Hai ngày nay Triệu Hùng vẫn luôn quan tâm đến việc tập luyện khiêu vũ của con gái. Con gái bảo bối sắp phải thi đấu, Phan Ngọc Anh cố ý rút thêm thời gian, mỗi ngày tăng thêm giờ luyện tập cho Dao Châu.
Thân thể Dao Châu vô cùng mềm dẻo, hơn nữa dưới sự chỉ dẫn của Phan Ngọc Anh, lúc khiêu vũ càng thêm tự tin.
Sau khi Triệu Hùng xem qua thành quả con gái tập luyện khiêu vũ, cảm thấy vô cùng vừa lòng. Anh tin chắc rằng, chỉ cần con gái phát huy bình thường, nhất định có thể giành được thứ tự tốt trong lúc thi đấu.
Lúc này, điện thoại Triệu Hùng reo lên. Anh thấy là một số điện thoại xa lạ gọi đến, do dự một chút, cuối cùng vẫn bấm nghe.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Hán Vân Hiển, “Triệu Hùng, bố tôi muốn nói chuyện với anh!”
“Hiện tại không rảnh, con gái của tôi vẫn còn đang học vũ đạo.”
Hán Vân Hiển mở loa ngoài, Hán Hiên có thể nghe được đối thoại của hắn cùng Triệu Hùng. Hán Vân Hiển quay đầu lại liếc mắt nhìn ba mình Hán Hiên một cái. Thấy ông ta gật đầu, anh lại tiếp tục hỏi một câu, “Vậy chừng nào thì anh có thời gian?”
“Sau bảy giờ!”
“Vậy chúng ta hẹn bảy giờ rưỡi, ở quán cà phê Áo chờ anh.” Nói xong thì cúp máy.
Triệu Hùng bật cười, tự nhủi: “Cáo già và hồ ly nhỏ cuối cùng đã kìm nén không được!”
Phan Ngọc Anh vừa phụ đạo cho Dao Châu vừa chú ý đến tình huống bên này của Triệu Hùng. Bởi vì, cô luôn cảm thấy Triệu Hùng rất thần bí. Thấy sau khi Triệu Hùng nói chuyện điện thoại xong, giống như đang lẩm bẩm nói thầm cái gì thì chậm rãi đi qua chỗ anh.
“Anh Hùng! Hôm nay Dao Châu luyện tập đã ổn rồi. Nó còn nhỏ, không thể huấn luyện thời gian dài cường độ cao được.” Âm thanh của Phan Ngọc Anh dịu dàng, đôi mắt đẹp trong sáng nhìn ở trên người Triệu Hùng.
Triệu Hùng “Ừ!” một tiếng, nói với Phan Ngọc Anh: “Được rồi! Cứ như vậy đi. Đúng rồi, cô giáo Ngọc Anh, tôi nghe chị Hoài nói, cô đã đi đến công ty giải trí Nhật Hạ phỏng vấn?”
“Vâng! Nhận chức rất thuận lợi. Cảm ơn Anh Hùng.”
“Vào công ty không nên gấp gáp, cần chút thời gian, tôi sẽ tìm một vài biên kịch, tìm kịch bản thích hợp cho cô. Chúng ta đóng thử một ít bộ phim online trước. Nếu hiệu quả tốt, tôi sẽ đầu tư điện ảnh, đến lúc đó sẽ đưa cô làm nữ chính mảng điện ảnh!”
Phan Ngọc Anh vừa nghe vậy, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Dù cho là công ty điện ảnh lớn cũng không có khả năng đề bạt người mới như vậy.
Dù là đầu tư phim online hay là điện ảnh, ít thì mấy trăm triệu, nhiều thì mấy tỷ. Chẳng lẽ Triệu Hùng thật sự có tiền như vậy?
“Anh Hùng, anh cố tình bồi dưỡng một người không xuất thân từ khoa diễn như vậy sẽ không sợ đầu tư thất bại sao?” Phan Ngọc Anh nửa đùa nữa thiệt hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng cười nói: “Không sợ! Bởi vì tôi tin tưởng chắc chắn cô sẽ nổi tiếng. Đến lúc đó, nếu như cô nổi tiếng rồi, hy vọng cô giáo Ngọc Anh không nhảy sang thuyền khác.”
“Yên tâm đi, Anh Hùng! Mặc kệ có nổi tiếng hay không, Phan Ngọc Anh tôi chỉ có thể là người của anh.”
Lời này của Phan Ngọc Anh có hai ý nghĩa, sau khi nói xong, gương mặt xinh đẹp đã đỏ ửng lên!
