Biên tập: R Bê Đê

"... tang thi có tinh hạch khó đối phó hơn nhiều..."

Lê Chấn đang ở bên kia ngâm mình trong hồ, còn Phương Hoà bên này thì chạy quanh núi.

Phương Hoà vừa chạy vừa thấy không gian đúng là thần kỳ, mấy dãy đậu bắp linh tinh lúc trước cậu mang vào không gian bây giờ đã nở hoa, bắp non bắt đầu nhú, trông rất tươi tốt, chờ thêm một thời gian nữa có thể thu hoạch rồi.

Cánh rừng trái cây thì càng tươi tốt hơn, vốn dĩ ban đầu chỉ có những trái nhỏ, bây giờ đã lớn lên không ít, không chừng vài ngày nữa có thể ăn, sau này tích trữ trong không gian, đợi bọn họ vào căn cứ thì có thể dùng để trao đổi đồ đạc.

Phương Hoà đi dạo một hồi lâu mới quay lại hồ nước, nhưng không thấy bóng dáng Lê Chấn như cậu đã nghĩ.

Phương Hoà lập tức chạy tới, trong hồ không có ai, trong lòng cậu nhảy lên, đi quanh hồ rồi lại nhảy lên ngọn núi ngọc thạch, từ trên mặt ngó xuống, mặt hồ trong veo thấy được đáy, nhưng bên dưới cũng không có ai.

Kì lạ thật, Lê Chấn rốt cuộc đã đi đâu? Phương Hoà nhảy lên bờ, chạy hướng nhà hạt đào, cậu chưa kịp đi vào thì Lê Chấn đã xuất hiện.

Lê Chấn nhìn mèo con đang lao tới, dang tay bắt được cậu, ôm cậu vào trong khuỷu tay, nhẹ nhàng xoa nắn vuốt mèo: "Đi đâu mà vội vậy?"

Phương Hoà rụt chân lại, ngẩng đầu vô cùng bình tĩnh nhìn Lê Chấn: "Anh không nấu cơm à?"

Lê Chấn ôm Phương Hoà, đi về phía hồ: "Tôi vừa làm kiểm tra chút, ăn cơm đã, lát nói với em."

Phương Hoà có chút không hiểu ra sao, vung vẩy đuôi, được Lê Chấn đặt trên bệ bếp, nhìn hắn xử lý cá, tuy rằng động tác của hắn so với lúc trước không khác gì nhau nhưng cậu cảm thấy hắn đang có tâm sự, một sự cảm ứng tâm linh chăng? Dù sao thì Phương Hoà cũng cảm thấy Lê Chấn sai sai.

Phương Hoà dứt khoát nhảy lên vai hắn, đuôi mèo quét qua lỗ tai Lê Chấn. "Anh đang nghĩ gì thế?"

Lê Chấn hơi nghiêng đầu, khẽ chạm vào Phương Hoà một chút: "Đừng nghịch."

Phương Hoà có chút buồn cười, con sen nhà cậu cũng biết nhột à? Chân trước cào cào tóc hắn: "Tôi quên chưa nói với anh, cháu trai nhỏ tên Lương Tư."

Lê Chấn nhìn cá lơ lửng trên không trung, hơi ngừng động tác.

Lúc ý thức không rõ ràng, khi gặp mặt Lê Nguyệt hắn chỉ thấy chị gái mình và bé con, hắn nghĩ rằng Lương Bằng Phi không đi cùng mẹ con họ, suy cho cùng thì anh rể hắn cũng là trưởng khoa ở bệnh viện thành phố, ngày thường bận không hết việc. Lúc Lê Nguyệt gần sinh cũng có lẽ cũng sắp xếp cho cô chờ sinh ở bệnh viện, không để cô mạo hiểm đi tới nhà cũ một mình, cho nên hắn mới nghĩ Lương Bằng Phi không đi cùng.

Nhưng mà Lê Nguyệt lại đặt tên con trai mình là Lương Tư, Lương Tư? Chị ấy đang muốn tưởng niệm ai?

Lương Bằng Phi có phải đã...

"Lê Chấn chết tiệt, anh kì lạ quá." Phương Hoà càng nhìn càng thấy lạ.

Lê Chấn tiếp tục xử lý cá, tay rảnh rỗi chọc chọc chân mèo: "Em muốn ăn cá thế nào?"

Phương Hoà đứng trên vai Lê Chấn nhấc chân: "Sao cũng được, đều ngon."

Lê Chấn gật đầu, động tác cũng nhanh hơn, cảnh vảy cá bay đầy trời này Phương Hoà đã quá quen rồi, vuốt mèo ôm đầu Lê Chấn, nói cho hắn nghe về cháu trai mình, đặc biệt nhấn mạnh những quả cầu chứa điện xung quang bé con.

"Anh nói xem Lê Nguyệt đang muốn làm gì?" Phương Hoà vừa hỏi vừa nhìn cá trong chảo tự động đảo qua đảo lại.

"Hấp thu năng lượng." Lê Chấn không chế tinh thần lực ngày càng thành thạo, động tác nhanh nhẹn, hắn có thể dễ dàng điều chỉnh lửa và cá trong chảo.

"Tôi cũng nghĩ như vậy, bé con rất mạnh, so với hai chúng ta càng mạnh hơn."

Nhưng mà đây cũng là vấn đề, nếu Lương Tư càng ngày càng mạnh thì sẽ dẫn càng nhiều tang thi tới, Lê Chấn cũng khó khăn hơn, cũng không trách ban đầu còn kiên trì được ba giây, lần thứ hai thì một giây cũng không chịu được, vấn đề khoảng cách không nói đến. năng lượng đang tăng lên của Tiểu Lương Tư mới là chuyện lớn.

Nếu Lương Tư là một đứa bé ba tuổi hay năm tuổi thì còn đỡ, lúc ấy trẻ con cũng đã có ý thức tự vệ rồi, nhưng Tiểu Lương Tư chỉ là một bé con gần đầy tháng, ý thức không rõ ràng bao nhiêu, lại thêm năng lượng mạnh mẽ, chưa tính đến việc có thể tự bảo vệ mình không, có khả năng sẽ ngộ thương người khác.

Lê Chấn nói cho Phương Hoà nghe suy nghĩ của mình, để Phương Hoà dễ hiểu hơn hắn còn lấy ví dụ về cái lợi cái hại để giải thích với cậu.

Phương Hoà thuận thế nằm sấp trên vai Lê Chấn, đung đưa trên vai hắn, "May là quanh đây chúng ta đều để ý kĩ, tang thi cũng giết hết, không phát hiện con tang thi biến dị nào."

Nhưng mà bệnh viện bọn họ dừng chân lúc trời mưa có thể có một con tang thi biến dị đang trốn, việc này Lê Chấn không nhắc lại, nhắc rồi Mèo Con lại ăn không ngon.

Nhóc mèo này hình như rất thích bé con, ngoại trừ quan hệ giữa chị em hắn thì có một chút tình cảm khác, Lê Chấn chưa từng hỏi Phương Hoà đã trải qua chuyện gì nhưng nhìn cách cậu lo lắng cho mẹ con Lê Nguyệt, hắn mơ hồ đoán được có lẽ Mèo Con rất hâm mộ tình mẫu tử của mẹ con cô.

Đó chỉ là suy đoán, hơn nữa câu "bị nhốt đủ rồi" làm hắn bất chấp tất cả mà chạy ra ngoài.

Lê Chấn không dấu vết nắm chặt tay, trai tim vốn không còn đập của hắn có chút đau đớn.

Chờ ăn uống no nê, Phương Hoà nằm ngửa trên chân Lê Chấn, thoải mái dễ chịu, móng vuốt co duỗi đều đều.

Lê Chấn nhẹ nhàng xoa cái bụng trắng muốt của Mèo Con, lông mao ở vị trí này vô cùng mềm mịn, sở vào cảm giác rất vui tay, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: "Lúc trước em có nói, tang thi bình thường tiến hoá sẽ có tinh hạch?"

"Đúng vậy, tang thi có tinh hạch khó đối phó hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn, sức mạnh cũng vậy. chúng hoạt động cũng không còn cứng đờ như trước, quá trình phân huỷ trên cơ thể cũng chậm lại, có lúc sẽ cắn nuốt tinh hạch, tuy nhiên thì những con tang thi có ý thức riêng vẫn rất ít nên không phải tang thi tiến hoá nào cũng mạnh."

Lê Chấn nhẹ nhàng vuốt ve chân mèo, mắt nhìn về phía hồ nước: "Còn bao lâu?"

Phương Hoà lắc đầu, cậu cũng không biết, khi ấy cậu mới vài tuổi, cậu chỉ cám giác được tang thi ngày càng mạnh hơn thôi, sau khi vất vả vào căn cứ thành phố A thì cậu bị bắt, nhiều việc chỉ nghe những người trong phòng thí nghiệm kể lại.

Phương Hoà đột nhiên thấy không đúng, cậu xoay người, kéo vạt áo Lê Chấn.

"Anh vừa nói anh làm thí nghiệm, kết quả có liên quan đến tinh hạch?"

Lê Chấn vuốt lông Phương Hoà, trán cọ cọ đầu cậu, nhóc con này đôi khi ngu ngơ nhưng có lúc vẫn rất thông minh: "Tôi tự kiểm tra thì phát hiện năng lượng của virus trong người xảy ra dị động, chắc hẳn những tang thi tiến hoá khác cũng gặp phải, đây hẳn là thứ thôi thúc tang thi mau tiến hoá sinh ra tinh hạch."

Meo? Sức mạnh của Tiểu Lương Tư tăng đồng nghĩa với việc càng nhanh chóng hấp dẫn tang thi tới, hiện tại nếu tang thi cấp thấp đột nhiên tiến hoá thì sẽ lớn chyện, lúc trước cậu đã từng nghe người trong phòng thí nghiệm nhắc đến sóng tang thi.

Nghĩ đến chuyện này, Phương Hoà sợ đến dựng lông, có chút kinh hãi nhìn Lê Chấn: "Đi! Chúng ta đi giết tang thi."

Lê Chấn nhìn ra cậu đang sợ, duỗi tay nâng cằm cậu.

Phương Hoà vung vuốt qua: "Anh đừng nghịch nữa, nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện của cháu trai nhỏ trước khi tang thi tiến hoá thì phiền phức to, có khả năng sẽ gặp sóng tang thi."

Lê Chấn tất nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng bên ngoài quá nguy hiểm, hắn giữ chặt móng vuốt mèo con, hắn không thể nhốt cậu trong không gian nên đành ngăn cậu chạy ra ngoài bằng cách này thôi.

Sau khi hắn làm kiểm tra đo lường thì rút ra suy luận này, nhưng bên ngoài vẫn đang mưa to, Mèo Con của hắn cứ thế mà xông ra, phải biết sấm chớp còn nguy hiểm hơn hàng rào điện nhiều, Lê Chấn không dám tưởng tượng Mèo Con bị sét đánh trúng hậu quả ra sao.

Phương Hoà cố gắng rụt chân lại: "Anh không cho tôi ra ngoài thì cứ chờ chết à?"

"Tôi đã kiểm tra rồi, nhà này có kết cấu xi măng rất dày, lưỡi dao gió cũng em không cắt được, em muốn ra ngoài bắt buộc phải nhảy qua rào sắt ở cửa chính, quá nguy hiểm! Chờ một chút được không? Sấm sét không kéo dài mãi đâu."

"Tôi còn phải nói chuyện với chị gái anh nữa, thả tôi ra."

Lê Chấn lắc đầu, cùng Phương Hòa giải thích.

Dựa vào miêu tả của Phương Hoà, thì tình hình bên ngoài Lê Nguyệt cũng không khống chế được, hắn có chút suy đoán. sở dĩ Lê Nguyệt muốn dẫn sấm sét tới, không phải vì giúp Lương Tư mạnh hơn, Lê Nguyệt có dị năng mạnh như vậy, cô không nhất thiết phải làm điều này.

Có khả năng tình trạng của Lương Tư không ổn, cần thiết phải hấp thụ sấm sét, Lê Nguyệt không thể không làm, nếu không phải cận kề nguy hiểm thì làm gì có người mẹ nào chấp nhận con mình tiếp xúc với những thứ như sấm sét chứ. Cho nên những tia sét bên ngoài không phải thứ Lê Nguyệt có thể khống chế, suy cho cùng một em bé mới sinh làm sao hiểu được tiếng người, không ai bị thương đã may mắn lắm rồi.

"Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?"

Phương Hoà cũng không biết phải làm sao.

"Chúng ta cứ chờ ở đây đến khi tạnh mưa, lỡ đâu tang thi bên ngoài tiến hoá ra tinh hạch rồi bị Lương Tư hấp dẫn, đây không phải càng lúc càng nghiêm trọng à?"

Lê Chấn nhíu chặt mi tâm, thật ra vẫn còn một cách.

Cuối cùng, Phương Hoà nhìn Lê Chấn mặc một cái áo phòng hộ plastic vừa dày vừa nặng cho cậu, khoé miệng giật giật, cái áo này mặc vào người cậu như bao tải mọc ra bốn cái chân vậy, xấu chết đi được: "Có tác dụng không đó?"

Lê Chấn gật đầu: "Cao su cách điện, có thể bảo vệ em."

Phương Hoà chui vào áo phòng hộ, đôi mắt mèo từ chiếc kính nhựa được cố định bằng băng dính nhìn Lê Chấn, thật ra toàn thân họ mèo chỗ nào cũng nhạy cảm, mặc cái áo vừa dày vừa nặng này lên người không thoải mái chút nào.

"Thở được không?" Lê Chấn hỏi cậu.

Phương Hoà gật gật đầu, Lê Chấn lại nói: "Mèo Con, oxi bên trong áo phòng hộ chỉ có thể duy trì được hai phút, tốc độ của em phải thật nhanh, nếu bên ngoài có chuyện gì không ổn thì phải ngay lập tức trở về. Biết chưa?"

"Anh nói nhiều quá, tôi rốt cuộc là đi được hay không?"

Lê Chấn xoa xoa đầu mèo, dán băng dính cách điện vào chỗ cậu chui vào áo phòng hộ, khi chắc chắn không có chỗ nào lộ ra mới yên tâm, nhìn Phương Hoà biến mất trong nháy mắt, hắn nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại.

Mèo Con...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play