Hoàng Thế Vĩnh thân là chủ tịch ban giám khảo, cuối cùng tuyên bố ra thành tích này khiến trên khán đài ồn ào cả lên. Cô bé tên là Chu Quế Mỹ nhảy múa sai lầm rõ ràng như vậy, hơn nữa độ khó của bài nhảy cũng không khó nhiều như bài nhảy của Dao Châu, thế mà lại nhận được điểm cao nhất.
Triệu Hùng không nghĩ tới đối thủ con gái PK vòng loại gặp phải lại là người Hoàng Thế Vĩnh muốn "Chăm sóc".
Lý Thanh Tịnh nắm tay Triệu Hùng thật chặt vội vàng nói: "Triệu Hùng, đây là chuyện không công bằng với Dao Châu. Chúng ta nên làm gì đây?"
Triệu Hùng cảm thấy bàn tay trắng như ngọc của Lý Thanh Tịnh lạnh buốt, anh mới an ủi cô nói: "Thanh Tịnh, em đừng nóng vội. Anh tin Kỳ Ngọc Phong sẽ xử lý tốt việc này."
Đúng lúc này thì Kỳ Ngọc Phong đứng lên từ ghế lãnh đạo để nói với Giám đốc đài truyền hình bên cạnh: “Giám đốc Quý Luân! Bạn nhỏ tên là Chu Quế Mỹ vừa nãy đã mắc sai lầm trong khi dự thi. Bạn nhỏ tên là Triệu Dao Châu biểu diễn rất hoàn mỹ. Vì sao Triệu Dao Châu chỉ được 9.82 điểm, mà cô bé tên là Chu Quế Mỹ lại được điểm cao nhiên toàn trường là 9. 98 điểm chứ?"
"Chuyện này..."
Lưu Quý Luân không nghĩ tới Kỳ Ngọc Phong sẽ để ý tới chuyện như hạt vừng này. Nhưng ông ta cũng không dám đắc tội Kỳ Ngọc Phong vì anh ta là người của "Tập đoàn Hùng Quang ", "Tập đoàn Hùng Quang " là kim chủ lớn nhất của đài truyền hình thành phố. Nếu đắc tội Kỳ Ngọc Phong thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
"Tổng giám đốc Ngọc Phong, ban giám khảo có quy tắc của ban giám khảo mà!" Lưu Quý Luân nói qua loa một câu.
Kỳ Ngọc Phong muốn biểu hiện trước mặt Triệu Hùng nên đã cố ý hừ lạnh một tiếng thật lớn nói: "Cái gì gọi là quy tắc của ban giám khảo chứ? Không tin chúng ta hỏi người xem ở hiện trường một chút, ông hỏi bọn họ thấy Triệu Dao Châu thắng trận đấu này, hay là Chu Quế Mỹ thắng được trận này?"
Kỳ Ngọc Phong vừa dứt lời, người xem trên đài đã rối rít lớn tiếng hò hét nói: "Triệu Dao Châu thắng! Các người làm như vậy, rõ ràng là có chuyện ăn gian ngầm."
"Triệu Dao Châu thắng!..."
Lưu Quý Luân không nghĩ tới một câu của Kỳ Ngọc Phong sẽ khiến người xem trên khán đài phẫn nộ.
Kỳ Ngọc Phong nói với Lưu Quý Luân: "Giám đốc Quý Luân, ông thấy chưa? Ánh mắt của quần chúng là sáng suốt đó. Tôi dám đánh cược, chủ tịch ban giám khảo Hoàng Thế Vĩnh nhất định đã dùng quy tắc ngầm với cuộc thi. Nếu như đài truyền hình mấy người truyền bá chương trình này thì Trung tâm mua sắm Tần Uyển của chúng tôi sẽ rút toàn bộ vốn, hơn nữa cũng sẽ để đài truyền hình của các người đền bù thêm vào."
Lưu Quý Luân nghe xong đã luống cuống tại chỗ. Ông ta không nghĩ tới Kỳ Ngọc Phong lại vì hai đứa trẻ so tài mà làm to chuyện với mình.
"Tổng giám đốc Ngọc Phong, xin bớt giận! Tôi sẽ gọi Hoàng Thế Vĩnh đến để hỏi chú ta đã xảy ra chuyện gì?"
Thế là Lưu Quý Luân phái đạo diễn gọi Hoàng Thế Vĩnh đang ngồi trên ghế ban giám khảo sang đây.
Lúc hỏi nguyên nhân vì sao lại cho Chu Quế Mỹ điểm cao, Hoàng Thế Vĩnh cho giải thích là bài nhảy của Chu Quế Mỹ có độ khó cao hơn so với bài nhảy của Triệu Dao Châu.
Hoàng Thế Vĩnh rất thông minh, chú ta cố gắng đẩy hướng câu chuyện về lĩnh vực chuyên môn. Thế này coi như Lưu Quý Luân của đài truyền hình hỏi tới cũng sẽ không có chuyện gì lớn.
Lưu Quý Luân nói với Kỳ Ngọc Phong: "Tổng giám đốc Ngọc Phong, cậu cũng đã nghe thấy, cô bé tên là Chu Quế Mỹ kia nhảy bài có độ khó cao hơn. Cho nên mới..."
"Bớt lươn lẹo!"
Kỳ Ngọc Phong trực tiếp chửi thẳng: "Lưu Quý Quân, mắt ông có bị mù không? Vừa rồi rõ ràng Triệu Dao Châu nhảy bài có độ khó cao hơn bài của Chu Quế Mỹ, ông lớn lên không có não hay sao mà nghe Hoàng Thế Vĩnh ăn nói bậy bạ như thế?"
Hoàng Thế Vĩnh không biết Kỳ Ngọc Phong, chú ta nghe xong lời Kỳ Ngọc Phong nói lại nổi giận quát to với Kỳ Ngọc Phong: "Cậu là ai? Chẳng lẽ còn chuyên nghiệp về lĩnh vực nhảy múa hơn cả Hoàng Thế Vĩnh tôi sao?"
"Tôi không chuyên nghiệp như ông, nhưng mắt tôi không bị mù. Hoàng Thế Vĩnh, không phải ông là chủ tịch ban giám khảo sao? Ông cho Chu Quế Mỹ điểm cao như vậy, ông nhất định đã lấy tiền của phụ huynh cô bé rồi."
"Cậu nói bậy! Tôi làm gì có." Hoàng Thế Vĩnh dựa vào lí lẽ biện luận nói: "Cậu đừng có ngậm máu phun người ở đây, có ngon thì lấy chứng cứ ra đi?"
"Muốn chứng cứ đúng không?"
Kỳ Ngọc Phong lấy phiếu thu chi ngân hàng của Hoàng Thế Vĩnh do Hồ Dân điều tra từ trong túi áo ra nói: "Đây là thu chi ngân hàng nửa năm gần đây của ông, trong một hai tháng gần đây ông đã có bao nhiêu khoản tiền không rõ lai lịch. Hoàng Thế Vĩnh, nếu như tôi không đoán sai thì ông nhất định đã nhận tiền của phụ huynh Chu Quế Mỹ đúng không?"
Lưu Quý Luân nhận tờ phiếu thu chi ngân hàng của Hoàng Thế Vĩnh xem xét, mặc dù tờ phiếu này không thể trực tiếp chứng minh Hoàng Thế Vĩnh nham hiểm thu tiền riêng. Nhưng đã cho thấy Hoàng Thế Vĩnh thật sự có vấn đề.
Nhưng khó khăn lớn nhất bày trước mặt Lưu Quý Luân là Hoàng Thế Vĩnh là chuyên gia về nhảy múa ở thành phố. Nếu kéo chú ta từ ghế chủ tịch ban giám khảo xuống, vậy không có cách nào tiếp tục cuộc thi đấu.
Lưu Quý Luân nghĩ không thông, tại sao Kỳ Ngọc Phong phải nhằm vào Hoàng Thế Vĩnh? Trong túi áo của anh ta có tờ phi thu chi ngân hàng của Hoàng Thế Vĩnh đã đủ để chứng minh anh ta đến là có chuẩn bị.
Hoàng Thế Vĩnh cười lạnh nói với Kỳ Ngọc Phong: "Tôi chẳng cần biết cậu là ai? Nếu như cậu lại dùng mấy khoản tiền không rõ lai lịch này để tố cáo tôi thu tiền riêng. Như vậy tôi có thể nói cho cậu biết, chứng cớ này không có bất kỳ tác dụng gì trước mặt pháp luật."
Kỳ Ngọc Phong cười lạnh một tiếng nói với Hoàng Thế Vĩnh: "Hoàng Thế Vĩnh, ông tự tin ghê nhỉ! Nói thật cho ông biết, tôi là nhà tài trợ độc quyền của chương trình này, ông có thể làm chủ tịch ban giám khảo hay không thì chỉ cần dựa vào một câu nói của tôi thôi. Hiện tại tôi chính thức tuyên bố, ông không còn là ban giám khảo của chương trinh ngôi sao thiếu nhi tài năng nữa rồi." Nói xong, anh ta quay sang hỏi Lưu Quý Luân: "Giám đốc Quý Luân, ông không có ý kiến gì chứ?"
Lưu Quý Luân nào dám đắc tội Kỳ Ngọc Phong, ông ta gật đầu phụ họa nói: "Không có ý kiến, không có ý kiến! Hoàng Thế Vĩnh, ông có thể cút rồi."
Hoàng Thế Vĩnh hừ lạnh một tiếng nói với Lưu Quý Quân: "Giám đốc Quý Quân, hiện tại tôi đi rồi, tôi xem làm sao mấy người tiếp tục được chương trình này?"
Kỳ Ngọc Phong cười nói: "Hoàng Thế Vĩnh, tôi khuyên ông cứ lo cho bản thân đã. Ông cũng ở trong hội nhảy múa nhỉ, ông hẳn phải biết cô Trịnh Hi Bình trong hội nhảy múa đúng không? Cô Trịnh Hi Bình đã dẫn nhóm ban giám khảo chuyên nghiệp đến đây rồi."
Lưu Quý Luân và Hoàng Thế Vĩnh nghe mà sợ hãi!
Cuối cùng thì Lưu Quý Luân xác định trăm phần trăm, Kỳ Ngọc Phong là nhằm vào Hoàng Thế Vĩnh mà tới. Kỳ Ngọc Phong này thật sự ghê gớm, ngay cả ban giám khảo thế vào cũng đã giúp mình liên hệ xong.
Lưu Quý Luân ngạc nhiên hỏi Kỳ Ngọc Phong: "Tổng giám đốc Ngọc Phong, cậu thật sự mời được cô Trịnh Hi Bình trong hội nhảy múa của tỉnh thành đến đây sao?"
Kỳ Ngọc Phong nhẹ gật đầu nói: "Giám đốc Quý Luân, tôi hi vọng lần sau làm chương trình hãy điều tra người đó cho thật kỹ. Dạng con sâu làm rầu nồi canh như Hoàng Thế Vĩnh này, không được để bọn họ sống! Chúng ta làm chương trình cho mọi người xem. Nhưng ông không thể làm tổn thương trái tim của các bạn nhỏ, càng không thể làm tổn thương trái tim của phụ huynh."
Trên khán đài vang lên tiếng vỗ tay vang dội!
Triệu Hùng giơ ngón tay cái lên với Kỳ Ngọc Phong, ý anh là anh ta xử lý chuyện này không tệ.
Có được Triệu Hùng cho phép, Kỳ Ngọc Phong vô cùng vui mừng. Anh ta nói với Hoàng Thế Vĩnh đang định đi khỏi: "Ông Thế Vĩnh, tôi đã báo cảnh sát! Cuối cùng thì ông có nhận tiền của phụ huynh hay không, tôi tin tưởng cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng. Chúc ông may mắn!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT