Sau khi Triệu Hùng đưa con gái đến nhà trẻ, chạy thẳng đến phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn.
Vừa vào cửa, đã thấy Trần Văn Sơn lấy nón che trên mặt, ngủ ngon.
Triệu Hùng thật sự hoài nghi, lấy dáng vẻ lười biếng này của Trần Văn Sơn, sao có thể trở thành thám tử tư số một cả nước như vậy.
“Cậu chủ, anh đã đến rồi!”
Trần Văn Sơn nón còn ở trên mặt, nhưng anh ta lại biết người tới là Triệu Hùng.
“Xin chào cậu Sơn! Văn phòng thám tử tư này của cậu còn chưa có đóng cửa, thật đúng là một kỳ tích đấy.”
Triệu Hùng đi đến bên cạnh Trần Văn Sơn, cầm nón trên mặt anh ta quăng ra chỗ khác.
“Cậu chủ! Anh tới tìm tôi, lại có gì cần phải làm sao?”
Trần Văn Sơn lấy một gói thuốc lá ra, đưa cho Triệu Hùng một điếu.
Triệu Hùng ngậm trong miệng, bậc lửa đốt lên.
Nói với Trần Văn Sơn: “Tôi bảo cậu tra chuyện của nhà họ Hán, cậu tra như thế nào rồi?”
Trần Văn Sơn mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một phong thư, nói: “Đây! Thứ mà anh muốn ở chỗ này.”
Triệu Hùng mở ra thấy, bên trong có một ít ảnh chụp, còn có một tờ giấy xét nghiệm ADN.
Thì ra, Hán Hiên không có khả năng sinh đẻ, Hán Vân Hiển là ông ta nhận nuôi từ cô nhi viện.
Bố mẹ ruột của anh ta, mẹ ruột đã tái giá, bố ruột bởi vì phạm pháp bị bỏ tù.
Trần Văn Sơn không chỉ tra được thân thế thật sự của Hán Vân Hiển, còn tra được một ít chứng cứ Hán Hiên làm chuyện phi pháp.
Chỉ cần đem mấy thứ trong tay này giao cho cảnh sát, Hán Hiên bị phán ít nhất mười mấy năm tù giam.
Thế nên Triệu Hùng mới biết, Trần Văn Sơn là thám tử tư số một cả nước, quả nhiên danh bất hư truyền.
“Văn Sơn, tôi quá yêu cậu! Đến những chuyện bí mật như thế này, cậu cũng có thể tìm được.”
“Cậu chủ! Anh đừng sến súa như vậy nữa.
Tôi chịu không nổi anh đâu.
Nếu anh không có chuyện gì khác thì tôi tiếp tục ngủ đây.”
Nói xong, anh ta cầm nón đặt lên mặt một lần nữa.
Sau khi Triệu Hùng rời khỏi chỗ của Trần Văn Sơn, đi thẳng đến chỗ của Văn Báo, nói hắn phái nhân viên đi gọi một người tên Hán Nguyệt Tiên đến.
Người tên Hán Nguyệt Tiên này, tính ra là bà con xa của Hán Hiên.
Sau khi chồng của Hán Nguyệt Tiên xảy ra chuyện, lúc ấy con ruột còn nhỏ, bà ta nhẫn tâm đưa Hán Vân Hiển đến cô nhi viện.
Sau đó thì tái giá! Sau khi Hán Hiên biết chuyện này, đón Hán Vân Hiển ra khỏi cô nhi viện nuôi dưỡng.
Sau khi dặn dò thỏa đáng, Triệu Hùng lại đi đến tập đoàn Hùng Quang.
Sau khi đi vào văn phòng của Hồ Dân, Triệu Hùng nói với ông ta: “Hồ Dân, tôi đã tra ra chứng cứ trái pháp luật của Hán Hiên, nếu ông ta tiến ngục giam mà nói, ông mất thời gian bao lâu để có thể làm tập đoàn Vân Yên phá sản?”
“Một tuần! Nhưng có điều, tôi yêu cầu cậu đưa qua một chuyên viên giao dịch chứng khoán phối hợp.”
Mắt Hồ Dân lộ ra kinh ngạc, hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ! Cậu thật sự tìm được chứng cứ phạm tội của Hán Hiên?”
“Đúng vậy! Cuối tuần này tôi sẽ giao chúng cho cảnh sát, ông tốt nhất nên chuẩn bị một chút.
Mặt khác, xưởng sản xuất thuốc La Tinh ông cũng làm cho nó phá sản luôn đi.”
Hồ Dân gật đầu, nói: “Cậu chủ! Lấy tài sản của tập đoàn Hùng Quang chúng ta, trước mắt chỉ đủ đánh bại nhà họ Hán cùng xưởng sản xuất thuốc La Tinh.
Sau khi chúng ta thu mua bọn họ, cũng tốn một lần nữa.”
“Làm đi! Đánh bại nhà họ Hán và xưởng thuốc La Tinh, tôi tạm thời không còn người phải đối phó nữa.
Nhưng mà chuyện tiền bạc ông không cần quá lo lắng.
Nếu mà không đủ, có thể nói với tôi, tôi sẽ nghĩ cách.”
“Đã hiểu rõ!”
Hồ Dân gật đầu.
Sau khi bàn bạc xong hết, Triệu Hùng hỏi Hồ Dân: “Hồ Dân, khi nào ông có thể làm xưởng thuốc La Tinh phá sản?”
“Hai giờ!”
“Được! Tôi cho ông hai giờ.”
Triệu Hùng nói xong thì đi ra khỏi văn phòng của Hồ Dân.
Vừa ra khỏi cửa, một người phụ nữ suýt nữa đâm vào trong ngực Triệu Hùng.
Triệu Hùng thấy là Mai Lệ Thùy, người phụ nữ này nhất định là ở ngoài cửa để nghe lén.
Chỉ là không biết đã nghe lén được bao nhiêu nội dung rồi.
Triệu Hùng cố ý lớn giọng nói: “Tổng giám đốc Mai, cô ở bên ngoài nghe lén hình như không ổn cho lắm thì phải?”
“Triệu Hùng, anh đừng có ngậm máu phun người.
Tôi đến để báo cáo công tác với Tổng giám đốc Hồ.”
Triệu Hùng thấy trong lòng Mai Lệ Thùy đúng là có ôm một vài văn kiện, cũng lười so đo với cô ta, mới hừ một tiếng rời đi.
Sau khi ra khỏi tập đoàn Hùng Quang, Triệu Hùng lái xe đến thẳng chỗ nhà họ Đào! Bà cụ Đào và Đào Yên Hoa nhờ miệng La Tinh biết được sự việc đã bị bại lộ, hơn nữa Hán Vân Hiển đã gọi một cuộc điện thoại tới, nói nhà họ Đào bọn họ bội ước, đòi nhà họ Đào bồi thường cho anh ta hơn ba mươi lăm tỷ.
Công ty nhà họ Đào đã sớm xảy ra vấn đề, ba mươi lăm tỷ gần như là toàn bộ gia sản của nhà họ Đào.
Một khi bồi thường cho tập đoàn Vân Yên, nhà họ Đào bọn họ thật sự xong rồi.
Dưới sự khuyên can trấn an của bà cụ Đào, Hán Vân Hiển mới bình tĩnh lại.
Nhà họ Đào đưa ra một lời hứa hẹn, trong vòng một tuần sẽ đưa hai chị em Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh cho Hán Vân Hiển, lúc này anh ta mới từ bỏ! Ngay sau khi Triệu Hùng đi vào nhà họ Đào, Đào Yên Hoa trợn trắng mắt, lạnh giọng hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, cậu tới đây làm gì?”
“Con tới mời bà xem diễn!”
“Lớn mật! Bà là để cậu gọi như vậy sao, mau gọi bà ngoại cho tôi.”
Đào Yên Hoa giận dữ hét lên.
Triệu Hùng cười lạnh một tiếng, nói: “Mẹ vợ, các người làm chuyện gì, trong lòng còn không rõ ràng sao? Có những người lớn đáng để tôi tôn trọng dù không có quan hệ, tôi cũng sẽ gọi một tiếng bà ngoại hoặc là ông nội! Mà các người không xứng.”
Đào Yên Hoa đang muốn dạy dỗ Triệu Hùng thì bà cụ Đào lại vẫy tay, bà ta càng ngày càng không hiểu con người tên Triệu Hùng này.
Bà cụ Đào run rẩy chống ba toong, nói với Triệu Hùng: “Được! Tôi cũng rất muốn nhìn thử xem cậu dẫn tôi đi xem trò hay gì?”
Đào Yên Hoa đỡ bà cụ lên xe của Triệu Hùng.
Càng nhìn thằng nhãi Triệu Hùng này càng thêm tức giận! Triệu Hùng lái xe, chở Bà cụ Đào và mẹ vợ Đào Yên Hoa đi tới xưởng chế thuốc La Tinh.
Chỉ thấy xưởng chế thuốc La Tinh đã bị bộ Công Thương niêm phong, La Tinh đang đau khổ cầu xin đừng niêm phong nhà xưởng của ông ta.
Bà cụ Đào và Đào Yên Hoa không hề nghĩ tới Triệu Hùng sẽ dẫn bọn họ đi đến xưởng chế thuốc La Tinh.
Ở dưới sự nâng đỡ của Đào Yên Hoa, bà cụ Đào đi về phía La Tinh.
“La Tinh!”
Bà cụ Đào gọi ông ta.
La Tinh quay đầu lại, thấy đứng phía sau là ba người bà cụ Đào, Đào Yên Hoa và Triệu Hùng.
La Tinh vừa nhìn thấy Triệu Hùng, thì lập tức chỉ vào Triệu Hùng, nói với bà cụ Đào: “Bà cụ, là nó! Chắc chắn là nó niêm phong xưởng thuốc của tôi.”
Bà cụ Đào và Đào Yên Hoa nghe vậy thì chấn động, đồng thời nhìn về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng không để ý đến ánh mắt của hai người, bật bật lửa lên.
Nói với La Tinh: “La Tinh, tôi đã nói với ông từ lâu rồi, về sau cút khỏi thành phố Hải Phòng này cho tôi.
Bây giờ ông không đi, có lẽ chờ đợi ông ở trong tương lai sẽ là tai ương chốn lao ngục.”
Bà cụ Đào hỏi La Tinh: “La Tinh, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?”
La Tinh giải thích nói: “Bộ Công Thương đến, kiểm tra ra một mớ thuốc chỗ tôi có vấn đề, nhà máy đã bị niêm phong.
Bà Đào, nhất định là cháu rể ngoại này của bà sai người làm như vậy, bà nhất định phải làm chủ cho tôi!”
Bà cụ Đào hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, thật sự là do cháu làm đúng không?”
Triệu Hùng không thừa nhận cũng không phủ nhận, lạnh giọng nói một câu: “Gieo nhân nào, gặt quả nấy! La Tinh làm nhiều chuyện thiếu đạo đức như vậy, đây là báo ứng đã tới.”
Khụ khụ khụ! Bà cụ Đào ho khan một trận, lạnh giọng nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, cháu có còn coi bà già này là bà ngoại hay không?”
“Xin lỗi! Trước kia vì Tịnh nên tôi chịu gọi bà một tiếng bà ngoại.
Nhưng có điều, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không tiếp tục gọi bà một tiếng bà ngoại nào! Bởi vì, trong mắt bà chỉ có lợi ích của nhà họ Đào, không có một chút tình thân nào.
Vì lợi ích, bà thậm chí không tiếc hy sinh hai đứa cháu gái ngoại của bà.”
Đào Yên Hoa thấy Triệu Hùng tranh luận với mẹ mình, tức giận quát anh: “Triệu Hùng, cậu muốn tạo phản phải không? Có tin tôi lập tức bảo Tịnh Tịnh ly hôn với cậu không?”
Triệu Hùng rít một hơi thuốc, phun ra vài vòng khói xinh đẹp, hờ hững nói: “Đào Yên Hoa, nếu bà có khả năng đó thì bây giờ hãy gọi điện thoại cho Tịnh, bảo cô ấy ly hôn với tôi.
Chỉ cần cô ấy nói ly hôn, tôi lập tức tay không rời khỏi nhà.”
Đào Yên Hoa lập tức ủ rủ! Bởi vì bà ta biết đứa con gái lớn Lý Thanh Tịnh này căn bản sẽ không nghe lời bà ta.
Đào Yên Hoa tức giận đến mức nghiến răng, thật là không có cách đối phó với thằng nhãi Triệu Hùng này.
Triệu Hùng nói với La Tinh: “La Tinh, tôi cho ông thời gian ba ngày, cút khỏi khỏi thành phố Hải Phòng.
Nếu để tôi nhìn thấy ông lần nữa, tôi sẽ cho người ném ông xuống sông làm mồi cho cá ăn.
Còn nhà họ Đào các người, đừng tưởng rằng leo lên nhà họ Hán thì có thể bay cao bay xa! Tập đoàn Vân Yên của nhà họ Hán giờ đã khó bảo toàn, tiếp theo sẽ đến lượt nhà họ Đào của các người.”
Đào Yên Hoa tức giận, chỉ vào chiếc xe đã đi xa, chửi ầm lên với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, cậu thật giỏi, tôi nhất định sẽ khiến cậu cút ra khỏi nhà họ Lý!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT