Trong suốt hai ngày nay Lý Thanh Tịnh làm việc mà luôn không tập trung được. Vùng da bên mắt phải của cô cứ giật, giống như là sắp có chuyện gì xảy ra vậy. Điều đó khiến cho cô khi làm việc không trong trạng thái tốt nhất, nên khi về đến nhà cũng rất buồn rầu.
Triệu Hùng quan sát được Lý Thanh Tịnh tinh thần không được ổn định, anh nói với cô: “Thanh Tịnh, có phải là hai ngày nay em không nghỉ ngơi tốt không, sao làm việc gì cũng như tâm trí để ở đâu không vậy?”
“Có thể là do hai ngày nay em cứ ngủ không được đấy!” Cô đưa tay ra vuốt mái tóc rối bời ở bên tay và giải thích rằng.
“Không ngủ được?” Triệu Hùng nói với vợ Lý Thanh Tịnh rằng: “Sao vậy, em có tâm sự gì à?”
Vốn dĩ Lý Thanh Tịnh không muốn nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Triệu Hùng nên cô mới gật đầu và nói: “Mẹ lại gọi điện cho em rồi. Nói là hình như tình hình căn bệnh của bà ngoại rất nghiêm trọng, kêu em vào trong bệnh viện thăm bà ngoài.”
Lúc này Triệu Hùng mới biết được nguyên nhân mất ngủ của vợ anh – Lý Thanh Tịnh. Anh hỏi rằng: “Vậy em định làm gì?”
“Em cũng không biết!” Lý Thanh Tịnh thở một hơi dài.
Trong lòng Lý Thanh Tịnh rất là mâu thuẫn. Do mọi thứ nhà họ Đào làm ra khiến cho cô cả đời đều không muốn bước vào cánh cửa của nhà họ Đào này nữa. Nhưng nhớ đến lúc cô còn nhỏ, bà ngoại của cô hiền từ biết bao, bây giờ bà ngoại đã lớn tuổi rồi, thật sự rất có thể là chết đi sau vụ việc này đấy.
Triệu Hùng dường như hiểu rất rõ tâm trạng của Lý Thanh Tịnh, anh nói với cô rằng: “Thanh Tịnh, nếu như em không đi gặp bà ngoại, mà bà ngoại như vậy mà mất đi rồi, em sẽ buồn không?”
Lý Thanh Tịnh gật đầu nói: “Khi ông ngoại em còn sống, ông đã rất thương em. Bà ngoại cũng là người đối xử với em tốt nhất so với những người khác trong thế hệ cháu của bà. Chỉ là do ông ngoại qua đời rồi, bà ngoại cần phải nắm giữ cả nhà họ Đào này nên bà mới hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Trong mắt chỉ còn lợi ích của nhà họ Đào mà thôi.”
Triệu Hùng nắm lấy cánh tay mịn màng của cô vợ - Lý Thanh Tịnh của anh rồi nói: “Nếu là như vậy thì em cứ đi thăm đi! Để cho bản thân mình không phải hối hận áy náy cả đời.”
Trong ánh mắt của Lý Thanh Tịnh bộ lộ ra sự quái lạ, cô nhìn Triệu Hùng hỏi rằng: “Anh ủng hộ em đi?”
Triệu Hùng gật đầu mà nói: “Có một số việc phải đi làm càng sớm càng tối, không được để cho bản thân mình hối hận.”
“Vậy được! Ngày mai anh đi với em được không?”
Triệu Hùng đáp lại một tiếng rồi nói: “Ừm…”
Bệnh viện thành phố Hải Phòng
Bởi vì tập đoàn Vân Yên của nhà họ Hán sụp đổ, bà cụ Đào cứ mãi bệnh không khỏi được nên đã vào cả bệnh viện.
Chỉ mới bốn ngày thời gian thôi, tiền viện phí đã tiêu hết ba bốn trăm triệu rồi!
Hợp tác của nhà họ Đào với nhà họ Hán trực tiếp cắt ngang và đồng thời nhận được thông báo đòi tiền bồi thường của luật sư của Hán Vân Hiển chỉ vì nhà họ Đào không đạt được điều kiện trong hợp đồng hợp tác.
Tuy rằng tập đoàn Vân Yên đã sụp đổ rồi, một phần lớn các sản nghiệp đều rơi vào trong tay của tập đoàn Hùng Quang, còn có một phần nhỏ rơi vào trong tay của nhà họ Hà. Nhưng nhà họ Hán này thuộc loại con lạc đà có ốm chết vẫn to hơn con ngựa, trọng lượng này không phải là nhà họ Đào có thể sánh bằng được.
Mọi cơn giận của Hán Vân Hiển đều trút hết lên nhà họ Đào.
Bây giờ bối cảnh của nhà họ Đào rất khó khăn, còn gặp phải bắt đền bồi thường lên đến hàng trăm tỷ của Hán Vân Hiển nữa. Dưới sự đả kích gấp đôi nay, cuối cùng bà cụ cũng không chịu đựng được và bệnh mãi không khỏi.
