnh tượng này cũng giống như trong giờ học vậy. Nếu trong lòng không bình tĩnh, dù người Thầy trước mặt mình có dạy hay đến cỡ nào, mình cũng không thể nào tiếp thu kiến thức được.
Anh nhảy lên một khối đá, học theo Hà Vương Hội, đứng trung bình tấn.
Qua khoảng bốn mươi phút, tâm trạng Triệu Hùng mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Anh bắt đầu luyện tập vung vẩy roi dài. Bây giờ, anh đã bắt đầu vũng roi đâu ra đấy, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng roi vun vút hơi giống tiếng sấm gió đang gào thét.
Sau khi luyện tập xong, Triệu Hùng về đến nhà nhưng lại không thấy Lý Thanh Tịnh và con gái ở đâu.
Anh giật mình, vội vàng tìm kiếm khắp bên trong và ngoài phòng ở, cuối cùng anh nhìn thấy một tờ giấy Lý Thanh Tịnh để lại lời nhắn đang nằm trên bàn. Trên đó viết là: "Em dẫn con gái ra ngoài ăn sáng, sau đó đưa con bé đến trường, anh không cần đến! Khi con tan học, anh nhớ đi đón con!"
Thấy Lý Thanh Tịnh và con gái không xảy ra việc gì, lúc này Triệu Hùng mới có thể thở dài nhẹ nhõm.
Chắc chắn Lý Thanh Tịnh còn đang giận dỗi, lúc này mới dẫn con gái đi ra ngoài mà không thèm nói trước với anh.
Suốt một đêm Triệu Hùng không ngủ được, anh đặt chuông báo thức, Khi đồng hồ báo thức reo lên, anh không chú ý đến chuyện ăn sáng mà lái xe, chạy thẳng đến nhà trẻ.
Nếu Lý Thanh Tịnh nói Dao Châu đến trường, như vậy Triệu Hùng cũng tin chắc là ở trường của con bé có thể gặp được Lý Thanh Tịnh.
Đúng như anh dự đoán, Lý Thanh Tịnh vừa đưa con gái vào lớp, đang đi về phía xe của mình.
Triệu Hùng tiến lên ngăn cản Lý Thanh Tịnh và nói: "Thanh Tịnh! Em hãy nghe anh giải thích! Mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu. Anh dám thề với trời đấy! Nếu anh dám có quan hệ gì với cô gái khác, anh sẽ bị sét đánh..."
Chữ "đánh" còn không nói ra khỏi miệng đã bị Lý Thanh Tịnh giơ tay chặn lại.
Sắc mặt Lý Thanh Tịnh lạnh như băng, cô bình tĩnh nói với anh: "Anh không cần thề thốt gì với em! Em không có hứng thú hiểu biết chuyện anh có quan hệ với cô gái khác hay không. Anh tránh ra đi! Em phải đến công ty!"
Triệu Hùng né sang bên cạnh mệt chút, Lý Thanh Tịnh mở cửa và ngồi vào trong xe.
Triệu Hùng chặn cửa xe rồi nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh! Em vẫn chưa tin anh à? Rốt cuộc anh phải làm gì thì em mới tin tưởng anh?"
"Đó là chuyện của anh! Anh buông cửa xe ra, nếu không em đóng lại, cửa sẽ kẹp tay anh, đến lúc đó anh có đau cũng phải ráng chịu đấy!"
"Anh không buông ra đấy!"
Lý Thanh Tịnh dùng sức dập mạnh cửa xe, lập tức có một tiếng "Áaa..." phát ra từ Triệu Hùng, anh kêu thảm một tiếng vì ngón tay bị kẹp rớm máu.
Lý Thanh Tịnh nhìn thoáng qua, cô cũng lập tức hoảng sợ, trách mắng Triệu Hùng: "Em đã nói với anh là thả cửa ra mà anh không chịu! Anh sao rồi? Có cần phải đến bệnh viện không?"
"Anh không sao cả! Thanh Tịnh! Thật ra em vẫn quan tâm đến anh mà! Tối hôm qua, anh thật sự chỉ chơi trò chơi với mấy người bạn thôi, sau đó vô tình bị một cô gái hôn vào má thôi. Em không tin thì em cứ hỏi Nông Tuyền xem. Em cũng biết là cậu ấy đi với anh, cậu ta có thể chứng minh cho sự trong sạch của anh!"
"Lý Thanh Tịnh cũng biết là Nông Tuyền không giỏi nói dối, cô lạnh lùng nói với Triệu Hùng: "Em sẽ điều tra chuyện này! Đường tưởng là em sẽ tùy tiện bỏ qua cho anh. Anh mau tránh ra cho em!" Nói xong, cô đóng cửa thật mạnh rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT