Đám người Hà Quý Nam cũng không gây chuyện, sau khi Triệu Hùng lấy cách "Chào hỏi" đặc biệt thì bọn họ đã rời đi rồi!

Lý Thanh Tịnh và Phan Ngọc Anh đều như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.

Phan Ngọc Anh nhìn thấy ánh mắt Hà Quý Nam nhìn mình đầy háo sắc, giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.

Tại nhà họ Hà.

Sau khi Hà Quý Nam trở về, hắn ta tới tìm bố mình là Hà Thịnh Kha tức giận hỏi: "Bố, tại sao bố không cho con đối phó tên Triệu Hùng kia? Dù cho anh ta có quan hệ gì đó với Trần Thiên Trung, chẳng lẽ nhà họ Hà chúng ta cứ bị anh ta bắt nạt sao? Nếu như chúng ta không chủ động đối phó Tập đoàn Húc Quang, nhà họ Hán sụp đổ, người bị tai ương kế tiếp nhất định là nhà họ Hà chúng ta."

Hà Thịnh Kha tát con trai Hà Quý Nam một cái, ông ta nghiêm nghị nói: "Chuyện thành không có, chuyện bại có thừa. Bố làm chuyện gì cũng cần con dạy sao?"

"Thế nhưng mà bố..."

Hà Quý Nam ôm gương mặt bị tát đau muốn nói lại thôi, nhưng hắn ta không dám tiếp tục nói nữa vì sợ ông bố Hà Thịnh Kha lại cho hắn ta một cái tát.

Hà Thịnh Kha nói với Hà Quý Nam: "Con đi theo bố, bố sẽ cho con hiểu rõ bí mật lớn của nhà họ Hà chúng ta."

Hà Quý Nam nghe mấy chữ "Bí mật lớn của nhà họ Hà", lập tức khơi gợi lên hứng thú của hắn ta. Hắn ta đi theo Hà Thịnh Kha đi tới nhà thờ tổ tiên của nhà họ Hà.

||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||

Nhà thờ tổ tiên của nhà họ Hà là khu vực cấm, Hà Thịnh Kha sẽ phái người quét dọn định kỳ. Chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể dẫn con cháu nhà họ Hà đến nhà thờ tổ tiên cúng bái.

"Bố, bố dẫn con đến nhà thờ tổ tiên làm gì?" Hà Quý Nam không hiểu hỏi.

"Con câm miệng cho bố! Lát nữa đừng nói chuyện." Hà Thịnh Kha dặn dò Hà Quý Nam.

Sau khi đến nhà thờ tổ tiên, Hà Thịnh Kha đóng cửa lớn nhà thờ tổ tiên lại. Ngay sau đó ông ta ấn một cái nút dưới cạnh bàn thờ.

Tiếng ken két vang lên, dưới mặt đất nhà thờ tổ hiện ra một dãy bậc thang thành lối đi. Càng làm cho Hà Quý Nam giật nảy cả mình chính là bên trong lối đi còn lóe lên ánh đèn.

Hà Thịnh Kha căn dặn con trai Hà Quý Nam lần nữa: "Nhớ kỹ, sau khi đi vào thì không được nói lung tung."

"Ừm!" Hà Quý Nam thành thật nhẹ gật đầu.

Hắn ta đã lớn như vậy cũng không biết nhà thờ tổ tiên của nhà họ Hà lại có cơ quan tinh xảo. Chỉ là cơ quan này đặt tại nhà thờ tổ tiên, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Hà Quý Nam đi theo sau lưng Hà Thịnh Kha bước vào tầng hầm dưới lòng đất!

Sau khi đi bộ mười mấy mét, bên trong có đèn sáng, có tiếng nước chảy róc rách, cùng có tiếng chim chóc kêu. Còn có một căn phòng sửa sang rất đẹp đẽ.

Trên chiếc giường trong phòng có một bóng người đang ngồi.

Trái tim Hà Quý Nam đập bang bang loạn nhịp, hắn ta thực sự không thể nào hiểu được nơi như nhà thờ tổ tiên của nhà họ Hà, tại sao có thể có người?

Khi Hà Thịnh Kha dẫn hắn ta vào phòng, Hà Quý Nam nhìn người trên giường đã hét lên một tiếng với vẻ hết sức bất ngờ. Bởi vì người đang ngồi trên giường không phải ai khác, mà là ông nội Hà Quy Chính, cũng chính là ông cụ nhà họ Hà đã chết."

Lúc Hà Quý Nam mười tuổi, hắn ta nhớ rõ ràng ông nội Hà Quy Chính đã chết đi. Làm sao ông già này còn sống đến bây giờ?

Hà Quý Nam kêu lên một tiếng “Có ma” rồi xoay người định chạy.

Vừa chạy được hai bước là đã bị Hà Thịnh Kha giơ tay nắm lấy cổ áo kéo trở lại.

Hà Thịnh Kha quát lên với con trai Hà Quý Nam: "Ma gì chứ? Đó chính là ông nội của con."

"Nhưng không phải ông nội của con đã..... Đã chết rồi sao?" Hà Quý Nam nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả nói chuyện cũng run rẩy.

Hà Quy Chính ngoắc tay gọi Hà Quý Nam: "Quý Nam, cháu qua đây!"

Hà Quý Nam cẩn thận từng li từng tí đi vào trong phòng, hắn ta nhìn thấy người trên giường rất chân thật, thật sự là một người sống sờ sờ. Nhưng khi còn bé hắn ta nhớ rõ ràng ông nội Hà Quy Chính đã chết.

"Ông là ông nội của cháu thật sao?" Hà Quý Nam hỏi ông cụ nhà họ Hà.

Ông cụ nhà họ Hà cười nói: "Khi đó cháu vẫn còn rất bé, cháu qua đây thử sờ vào ông là biết ông có phải người sống hay không?"

Hà Quý Nam ỷ vào lá gan to mà chậm rãi tới gần ông cụ nhà họ Hà. Trong lòng của hắn ta thật sự vô cùng sợ hãi, ngay cả bắp chân cũng đang run rẩy.

Khi Hà Quý Nam sờ vào cánh tay của ông cụ nhà họ Hà, hắn ta cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bình thường của ông ta không khác với người thường, lúc này mới xác định ông cụ thật sự không chết.

"Ông nội, ông thật sự không chết, thật sự là quá tốt." Hà Quý Nam vui vẻ nói ra.

Ông cụ nhà họ Hà nhẹ gật đầu nói với Hà Quý Nam: "Cháu cứ đứng ở một bên nói chuyện đi!"

Hà Quý Nam lập tức nghiêm túc đứng ở một bên để nghe giọng nói êm tai của ông cụ nhà họ Hà kể chuyện: "Năm nay cháu hai mươi ba tuổi, ông đã trốn ở đây mười năm rồi."

Hà Quý Nam nghe nói lúc ông cụ còn sống là lúc nhà họ Hà mạnh mẽ nhất. Nhưng thế mà ông cụ lại "Giả chết" với bên ngoài, hắn ta thực sự nghĩ mãi mà không rõ tại sao ông ta phải làm như vậy?

"Ông nội, tại sao ông phải giả chết với bên ngoài?" Hà Quý Nam thực sự không nhịn được hỏi ông cụ.

Ngay cả Hà Thịnh Kha cũng không biết tại sao ông cụ phải giả chết, ông ta mắng mỏ Hà Quý Nam: "Quý Nam, không được phép lắm mồm!"

"Không sao cả!" Ông cụ nói: "Hôm nay bố bảo con gọi Quý Nam đến chính là muốn nói chân tướng sự thật cho các con biết."

Hà Thịnh Kha và Hà Quý Nam lập tức hết sức chăm chú lẳng lặng lắng nghe phần sau.

Ông cụ nhà họ Hà nói: "Năm đó, Trần Thiên Trung còn chưa tới thành phố Hải Phòng, nhà họ Hà chúng ta mới là trùm của Thành phố Hải Phòng này. Có một lần bố đến tỉnh thành làm việc, bố tận mắt nhìn thấy một gia đình giàu có bị một người thần bí có kí hiệu cú mèo làm cho táng gia bại sản chỉ trong vòng một đêm. Người kia chỉ gọi mấy cuộc điện thoại là gia đình giàu có kia chợt khốn đốn, không lâu sau đó công ty cũng bị phá sản."

"Cú mèo sao?" Hà Thịnh Kha nhíu mày.

Ông cụ nhà họ Hà gật đầu nói: "Đúng vậy, là một con cú mèo, bên trên còn có hình mặt trăng. Cho nên bố mới gọi đó là cú mèo."

"Bố, vậy cuối cùng thì cú mèo kia thuộc tổ chức nào mà tài giỏi như thế?" Hà Thịnh Kha hỏi ông cụ.

Ông cụ nhà họ Hà lắc đầu nói: "Bố đã ngầm điều tra lâu như vậy nhưng chỉ biết tổ chức cú mèo này thuộc một công ty xuyên quốc gia. Còn về thuộc tổ chức nào, bố cũng không biết."

"Vậy sau đó thì sao?" Hà Quý Nam hỏi.

"Sau đó Trần Thiên Trung đến Thành phố Hải Phòng. Nhân vật thần bí có kí hiệu cú mèo lại xuất hiện. Gã ta lại đến nhà họ Hà chúng ta!"

Hà Thịnh Kha và Hà Quý Nam nghe đến gã ta đã đến nhà họ Hà thì hai người lập tức căng thẳng lên.

Ông cụ nhà họ Hà nói: "Bố muốn nói với các con về chuyện này đây! Sau khi người thần bí kia đến nhà họ Hà chúng ta, gã ta đã bảo bố âm thầm nhìn chằm chằm mọi hành động của Trần Thiên Trung. Nếu bố không nghe mệnh lệnh của gã ta thì gã ta sẽ khiến nhà họ Hà chúng ta biến mất ở Thành phố Hải Phòng này. Tập đoàn xuyên quốc gia này ghê gớm như vậy, chúng ta chỉ là trùm ở một nơi nhỏ bé, làm sao chúng ta có thể chọc vào bọn họ được. Cho nên bố đã đồng ý hợp tác với bọn họ."

"Ông nội, vậy tại sao ông phải giả chết?" Hà Quý Nam không hiểu hỏi.

"Bởi vì Trần Thiên Trung đã phát hiện nhà họ Hà chúng ta đang giám sát ông ấy. Nếu như ông không giả chết, lấy tính tình Trần Thiên Trung nhất định sẽ ra tay với nhà họ Hà chúng ta. Đến lúc đó nhà họ Hà chúng ta sẽ không thoát khỏi số phận bị phá sản. Còn một nguyên nhân khác là ông có cơ may học được võ công để tiến vào bảng Võ Thần! Cho nên ông muốn tu luyện, vì vậy ông mới giao nhà họ Hà cho bố cháu quản lý."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play