Bà cụ Đào mãi ở trong trạng thái hôn mê nhưng trong miệng của bà cụ vẫn mãi lẩm bẩm tên “Thanh Tịnh! Thanh Tịnh!”
Do đó Đào Yên Hoa mới gọi điện thoại cho con gái Lý Thanh Tịnh, kêu cô đến bệnh viện để thăm bà cụ. Trước đó bà ta đã gọi cho cô mấy lần nhưng đều bị cô từ chối. Bà ta cũng không còn mặt mũi để đi xin con gái nữa, bà ta biết được việc làm lần này của bà ta quá đáng quá đi rồi.
Bây giờ bởi vì đội công trình của nhà họ Đào không phát lương ra được, mọi người đều khủng hoảng. Cộng với việc nhà họ Đào cần phải bồi thưởng hàng trăm tỷ cho Hán Vân Hiển, mấy đứa con của họ đừng nói là kế thừa tài sản nữa, e là đến lúc đó còn phải vác theo một đống nợ nữa.
Trong phòng bệnh của nhà họ Đào đó, Đào Yên quân là người đầu tiên bắt đầu cằn nhằn: “Công ty luôn là anh cả ở đó quản lý, nếu như không phải anh cả treo đầu dê bán thịt chó, tập đoàn Hùng Quang cũng sẽ không một chân đá nhà họ Đào của chúng ta đi đâu. Bây giờ thì tốt rồi, mọi người thì cứ bám vào tập đoàn Vân Yên của nhà họ Hán, bây giờ thì sao? Tập đoàn Vân Yên xảy ra chuyện rồi, chúng ta vẫn còn phải bồi thường hơn hàng trăm tỷ cho người ra. Suốt ngày cứ nói là chia gia tài, chia cái quần này, mấy đứa chúng ta không bị mắc nợ đã là hay lắm rồi.”
Đào Yên Nguyên thấy em út đổ mọi lỗi lầm lên người của ông ta trực tiếp cãi với Đào Yên Quân: “Sau khi bố qua đời rồi, không phải là có tôi chống đỡ cả căn nhà này, căn nhà này sớm tàn rồi.”
“Nguyên! Anh không có bản lĩnh mà cứ chiếm mãi vị trí quản lý công ty. Theo tôi nói người có tài thì lên làm, còn người vô dụng thì nhường chỗ cho người khác làm. Anh cũng đến lúc phải nhường chỗ rồi.” Đào Yên Quân lạnh lùng cười nói.
Truyện Trinh Thám“Mày… khụ khụ khụ…”
Đào Yên Nguyên bị em út Đào Yên Quân chọc điên đến mức ho mạnh, một hồi sau ông ta bình tĩnh trở lại mới nói: “Được, được! Cái chỗ tổng giám đốc này ai muốn ngồi thì cứ ngồi đi!”
Đào Yên Nguyên hất mạnh cửa phòng và rời khỏi phòng ngay lập tức.
Đào Yên Hoa khuyên Đào Yên Quân rằng: “Út à, mẹ của mình vẫn còn hôn mê chưa tỉnh dậy mà. Sau em bây giờ lại đi cãi nhau với anh cả của em vậy?”
“Vốn dĩ là vậy mà! Nếu như không phải là anh cả, nhà họ Đào của chúng ta có thể đi đến bước nào?” Đào Yên Quân nói với Đào Yên hoa: “Còn chị nữa, nếu như không phải là hai đứa con gái của chị không biết điều, không để cho cậu Hiển sủng hằng, chỉ biết ở đó giữ bên cạnh đứa con rể khiếp nhược đó, Hán Vân Hiển nhà người ta có thể trả thù nhà chúng ta sao?”
“Em…”
Đào Yên Hoa cũng bị chọc đến mức cạn lời một hồi, sau đó bà ta phản bác lại lời của Đào Yên Quân: “Em…, trước đó khi nhà chúng ta bám được vào nhà họ Hán đó thì em nói thế nào? Lời nhiều tiền rồi, đổi cho em một chiếc Mercedes-Benz G-Class lái đi. Khi hợp tác xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi em lại đổ lỗi ngược cho tôi rồi. Nếu như không phải có tôi cứ giúp đỡ nhà họ Đào thì nhà họ Đào đã sớm toi đời rồi.”
“Quần! Cả nhà phế vật nhà bà có giúp được gì cho bọn tôi? Tôi thấy là bà nóng lòng với tài sản của nhà họ Đào. Tôi nói cho bà nghe, dù cho là chia gia tài thì cũng là con trai bọn tôi chia được nhiều, phụ nữ tụi bây chia được ít đấy. Người đã gả đi rồi thì làm sao có lòng hướng về nhà mẹ nữa?” Đào Yên Quân không chịu thua và trực tiếp cãi nhau với chị ba Đào Yên Hoa.
Chị tư Đào Yên Quyên nói: “Út à, em nói lời này là chị không nghe lọt lỗ tai rồi đấy. Phụ nữ bọn chị thì thế nào? Nên ra sức cho nhà họ Đào bao nhiêu thì bọn chị ra sức bấy nhiêu. Ngược lại là em đấy, suốt ngày không phải là chơi bời khắp nơi là gây sự này nọ. Trong suốt mấy năm nay ba mẹ đã chùi đít cho em bao nhiêu lần rồi.”
Đào Yên Quân cười lạnh: “Cái gì, đều đến công kích tôi cả rồi chứ gì? Được đấy! Bây giờ bà cụ chưa biết sống hay chết, hai người nói hai người có lòng hiếu thảo, vậy thì mẹ để cho hai người chăm sóc thôi.” Nói xong Đào Yên Nguyên hất cửa rời đi.
Đào Yên Quyên nhìn thấy em út Đào Yên Quân đã bỏ chạy rồi, sao mà bà ta không biết được Đào Yên Quân suy nghĩ chuyện gì ở trong lòng, đó rõ ràng là đang tìm cớ để bỏ trốn, không muốn chia đều tiền viện phí tiền thuốc của bà cụ, cũng không muốn chăm sóc cho bà cụ.
Hứ! Ở đó giở trò với bà à, bà cũng đâu phải là ăn chay đâu.
Nghĩ đến đây, Đào Yên Quyên nói với chị hai Đào Yên Hoa: “Chị ba, chị nhìn đi đứa con gái của em lại cứ đòi ly dị với con rể nữa, em phải về nhà để trông xem sao. Chị ở đây chăm sóc mẹ trước nhé! Đến khi nào mẹ tỉnh dậy rồi chị mới gọi điện thoại cho em nhé.” Nói xong, bà ta chưa đợi Đào Yên Hoa trả lời nữa đã gấp rút cầm túi xách bỏ đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn có một mình Đào Yên Hoa. Bà ta đâu phải bị ngu đâu, rõ ràng là mấy người đó đang kiếm cớ bỏ trốn mà. Bà ta tức giận chửi rằng: “Hứ! Khi chiếm gia tài thì đứa nào đứa nấy cũng tích cực dữ dội lắm. Bây giờ bà cụ bệnh không khỏi rồi đều bỏ con giữa chợ hết rồi.”
Đào Yên Hoa cũng muốn bỏ con giữa chợ đấy, nhưng bà ta mà đi thì không có ai ở lại chăm sóc cho bà cụ rồi.
Mấy phút sau, cánh cửa phòng bệnh được mở ra, chồng của Đào Yên Hoa – Lý Quốc Lâm bước từ bên ngoài vào.
Lý Quốc Lâm là tổng giám đốc khách sạn Xuân Nghĩa, tiền lương hằng năm lên đến hàng tỷ đồng.
Trước đó Đào Yên Hoa rất xem thường chồng của bà ta, bà ta chê ông là đồ phế vật. Bây giờ Lý Quốc Lâm giàu có rồi, thái độ đối xử của Đào Yên Hoa đối với Lý Quốc Lâm thay đổi một trăm tám mươi độ. Đặc biệt là bà ta còn cảm thấy tuy rằng Lý Quốc Lâm đã già rồi, nhưng khi ông mặc đầy tây phục chỉnh tề vẫn rất đẹp.
“Quốc Lâm, anh tan ca rồi?” Đào Yên Hoa nheo mắt và chào hỏi chồng bà ta – Lý Quốc Lâm.
Lý Quốc Lâm “ừm” một tiếng với vẻ mặt không biểu cảm rồi nói: “Hôm nay được tan ca sớm. Dù sao khách sạn cũng có các quản lý bộ phận, anh cũng không có bận chuyện lớn gì.”
“Có mệt không? Em đi rót ly nước cho anh uống?”
“Anh không khát!”
Lý Quốc Lâm nhìn thấy trong phòng bệnh chỉ còn có một mình vợ của ông – Đào Yên Hoa nên hiếu kỳ hỏi rằng: “Mấy người khác đâu?”
Đào Yên Hoa hài một tiếng rồi nói: “Thôi đừng nhắc đến bọn họ nữa!”
Thê là Đào Yên Hoa kể hết mọi chuyện xảy ra vào lúc nãy cho Lý Quốc Lâm nghe.
Sau khi Lý Quốc Lâm nghe xong, ông liền chửi Đào Yên Hoa: “Anh đã sớm nói rồi, kêu em đừng có ham phần tài sản của nhà họ Đào, mấy anh em đó của em có ai là người tầm thường đâu? Khi nhắc đến việc chia gia tài thì người này người kia giành trước giành sau. Bây giờ bà cụ bệnh rồi, nằm giường không dậy nổi rồi thì chạy hết con mẹ nó luôn! Phì, đậu xanh rau má, cái thứ quỷ gì không biết.”