Triệu Hùng dùng 10 tỷ rưỡi mua lại căn nhà mà Lý Thanh Tịnh đã bán đi, cùng đối phương giao hẹn trong ba ngày sẽ chuyển ra khỏi căn nhà này. Hai người đến trung tâm giao dịch bất động sản, một tay giao tiền, một tay làm thủ tục sang tên đổi chủ.
Trùng hợp là, người làm thủ tục thay tên lại vẫn là nhân viên lần trước. Hỏi trêu đùa hai người: "Hai người có chuyện gì vậy? Chưa đến hai tháng đã quay lại đổi tên rồi?"
Câu hỏi này làm Triệu Hùng cùng đối phương nhìn nhau mà cười, không biết phải trả lời thế nào.
Chuyện căn nhà cũng coi như ổn thỏa, vợ và con cuối cùng cũng không cần phải ở trong căn nhà thuê chật hẹp cũ nát nữa.
Nhưng làm sao để giấu diếm được vợ Lý Thanh Tịnh đây? Ánh mắt anh lóe lên, bỗng nhiên có ý tưởng.
Triệu Hùng móc điện thoại ra, lập tức gọi ngay cho Trần Thiên Trung.
Trần Thiên Trung nghe xong ý tưởng của Triệu Hùng, tỏ ý sẽ hoàn toàn ủng hộ anh, đến lúc đó đảm bảo sẽ làm cho Triệu Hùng không chê vào đâu được. Điều này làm Triệu Hùng thở phào một hơi, dùng cách này, có lẽ sẽ tạm thời giấu được Lý Thanh Tịnh.
Làm con rể mấy năm, nếu đột nhiên Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh rằng anh là người giàu có, chắc chắn Lý Thanh Tịnh sẽ không chấp nhận được hiện thực. Lại nói, anh và Lý Thanh Tịnh chỉ dựa vào đứa con mà duy trì cuộc hôn nhân này, không hề có chút cảm tình nào. Tất cả đều cần một quá trình tiến hành tuần tự, giờ vẫn chưa phải lúc ngả bài cho Lý Thanh Tịnh.
Thấy sắp đến giờ đón con, Triệu Hùng liền lái xe đến nhà trẻ.
Chiếc xe hôm đó bị đâm, vị trí cản trước bị lõm xuống một chút, không ảnh hưởng đến việc lái xe. Cho nên, Triệu Hùng cũng lười đến cửa hàng 4S sửa chữa. Dự định qua mấy ngày nữa, đổi một chiếc xe khác từ chỗ Trần Thiên Trung, để người của ông ta sửa xe giúp.
Đón được Dao Châu, Triệu Hùng lại lái xe đưa con đến bệnh viện.
Lý Thanh Tịnh làm phẫu thuật xong, trạng thái tinh thần ngày một tốt lên, cơ thể cũng hồi phục không tồi. Bác sĩ nói, qua hai ba ngày nữa thì có thể xuất viện.
Dao Châu vừa bước vào phòng bệnh liền chạy ngay tới bên cạnh Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của con gái, trong đôi mắt đẹp tràn đầy tình thương của người mẹ. Cô xoa đầu Dao Châu, nhẹ giọng hỏi: "Dao Châu, hôm nay ở trường có ngoan không, có nghe lời cô giáo không?"
"Mẹ, bây giờ con rất ngoan, cũng rất lợi hại đấy." Vẻ mặt Dao Châu kiêu ngạo.
Lý Thanh Tịnh chớp chớp mắt, cười hỏi: "Thế con lợi hại thế nào?"
"Lần trước, không phải con đánh nhau với Đặng Duy sao? Bây giờ cậu ta là bảo vệ và người hầu của con, không ai dám bắt nạt con nữa."
Lý Diệu Linh vừa nghe liền cười khúc khích, trêu ghẹo nói với Dao Châu: "Dao Châu, cháu được đấy! Dì cháu cũng chưa bằng cháu đâu."
Dao Châu vừa tới liền khiến phòng bệnh tràn đầy tiếng nói cười.
Triệu Hùng nói với Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, mai em phải lên lớp đúng không? Vậy không cần tới chăm sóc chị em nữa, để anh chăm sóc là được."
"Được thôi! Vậy hôm nay em sẽ giúp hai người trông Dao Châu. Sáng sớm mai đưa con bé đến nhà trẻ, em cũng đến trường luôn."
Lý Thanh Tịnh "ừ" một tiếng, nói: "Em gái, em học hành chăm chỉ, tranh thủ thi lên đại học nhé! Đến lúc đó việc làm ăn của chị được vực dậy, sẽ cho em ra nước ngoài du học."
Lý Diệu Linh bĩu bĩu môi, nói: "Ra nước ngoài du học có gì tốt, em vẫn thích nước mình hơn."
"Cái đứa ngốc này, em ra nước ngoài du học có thể học những thứ tiên tiến hơn! Sau đó quay về phát triển tổ quốc, không giống nhau đâu."
"Lại nói nữa! Bây giờ thời khóa biểu một đống, em sắp bị đè đến không thở nổi rồi."
Lý Diệu Linh nói xong, cầm túi xách lên đến gần Dao Châu, kéo cái tay nhỏ của cô bé hỏi: "Dao Châu, chúng ta về nhà có được không? Dì cho cháu ăn bánh pizza."
"Dì tốt quá! Đã lâu lắm rồi cháu không được ăn bánh pizza." Dao Châu hôn lên mặt Lý Diệu Linh một cái, rồi được Lý Diệu Linh bế lên rời đi.
Nghe xong lời của con gái Dao Châu, Triệu Hùng bỗng cảm thấy bản thân làm người quá thất bại.
Phòng bệnh chỉ còn lại Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, vội vã hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, công ty thế nào rồi?"
"Đây là ảnh anh chụp, em tự xem đi!" Triệu Hùng đưa điện thoại cho Lý Thanh Tịnh. Anh nhân lúc nhân viên quay lại làm việc đã chụp vài bức ảnh, chính là để quay về cho Lý Thanh Tịnh xem.
Lý Thanh Tịnh nhìn nhìn, chảy nước mắt, nói: "Mọi người đều quay lại hết rồi."
"Vợ à, bọn họ đã quay lại rồi, em khóc cái gì?'
"Không phải là em đang vui sao?" Nói xong, trả lại điện thoại cho Triệu Hùng. Nhận lấy khăn ấm anh đưa, lau lau nước mắt trên mặt.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, hai vợ chồng Đào Yên Hoa bước vào.
Trong tay Đào Yên Hoa còn mang theo canh bồ câu đã nấu xong, thấy Triệu Hùng trong phòng bệnh liền trừng mắt với anh, rồi ngồi xuống cái ghế đẩu đầu giường bệnh.
"Thanh Tịnh à! Mẹ nấu cho con canh bồ câu này, nghe nói uống canh này rất tốt cho vết thương, nhân lúc còn nóng con mau uống đi."
"Mẹ, cứ để đây đi! Lát nữa con sẽ uống."
Ánh mắt Đào Yên Hoa lóe lên, cười với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh! Mẹ muốn nói với con một chuyện."
Triệu Hùng hơi nhíu mày, anh cảm giác được mẹ vợ nấu canh bồ câu cho Lý Thanh Tịnh, nhất định là có trò mèo gì đó.
"Mẹ, có chuyện gì? Mẹ cứ nói!"
Thì nghe thấy Đào Yên Hoa nói: "Bác con đại diện nhà họ Đào đến tập đoàn Hùng Quang đàm phán hợp tác đã bị họ từ chối rồi."
"Tập đoàn Hùng Quang từ chối nhà họ Đào, con cũng không giúp được gì cả!"
Đào Yên Hoa nhìn sắc mặt của Lý Thanh Tịnh, nói: "Thanh Tịnh, không phải anh trai Vũ Minh quen biết phó tổng giám đốc của tập đoàn Hùng Quang sao? Con gọi điện cho Vũ Minh, hỏi xem có thể mời phó tổng giám đốc tập đoàn Hùng Quang đến nhà họ Đào ăn cơm không? Bà ngoại con nói nếu quan hệ hợp tác với tập đoàn Hùng Quang không còn nữa, nhà họ Đào chúng ta cũng xong đời."
Lý Thanh Tịnh không kiên nhẫn nói: "Con cũng không phải họ Đào."
"Con..."
Đào Yên Hoa tức đến giơ tay, suýt chút nữa tát lên mặt con gái Lý Thanh Tịnh.
Lúc Lý Thanh Tịnh bị kiện lên tòa, người nhà họ Đào không một ai giơ tay giúp đỡ. Hiện tại, nhà họ Đào gặp chuyện, cô đương nhiên cũng không muốn để ý đến bọn họ.
Lý Thanh Tịnh hời hợt nói: "Mẹ! Con sẽ không gọi điện thoại cho Vũ Minh đâu, mẹ vẫn nên từ bỏ ý định này đi!"
Đào Yên Hoa nghe xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đứng bật dậy, tức giận nói: "Mẹ đúng là nuôi một con sói mắt trắng mà, con gả cho một tên vô dụng đã đành, giờ trong nhà có chuyện, con cũng không giúp."
Triệu Hùng lại một lần nữa nằm không cũng trúng đạn.
Cơn tức Lý Thanh Tịnh giấu trong lòng cuối cùng cũng phát ra, cô hét lên với Đào Yên Hoa: "Vậy lúc con có chuyện thì sao? Con bán hết nhà đến xe, mấy người có ai giúp con không?"
Đào Yên Hoa hừ một tiếng, nói: "Ai bảo con gả cho một thằng phế vật vô dụng!"
"Là tự con muốn gả sao?" Lý Thanh Tịnh không chịu yếu thế cãi lại.
Đào Yên Hoa thấy con gái hét lên với mình thì tức đến mức toàn thân run rẩy, chỉ vào Lý Thanh Tịnh nói: "Mẹ đã sớm nói với con rồi, chỉ cần con ly hôn với Triệu Hùng, mẹ sẽ cho con tiền."
"Muốn kết hôn cũng là mấy người, muốn ly hôn cũng là mấy người! Con gái ly hôn, mẹ, mẹ có hiểu điều này có nghĩa gì không?" Nước mắt Lý Thanh Tịnh rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào: "Lý Thanh Tịnh con sẽ thành đồ đã qua tay, trong mắt của những người đàn ông khác không đáng giá một xu. Với lại, Dao Châu còn nhỏ, mẹ bảo con phải làm sao?"
Đào Yên Hoa chỉ vào Triệu Hùng, nói với Lý Thanh Tịnh: "Nhưng con cam tâm ở với thằng phế vật vô dụng này cả đời à?"
Nước mắt Lý Thanh Tịnh rơi như mưa, nói: "Mẹ! Nuôi chó nuôi mèo còn có tình cảm, huống hồ là một người sống sờ sờ. Triệu Hùng cho dù không làm được gì, cũng không thay đổi được sự thật anh ấy là bố của Dao Châu. Con sẽ cho anh ấy cơ hội, trừ phi anh ấy tự mình muốn rơi xuống mãi mãi."
"Cơ hội? Cậu ta lái xe cho người khác thì có cái tiền đồ gì? Cả đời lái xe, cũng không phải chỉ là một kẻ lái xe sao?"
"Đủ rồi!"
Triệu Hùng quát một tiếng, chỉ vào Đào Yên Hoa nói: "Các người ra ngoài hết cho tôi! Thanh Tịnh mới phẫu thuật xong, cần được nghỉ ngơi."
Đào Yên Hoa lại bị Triệu Hùng làm cho kinh ngạc, tên phế vật vô dụng này dường như đã thay đổi rồi. Nhưng cụ thể thay đổi ở đâu, lại nói không ra được.
Đào Yên Hoa trừng mắt nhìn Triệu Hùng, rời khỏi phòng bệnh, bố của Lý Thanh Tịnh là Lý Quốc Lâm cũng theo ra ngoài.
Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh bảo vệ mình trước mặt bố mẹ, cảm kích nói: "Thanh Tịnh, cảm ơn em!"
"Anh không cần cảm ơn! Nếu anh không biết hối cải, cứ lười biếng như vậy, Lý Thanh Tịnh em sớm muộn cũng sẽ ly hôn với anh."
Vành mắt Lý Thanh Tịnh đỏ hồng, khiến người ta đau lòng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT