Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân đang nói chuyện, Vân Đông Phong liên tục liếc trộm về phía bọn họ. Không riêng gì Lý Thanh Tịnh, ngay cả Đặng Gia Hân cũng có một vóc người rất quyến rũ.

Vân Đông Phong phấn khích xoa tay, trong lòng tự tính toán xem tiếp theo nên làm gì?

Sau khi Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân quay trở lại, Vân Đông Phong cười nói: "Tổng giám đốc Thanh Tịnh! Lát nữa chúng ta ký hợp đồng xong cùng nhau bữa cơm nhạt nhé?"

"Không được! Công ty tôi còn có việc, ngày khác tôi sẽ chủ động mời Tổng giám đốc Đông Phong sau." Lý Thanh Tịnh từ chối một cách uyển chuyển.

Vân Đông Phong cố tình làm nét mặt ủ rũ: " Tổng giám đốc Thanh Tịnh, đây là cô không nể mặt mũi tôi rồi! Như vậy thì chuyện hợp đồng tôi phải suy nghĩ lại một lần rồi."

Lý Thanh Tịnh do dự một chút, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, nói: "Được rồi! Tuy nhiên, tôi đang uống thuốc nên không thể uống rượu được."

Vân Đông Phong thấy Lý Thanh Tịnh bị thương ở trên đầu, lập tức hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Lý Thanh Tịnh nói lúc lái xe vô tình va chạm phải xe khác.

Vân Đông Phong làm ra dáng vẻ quan tâm, vươn tay ra mò mẫm sờ vào vị trí bị thương trên trán Lý Thanh Tịnh.

Bốp!

Khi bàn tay kia mới đưa lên được một nửa thì đã bị Đặng Gia Hân đánh rơi.

Đặng Gia Hân lạnh giọng nói: "Tổng giám đốc Đông Phong, ông cứ tùy tiện sờ vào người tôi như vậy thì có vẻ không tốt lắm nhỉ?"

Sắc mặt Vân Đông Phong tràn đầy vẻ khó xử sau đó ông ta giả vờ bình tĩnh cười nói: "Không tốt, không tốt! Tôi chỉ muốn nhìn xem thương thế của Tổng giám đốc Thanh Tịnh như thế nào!"

"Tổng giám đốc Thanh Tịnh, cô đưa hợp đồng đến đây để tôi xem một chút!"

Đặng Gia Hân cầm hợp đồng trong tay đưa cho Vân Đông Phong, Vân Đông Phong nhân cơ hội này sờ soạng tay Đặng Gia Hân một cái.

Đặng Gia Hân giận dữ, cô ta muốn thu thập Vân Đông Phong.

Lão già háo sắc này lại lập tức giả vờ dáng vẻ nghiêm túc, nhìn vào hợp đồng.

Nhìn một lúc, Vân Đông Phong không cẩn thận làm rơi bút xuống đất.

Vào lúc ông ta khom người xuống nhặt bút, ánh mắt lưu manh của ông liếc về phía dưới váy của Lý Thanh Tịnh. Nhìn thấy cặp đùi đẹp đẽ bóng loáng của Lý Thanh Tịnh, ông ta không nhịn được sờ một cái vào đùi cô.

"Vân Đông Phong, ông!..." Lý Thanh Tịnh sợ tới mức mặt mày biến sắc, cô vội vàng đứng dậy, thân thể lui về phía sau.

Đăng Gia Hân làm sao có thể nhịn được nữa, cô ta đi lên đá một cú vào cằm Vân Đông Phong, trực tiếp đá văng ông ta ra ngoài.

Thân thể mềm mại của Lý Thanh Tịnh phát run, tức giận chỉ vào Vân Đông Phong chửi bới: "Vân Đông Phong, không ngờ rằng ông lại là một lão già háo sắc!"

Vân Đông Phong suýt nữa bay hẳn ra ngoài vì cú đá của Đặng Gia Hân, ông ta cười lạnh nói: "Lý Thanh Tịnh, cô cũng là người lăn lộn lâu năm trong cái giới kinh doanh này mà một chút quy củ nhỏ này mà cô cũng không biết sao? Cô không muốn bỏ ra một cái gì đó mà vẫn muốn ký được hợp đồng, làm gì có cái đạo lý này chứ?"

"Hừ! Ông cho rằng ai cũng giống tên lưu manh như ông thì mới có thể làm ăn được sao? Để cho ông có được ngày hôm nay cũng là do ông gặp may thôi."

"Hai người các cô chỉ là hai cô gái thôi, tôi không tin rằng không chỉnh đốn được hai cô! Bảo vệ! Bảo vệ!..."

Vân Đông Phong vừa hô xong, lập tức có ba người bảo vệ lao vào.

Trong tay mấy người bảo vệ này đang cầm gậy dùi cui của cảnh sát, họ vừa lao vào thì thấy trong phòng ngoài trừ Vân Đông Phong ra thì chỉ có hai cô gái xinh đẹp. Họ còn tưởng rằng Vân Đông Phong gặp phải nguy hiểm gì chứ?

Ba người bảo vệ đang nghi ngờ tại sao Vân Đông Phong lại nằm trên sàn. Họ thấy Vân Đông Phong chỉ vào Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân rồi hét lên với bọn họ: "Bắt hai người phụ nữ này lại, tuyệt đối không được để cho bọn họ chạy trốn."

Đặng Gia Hân bảo vệ Lý Thanh Tịnh ở đằng sau lưng, một người bảo vệ dẫn đầu lao tới. Cô ta lắc mình tránh thoát rồi vươn tay ra bắt lấy cánh tay của đối phương, sau đó bẻ gập ngược lại, lập tức nghe được một tiếng rắc, cánh tay người bảo vệ trực tiếp bị trực tiếp bị trật khớp. Ngay sau đó lại bị đá một phát bay ra ngoài!

Hai người bảo vệ khác cũng cầm theo dùi cui cảnh sát rồi lao tới nhưng cũng bị Đặng Gia Hân đá một phát bay ra ngoài.

Vân Đông Phong ngạc nhiên, trợn mắt há mồm, ông ta không ngờ rằng Đặng Gia Hân trông như vậy mà có thể đánh nhau.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Đặng Gia Hân ra tay đánh người, lúc này cô mới biết chồng mình Triệu hùng mời cho mình một nữ vệ sĩ vô cùng lợi hại, có thể đánh hay như vậy. Trong lòng cô âm thầm vui mừng, nếu hôm nay không đưa Đặng Gia Hân đi cùng thì chắc chắn cô đã bị lão già háo sắc Vân Đông Phong này chiếm lợi rồi.

Đặng Gia Hân cầm một cây dùi cui cảnh sát lên đi về phía Vân Đông Phong.

Vân Đông Phong vừa mới vùng vẫy để bò dậy từ dưới đất lên đã cố gắng chạy nhanh về cánh cửa.

Chỉ thấy Đặng Gia Hân hất cây dùi cui cảnh sát trong tay một cái.

"A!"

Cây gậy cảnh sát nằm ở giữa phòng, sau đó lập tức nghe thấy một tiếng "lạch cạch!", còn ở cửa truyền tới một âm thành to lớn, tầng tầng lớp lớp không ngừng. Không khó để tưởng tượng, Đặng Gia Hân ra tay mạnh như thế nào.

Bóng dáng của Đặng Gia Hân chợt lóe lên, trong nháy mắt đã thấy cô ta ở bên cạnh Vân Đông Phong.

Vân Đông Phong đang muốn mở cửa ra thì cổ áo đột nhiên bị Đặng Gia Hân túm lại. Sau đó cô ta dùng sức kéo một phát khiến cho Vân Đông Phong té ngã trên mặt đất.

Đặng Gia Hân đi lên phía trước và giẫm lên tay Vân Đông Phong một phát.

"Cái đôi tay heo muối này nhất định đã chiếm lợi được của không ít phụ nữ rồi nhỉ. Sau này, lão già háo sắc như ông chỉ có thể nghĩ đến chuyện đó thôi chứ không làm được đâu."

Đặng Gia Hân dùng sức giẫm mạnh, trong miệng Vân Đông Phong phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị làm thịt, sau đó ông ta trực tiếp ngất xỉu.

Màn biểu diễn này của Vân Đông Phong đã thể hiện trọn vẹn cái mà được gọi là mười ngón tay kết nối trái tim.

"Gia Hân, cô làm gì Vân Đông Phong vậy?"

"KHông sao đâu! Chỉ là giẫm gãy ngón tay của ông ta mà thôi. Nhưng không ngờ ông ta lại đau đến mức ngất xỉu luôn!"

"Ồ! Chỉ là không giết người là được."

Lý Thanh Tịnh vuốt vuốt ngực, cô thật sự rất sợ hãi. Khi Đặng Gia Hân giẫm lên ngón tay Vân Đông Phong, vẻ mặt không hề thay đổi, như kiểu không có chuyện gì xảy ra vậy. Cô biết Đặng Gia Hân tuyệt đối là một người có thói quen làm việc lâu dài.

Sau khi Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân rời khỏi phòng làm việc, họ nhìn thấy có rất nhiều nhân viên đang tụ tập bên ngoài và theo dõi bọn họ.

Đặng Gia Hân nói một câu: "Tổng giám đốc Đông Phong của mấy người bị gãy ngón tay, đau đến ngất xỉu rồi. Các người có thể đưa ông ta đến bệnh viện!"

Điều mà Đặng Gia Hân không nghĩ tới đó là hàng loạt nhân viên nữ phấn khích kêu lên: "Lão già háo sắc cuối cùng cũng gặp phải báo ứng rồi! Các chị em, đã đến lúc chúng ta báo thù rồi." Nói xong, bọn họ như một đàn ong vỡ tổ xông vào phòng làm việc.

Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân cùng trợn mắt há mồm, không cần nghĩ bọn họ cũng có thể đoán được bình thường những nhân viên nữ này bị Vân Đông Phong quấy rầy không ít lần.

Trong khi Lý Thanh Tịnh bận bịu ký hợp đồng thì Triệu Hùng cũng không hề nhàn rỗi.

Triệu Hùng đi tới nhà Vân Nhã.

Triệu Hùng và Vân Đức Trung là bố của Vân Nhã ngồi uống trà trong phòng khách của biệt thự.

Vân Đức Trung lim dim nhìn Triệu Hùng, hỏi: "Anh Hùng, tôi nghe con gái tôi nói rằng anh có thể để cho tập đoàn Hùng Quang cướp lại được hạng mục mới từ tập đoàn Vân Yên cho nhà họ Vân chúng tôi sao?"

Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy! Chú Đức Trung, Vân Nhã là bạn của tôi, cho nên chỉ cần sau này chú đứng về phe của Triệu Hùng tôi thì không chỉ là hạng mục mới của thành phố Hải Phòng mà tôi còn có thể để công ty của nhà họ Vân chú hướng tới các thành phố phát triển lớn hơn."

"Nghe cũng không tệ đấy!" Vân Đức Trung cười một tiếng, nói: "Đáng tiếc! Cậu chẳng qua chỉ là tài xế của Trần Thiên Trung thôi nên tôi không thể nào tin được cậu có quyền lực lớn như vậy."

"Chủ tịch Đức Trung, chú có số điện thoại của ông Thiên Trung không? Ông có thể gọi điện thoại cho ông Thiên Trung hỏi xem, tôi hoàn toàn có thể đại diện cho ông ấy."

Vân Đức Trung nghe vậy lập tức nhíu mày, ông ta không thể tin được tên nhóc Triệu Hùng này có thể đại diện cho Trần Thiên Trung. Ông ta cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Trần Thiên Trung, giọng nói của Trần Thiên Trung rất nhanh chóng vang lên trong điện thoại.

Vân Đức Trung cũng không dám đắc tội với Trần Thiên Trung, lịch sự hỏi Trần Thiên Trung: "Ông Thiên Trung, chào ông!"

"Chủ tịch Đức Trung, hiếm khi thấy ông gọi điện cho lão già này. Có chuyện gì không?"

"À! Là như vậy. Có một người là tài xế của ông tên là Triệu Hùng đang ở chỗ của tôi. Cậu ta nói cậu có có thể toàn quyền quyết định, đại diện thay cho ông. Cậu ta còn nói nếu như nhà họ Vân chúng tôi cùng hợp tác với tập đoàn Hùng Quang thì sẽ đoạt lại hạng mục mới trong tay tập đoàn Vân Yên rồi giao cho nhà họ Vân chúng tôi để phát triển."

"Đúng vậy! Triệu Hùng hoàn toàn có thể toàn quyền đại diện cho tôi."

Vân Đức Trung nghe xong thì rất shock, ông ta nhìn Triệu Hùng đang vừa uống trà vừa liếc mắt đưa tình với con gái lớn của mình là Vân Nhã.

Nhà họ Vân chỉ giao dịch rất ít lần với tập đoàn Hùng Quang. Trước kia cho dù là Vân Đức Trung xin được hợp tác với Trần Thiên Trung nhưng Trần Thiên Trung chưa chắc đã đồng ý.

Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, có thể hợp tác với tập đoàn Hùng Quang, Vân Đức Trung tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt trời ban này.

"Tốt tốt tốt! Tôi hiểu rồi. Ông Thiên Trung, chúc ông khỏe mạnh, ngày khác tôi sẽ đi thăm ông." Nói xong, ông ta cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, thái độ của Vân Đức Trung đối với Triệu Hùng thay đổi một trăm tám mươi độ.

"Triệu Hùng à! Nếu như cậu có thể toàn quyền đại diện thay cho ông Thiên Trung, cũng có thể toàn quyền đại diện cho tập đoàn Hùng Quang thì nhà họ Vân chúng tôi đồng ý hợp tác với cậu. Sau này, tôi sẽ để cho con gái tôi phụ trách giao dịch với cậu, có được không?"

"Đương nhiên là được rồi, tôi với cô Vân Nhã đây cũng quen biết nhau rất rõ."

"Vậy chuyện hạng mục mới kia..."

Triệu Hùng an ủi Vân Đức Trung: "Chủ tịch Đức Trung yên tâm, chuyện này tôi sẽ thông báo cho Phó tổng giám đốc Hàn, để anh ấy ký hợp đồng với nhà họ Vân."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play