Triệu Hùng đương nhiên nghe hiểu ý trong lời của Phan Ngọc Anh, không thể không nói, ngoại trừ Lý Thanh Tịnh, người Triệu Hùng để ý nhất chính là Phan Ngọc Anh.
Phan Ngọc Anh xinh đẹp không nói, còn đa tài đa nghệ. Ở trong xã hội coi trọng vật chất này, như một đóa hoa sen không nhiễm bùn, thánh khiết cao quý.
Triệu Hùng không hề có hứng thú với mấy cô gái ở vũ trường kia. Những người phụ nữ đó, đưa tiền là có thể chơi, không biết đã xảy ra quan hệ với bao nhiêu đàn ông rồi.
Người nghèo không đáng sợ!
Đáng sợ chính là không có cốt khí, không có nguyên tắc và giới hạn. Một khi rơi vào chốn phong trần muốn quay đầu lại cũng khó khăn.
“Cô giáo Ngọc Anh, buổi tối cùng nhau ăn cơm không?” Triệu Hùng chủ động mời Phan Ngọc Anh.
Phan Ngọc Anh cũng không từ chối mà sảng khoái đồng ý: “Được thôi!”
Bây giờ cô không chỉ dạy vũ đạo cho Dao Châu mà còn dạy cả tiếng Anh cho bé. Cho nên, thường xuyên ở trong nhà Triệu Hùng ăn cơm ké.
Sau khi Triệu Hùng chờ Phan Ngọc Anh và con gái tắm xong ở phòng tập, anh dẫn Phan Ngọc Anh và con gái đến một nhà hàng nấu đồ ăn Qunagr Nam.
Từ sau khi đến thành phố Hải Phòng, Triệu Hùng đã lâu không ăn đồ ăn quê nhà.
Triệu Hùng gọi cho vợ mình Lý Thanh Tịnh một cuộc điện thoại, nói cho cô sau khi tan tầm tới nhà hàng Quảng Nam.
Triệu Hùng chọn cá bống, củ cải dầu vừng, thịt Đông Pha, tôm xào, thịt nấu măng, rau xào cùng một phần chân giò hun khói.
Chờ sau khi đồ ăn được bưng lên, Lý Thanh Tịnh vừa tới đúng lúc.
Triệu Hùng đưa cho Lý Thanh Tịnh xem đoạn video con gái họ tập khiêu vũ.
Sau khi Lý Thanh Tịnh xem xong, vô cùng vui vẻ. Trên đoạn video, con gái thật sự tiến bộ rất lớn, mà tất cả những điều này đều do công của Phan Ngọc Anh.
Lý Thanh Tịnh bảo Triệu Hứng gọi một chai rượu vang đỏ, nói muốn cùng Phan Ngọc Anh uống hai ly.
Triệu Hùng liếc mắt nhìn Lý Thanh Tịnh một cái, thấy cô thật sự rất vui vẻ. Chỉ là tửu lượng của Lý Thanh Tịnh cũng không quá tốt, lần trước lại xảy ra sự việc bị La Tinh bỏ thuốc, không ngờ cô có thể thoát khỏi bóng ma tâm lí nhanh như vậy.
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng ngây ngốc nhìn mình, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, nói: “Triệu Hùng, anh còn ngớ ra đó làm gì? Mau kêu rượu đi.”
Triệu Hùng ừ một tiếng, vội vàng gọi người phục vụ. Anh cũng không chọn rượu quá đắt mà chọn một chai rượu nho sản phẩm trong nước.
Triệu Hùng còn lái xe nên cũng không uống rượu, nhìn Lý Thanh Tịnh và Phan Ngọc Anh uống với nhau.
Sau khi Triệu Hùng rót đầy ly cho hai người thì nghe Lý Thanh Tịnh nâng ly nói: “Cô giáo Ngọc Anh, Dao Châu nhờ sự dạy dỗ của cô mà tiếng Anh cũng tiến bộ rất lớn. Nếu lần thi đấu này giành được thứ hạng tốt, Lý Thanh Tịnh tôi nhất định sẽ mời cô ăn một bữa.”
“Chị Tịnh! Chị quá khách khí rồi. Đây đều là việc tôi nên làm!”
“Đừng khiêm tốn, tôi biết cô là một cô gái rất có tài. Đúng rồi, sau khi tốt nghiệp cô sẽ làm giáo viên sao?”
“Cái này......” Phan Ngọc Anh liếc mắt nhìn Triệu Hùng một cái, nói: “Quê hương chúng tôi chỉ là một địa phương nhỏ, sau khi tôi đi học chính là muốn có một công việc tốt, tương lai cho bố mẹ cuộc sống ổn định. Cho nên, tôi nghĩ trước mắt phát triển ở giới giải trí một chút. Nếu thật sự không được, lại trở về làm giáo viên.”
“Giới giải trí?” Lý Thanh Tịnh lo lắng nói: “Cô giáo Ngọc Anh, giới giải trí quan trọng phải có quan hệ. Cô không hề bối cảnh, lại không xuất thân chuyên môn, rất dễ bị lừa”
Phan Ngọc Anh vừa nghe lời này, thì biết Lý Thanh Tịnh vẫn chưa biết chuyện Triệu Hùng có cổ phần ở công ty giải trí Nhật Hạ. Quả nhiên, thấy Triệu Hùng hơi lắc đầu.
Phan Ngọc Anh cười tươi, nói: “Cảm ơn chị Lý đã quan tâm, tôi rất may mắn gặp được một người dẫn đường. Vẫn nên thử xem vậy! Nếu mà không được, tôi lại trở về làm giáo viên.”
“Cũng tốt!”
Lý Thanh Tịnh gật đầu, dặn dò Phan Ngọc Anh: “Cô giáo Ngọc Anh, nếu về sau ở trong công việc cô có gặp chuyện gì khó khăn, có thể tìm chúng tôi giúp đỡ! Cô đừng nhìn chồng tôi là một người lái xe, nhưng sếp của anh ấy là nhà giàu số một thành phố Hải Phòng chúng ta - Trần Thiên Trung.”
Phan Ngọc Anh vâng một tiếng, nói: “Vậy cảm ơn hai người.”
Trong lúc ăn cơm, Triệu Hùng nói sau bảy giờ tối anh cần qua chỗ ông Trần một chuyến. Có thể đến tám, chín giờ tối mới trở về.
“Được! Anh vội thì đi trước đi! Lát nữa em và Dao Châu đón xe trở về, anh đưa cô giáo Ngọc Anh về trường học đi.”
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Hùng nhìn vợ mình mang theo con gái rời đi, hắn mới thu hồi ánh mắt.
“Cô giáo Ngọc Anh, đi thôi! Tôi đưa cô về trường học.”
Phan Ngọc Anh yên lặng đi theo sau Triệu Hùng, sau khi hai người lên xe, Phan Ngọc Anh đột nhiên hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh có phải có chuyện gạt vợ không?”
Triệu Hùng rất có hứng thú hỏi Phan Ngọc Anh: “Cô giáo Ngọc Anh, lời này của cô là có ý gì?”
“Từ việc anh thưởng cho tôi ở trên livestream đến dạy cho bé học bù, còn có thân phận cổ đông công ty Nhật Hạ. Vợ anh dường như chỉ biết anh là tài xế của Trần Thiên Trung mà không biết anh rất có tiền.”
Triệu Hùng hơi mỉm cười, hỏi Phan Ngọc Anh: “Cô giáo Ngọc Anh, cô xem dáng vẻ của tôi rất có tiền sao?”
“Ít nhất anh có thể mua được một căn nhà lớn. Tôi thật sự không rõ, cả nhà anh vì sao phải ở trong một căn phòng nhỏ như vậy?”
Triệu Hùng cười cười, giải thích với Phan Ngọc Anh: “Cô giáo Ngọc Anh, thật ra cô đoán không sai! Tôi tuy không có nhiều tiền như trong tưởng tượng của cô, nhưng tiền mua một căn nhà lớn vẫn có. Nói thật cho cô biết, bà xã của tôi trước đây dính đến kiện tụng trong công ty, chúng tôi bán cả nhà lẫn xe. Bây giờ kinh tế mới khởi sắc được chút, công ty vợ tôi cũng đã đi vào quỹ đạo. Cho nên, tôi đã âm thầm mua lại căn nhà lúc trước rồi.”
Mắt Phan Ngọc Anh lộ ra tia kinh ngạc, hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh sẽ không giấu cô gái xinh đẹp nào trong đó chứ? Chuyện thế này, vì sao anh không nói cho bà xã của mình?”
Triệu Hùng cười nói: “Bởi vì sắp đến sinh nhật của vợ tôi, tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ. Cho nên, mong cô có thể giữ bí mật giúp tôi.”
Phan Ngọc Anh hâm mộ nói: “Ôi! Anh Hùng, anh thật sự rất lãng mạn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT