Buổi chiều, Triệu Hùng nhận được một cuộc điện thoại từ Đặng Gia Hân, Đặng Gia Hân nói với anh về việc Lý Thanh Tịnh ký hợp đồng vào ngày hôm nay.

Nghe việc lão già háo sắc Đông Phong bị Đặng Gia Hân dẫm lên và đánh gãy ngón tay. Triệu Hùng nghe được lấy làm hả giận.

"Gia Hân, cô làm rất tốt! Nếu như cô vẫn giữ vững được như thế, tôi sẽ thưởng thêm tiền cho cô sau khi hết thời hạn một năm."

"Cảm ơn anh!"

Với việc để Đặng Gia Hân ở cạnh vợ anh Lý Thanh Tịnh, lúc này Triệu Hùng có thể biết mọi chuyện lớn nhỏ của cô. Điều này làm cho Triệu Hùng cảm thấy cao hứng vô cùng, anh cảm thấy bỏ ra hơn ba mươi lăm tỷ đồng để thuê Đặng Gia Hân làm thư ký kiêm vệ sĩ của Lý Thanh Tịnh, quả thực rất đáng tiền.

Buổi tối, sau khi trở về nhà, Lý Thanh Tịnh cũng không đề cập về lão già háo sắc Đông Phong kia với Triệu Hùng. Cô cảm thấy nó khó nói, cũng không cần thiết để nói.

Khi Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh không nhắc đến chuyện đó, anh cũng giả vờ không biết. Dù sao thì, Đặng Gia Hân cũng đã dạy dỗ lão già đó một trận rồi, không cần tự anh ra tay.

"Thanh Tịnh, em thấy Gia Hân thế nào?" Triệu Hùng cố ý hỏi Lý Thanh Tịnh.

"Em thấy rất tốt!"

Lý Thanh Tịnh cảm thấy vô cùng hài lòng với biểu hiện của Đặng Gia Hân ngày hôm nay. Vốn là không muốn bỏ tiền ra để thuê thư ký và vệ sĩ. Nhưng có vẻ bây giờ số tiền đó được bỏ ra rất đáng.

"Triệu Hùng, anh đã thuê Đặng Gia Hân với số tiền bao nhiêu vậy?" Lý Thanh Tịnh tò mò hỏi.

"Đặng Gia Hân là do Trần Văn Sơn giới thiệu cho anh. Giá cả bạn bè!"

Triệu Hùng cũng không nói với vợ mình rằng chính mình đã phải mất hàng mấy chục tỷ tiền lương hàng năm để thuê một thư ký và vệ sĩ quyền lực như vậy cho cô.

Lý Thanh Tịnh ừm một tiếng rồi cô nói tiếp: "Giá cả bạn bè như thế kia, chúng ta không thể đối xử tệ bạc với người ta được. Như vậy đi, ở công ty em sẽ trả... một phần tiền lương khác. Còn phần kia thì tùy ý anh, cứ tiếp tục trả như vậy cũng được."

Lý Thanh Tịnh cười nói Triệu Hùng trong tay có chút tiền, suy nghĩ đến "giá cả bạn bè", tức là tiền thuê Đặng Gia Hân không nhiều. Vì vậy, cô dự định sẽ trả thêm khi Đặng Gia Hân làm việc trong công ty.

Triệu Hùng biết rằng công ty của Lý Thanh Tịnh gần đây làm ăn rất tốt. Cô sẵn sàng trả cho Đặng Gia Hân thêm một phần tiền lương.

Ăn xong bữa tối, trong lòng Triệu Hùng đã mong đợi đến hai giờ đêm.

Đêm nay là đêm đầu tiên Hà Vương Hội, thầy Hà muốn dạy anh võ công, điều này khiến anh vô cùng cao hứng. Chưa đến chín giờ tối, Triệu Hùng đã đi ngủ. Có thể là bản thân cảm thấy quá hưng phấn nên anh càng không ngủ được. Triệu Hùng nằm đếm cừu nhiều lần nhưng cũng không thể chợp mắt. Thức đến một giờ sáng, Triệu Hùng rời giường, đi bộ ra công viên gần nhà.

Lý Thanh Tịnh biết Triệu Hùng có thói quen chạy bộ vào sáng sớm. Nhưng nghe thấy tiếng mở cửa, mới có một rưỡi sáng. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nửa đêm Triệu Hùng lại thức dậy đi đâu vậy?

Triệu Hùng đến công viên đúng hẹn, Hà Vương Hội đã đứng đợi ở đó từ sớm.

Thầy Hà gật gật đầu, vuốt chòm râu của ông ta, gật đầu nói: "Được! Cậu có thể thức dậy vào giờ này, đúng là có nghị lực. Tuy nhiên thứ nghị lực này, đáng quý nhất là ở tính kiên trì! Trước đây tôi cũng đã cùng cậu nói chuyện rồi, chỉ cần cậu có một ngày không tới, gián đoạn một ngày thì về sau cũng không cần học võ cùng thầy nữa. Tôi cũng sẽ không dạy cậu bất cứ điều gì."

Triệu Hùng cũng không ngờ thầy Hà lại nghiêm khắc như vậy, làm việc còn nghiêm khắc hơn.

Vì để sớm ngày có thể tiến đến "Thiên bảng", Triệu Hùng gật đầu nói: "Ông yên tâm! Tôi nhất định có thể làm được."

"Chà! Tôi muốn xem cậu có thể kiên trì được bao nhiêu ngày?"

Thầy Hà nhảy xuống từ một hòn đá gần đó, nói với Triệu Hùng: "Tôi bình thường dùng roi dài để múa, chỉ xem như tung hứng. Bây giờ thứ tôi dùng là roi mềm thật. Tôi sẽ luyện cho cậu hai lần. Về phần cậu, hiểu được bao nhiêu thì tùy cậu." Nói xong, chỉ thấy thầy Hà đem cây roi dài ra, cây roi run lên trong tay ông ta, trong nháy mắt cây roi tung lên. Giống như một con rắn thần lè lưỡi ra, nó ngay lập tức di chuyển đến trước mặt Triệu Hùng.

Triệu Hùng vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy thầy Hà múa roi trên tay, thoắt lên, thoắt xuống, đôi khi cây roi giống như bông hoa trên tay người phụ nữ, đôi khi nó lại sắc nhọn như mũi tên dài. Như một con rồng bay, bay lượn và nhảy múa trên không trung, chợt nghe thấy tiếng: "Bốp!", một nhát roi quất vào tảng đá to bằng cối xay cạnh đó.

Như một cơn giông bão, tảng đá cảnh bị đập tan tành trong tích tắc, vụn đá văng ra tứ tung.

Triệu Hùng đứng sững sờ, không ngờ rằng cây roi trong tay thầy Hà có thể làm tảng đó to như thế vỡ thành trăm mảnh.

Thầy Hà vung xong một đường rồi quay ra nói với Triệu Hùng: "Tôi biết cậu không thiếu tiền, ngày mai hãy mua vài viên đá tới công viên."

"Tôi đã rõ rồi thưa ông!”

"Ngày hôm nay tôi sẽ cho cậu tập lần một. Bảy ngày sau đó, tôi sẽ cho cậu tập lần thứ hai, cậu sẽ nhớ được lâu hơn. Khi nào có thể dùng roi đập vỡ một tảng đá cỡ này thì coi như đã là thành công rồi."

Hai con mắt của Triệu Hùng sáng ngời, nếu như anh có tuyệt kỹ như vậy, chắc chắn sẽ có thể tiến gần đến "Thiên bảng". Đến lúc đó anh sẽ không giống như một con cua, đi đến chỗ nào đều đi ngang.

Thầy Hà nói: "Hơn nữa, trước khi cậu luyện múa rối, hãy luyện thư pháp bằng bút lông nước."

Chỉ thấy cạnh thầy Hà có một thùng nước. Còn có một cái giống như cây lau nhà kích thước to lớn hơn cây bút lông.

Triệu Hùng đã từng nhìn thấy ở công viên, có một số người đã dùng nước để luyện thư pháp. Không nghĩ tới những người này thật ra lại là cao thủ ở ẩn trong thành phố. Có thể luyện công bằng cách dùng nước luyện bút lông.

Anh thấy thầy Hà nhúng cây lau nhà vào chậu nước và bắt đầu viết trên mặt đất như một bài viết. Cho đến khi nước trong chậu được sử dụng hết và chữ viết trên mặt đất rõ ràng và có thể nhìn thấy được!

Thầy Hà nói: "Cái này cũng giống như vậy, chừng nào cậu viết xong một thùng nước mà trên mặt đất chữ viết chưa khô hẳn thì lúc đó cậu đạt tiêu chuẩn! Được rồi, tự mình tập luyện đi."

Hà Vương Hội nhảy lên một khối đá vuông ở trên, bắt đầu nằm ngả lưng trên phiến đá.

Triệu Hùng cầm thùng nước và lấy nước ở trong hồ cá gần đó. Anh bắt đầu luyện tập với cây lau nhà như lời thầy Hà đã nói. Luyện tập được một lúc, cánh tay của anh cảm thấy tê dại, vật lộn cầm cây lau nhà. Và chữ nước mà anh vừa viết nhanh chóng khô trên đất.

Thầy Hà vẫn ung dung, cũng không nhìn Triệu Hùng đang luyện tập như thế nào.

Triệu Hùng luyện tập được một hồi, bỗng nhiên hô to bảo mình bị lừa. Chính bản thân anh chỉ mải luyện tập chữ nước, quên mất kỹ thuật đánh roi của thầy Hà.

Anh thậm chí còn hoài nghi, thầy Hà có phải đang cố ý làm khó dễ mình không. Triệu Hùng cố gắng nhớ lại những kỹ thuật của thầy Hà, nhặt cây roi dài mà thầy Hà vừa sử dụng và bắt đầu múa.

Bởi vì không biết sử dụng cây roi này mà đêm nay dù Triệu Hùng có luyện tập thế nào cũng không ra hồn, mọi thứ rối tinh rối mù. Anh tự đánh chính mình rất nhiều.

Đến khi mặt trời lấp ló rạng đông, thầy Hà mới từ từ mở mắt nói với Triệu Hùng: "Luyện tập vậy được rồi! Mỗi ngày chỉ luyện tập đến rạng sáng thôi. Buổi sáng đã đến giờ chạy bộ rồi, cậu tiếp tục chạy đi!"

"Ông Hà, đêm nay tôi cảm thấy không học được gì mấy?" Triệu Hùng ủ rũ nói.

Thầy Hà chậm rãi nói: "Học tập là một quá trình tiến lên theo trình tự, luyện võ cũng như vậy. Nếu như cậu muốn một bước lên trời thì đó chỉ là một giấc mơ! Lúc rảnh rỗi hãy ngẫm lại những kỹ thuật múa của tôi cùng với việc suy nghĩ làm sao một roi có thể làm vỡ tan tành được tảng đá to ngoài kia! Đi thôi!"

Triệu Hùng nhìn thấy trong công viên ngày càng có nhiều người nên bắt đầu tiếp tục chạy bộ buổi sáng.

Sau khi tập thể dục buổi sáng, Triệu Hùng trở về nhà. Triệu Hùng thấy vợ mình Lý Thanh Tịnh đã thức dậy.

Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, hôm qua một, hai giờ sáng anh đi ra ngoài làm gì vậy?"

Triệu Hùng nghĩ rằng từ nay về sau anh sẽ đi ra ngoài vào mỗi tối. Anh và Lý Thanh Tịnh sống chung dưới một mái nhà, giấy thì không thể chứa được lửa. Hiện tại anh cũng không có giấu diếm vợ mình, nói rằng đêm qua gặp được một bậc thầy bí ẩn trong công viên. Còn đặc biệt kể đến việc người đó đã dùng một đường roi để đập tan một tảng đá to.

Lý Thanh Tịnh ban đầu cũng không tin ông thầy kia lại mạnh như vậy. Bởi vì cô rất ít tiếp xúc với những người luyện võ, chỉ nói lại với Triệu Hùng là đang khoác lác với cô. Tuy nhiên, thấy chồng mình rất chú tâm, rất muốn học võ, cô không hề dội gáo nước lạnh vào người mà chỉ nhẹ giọng nói: "Anh muốn tập võ cũng được! Nửa đêm ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn."

Triệu Hùng không ngờ rằng Lý Thanh Tịnh không những không làm khó mình, mà còn ân cần căn dặn chính mình phải chú ý an toàn. Anh nắm lấy bàn tay của Lý Thanh Tịnh, cảm động nói: "Tịnh Tịnh, em cứ yên tâm! Khi anh luyện võ xong, sẽ không ai dám gây khó dễ cho em nữa."

"Được rồi, anh hùng Hùng! Anh nhất định phải trở thành cao thủ đấy!"

Lý Thanh Tịnh cũng không biết rằng lý do khiến Triệu Hùng siêng năng tập luyện võ thuật là muốn sớm ngày biết được "chân tướng!" từ Trần Thiên Trung. Có điều là, Triệu Hùng đã không còn như trước, đều ở nhà ăn no chờ chết. Chỉ cần anh có việc phải hoàn thành, Lý Thanh Tịnh nhất định sẽ ủng hộ và giúp đỡ anh.

Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Tịnh đã đi làm.

Triệu Hùng cùng con gái ra ngoài, đúng lúc này lại tình cờ gặp Lê Mai.

Lê Mai nhìn về phía Triệu Hùng, cười nói: "Anh Hùng, thật là trùng hợp! Chuyện hôm qua, thực sự phải cảm ơn anh rất nhiều."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play