Biên tập: R Bê Đê

"Mèo Con, tin tôi đi mà."

Bọn họ một người một mèo rất nhanh đi qua khu vực huyện X trống trải, lần trước khi qua đây họ vì muốn nhanh chóng tìm Lê Nguyệt mà đi thẳng, không dừng lại giết tang thi.

Lúc này họ vừa vào trong huyện, Lê Chấn dừng xe, Phương Hoà đưa vuốt gãi gãi tai, tinh thần phấn chấn nhảy lên vai Lê Chấn, một người một mèo xuống xe.

Từ khi Lê Chấn khôi phục được ý thức, hắn vẫn luôn che chắn hơi thở vật sống trên người Lê Hoà. Thế nên có rất nhiều tang thi bị âm thanh thu hút, nhưng không có con nào tấn công bọn họ. Tuy nhiên vẫn có mấy con tang thi nhìn ra, dũng cảm nhào tới.

Phương Hoà từ vai Lê Chấn nhảy lên nóc xe. "Chúng ta giết chúng?"

Lê Chấn lắc đầu, dưới ánh mắt nghi hoặc của Phương Hoà xách một con dê từ trong không gian ra, sau đó trong tay hắn không biết xuất hiện một con dao từ bao giờ, đưa tay cứa cổ dê, máu lập tức trào ra. Lê Chấn ném con dê ra xa, hít một hơi thật sau kìm chế dục vọng thèm ăn của mình.

Meo, dê của tui!!! Phương Hoà đứng trên nóc xe tức tối dậm chân, trừng mắt với Lê Chấn, cậu còn đang chờ dê mẹ sinh dê con, dê con sinh dê con con, một đàn dê trải rộng mà.

Lê Chấn nhìn xung quanh, lại nhìn ánh mắt giận dữ của Phương Hoà. Nhẹ giọng nói: "Lát nữa làm dê nướng cho em."

Lê Chấn phất tay, lấy ra mười mấy cái ống tiêm, vẫn còn thiếu, về sau hắn phải tìm thêm.

Lê Chấn bên này lấy xong mẫu vật từ người tang thi, quay sang vẫn thấy Phương Hoà oán hận nhìn mình, ngữ khí ôn hoà. "Đợi có thời gian, tìm cho em một ngon núi toàn dê."

Phương Hoà vung vuốt, giết chết một con tang thi.

Lê Chấn đang định tiến lên lấy mẫu máu tang thi thấy vậy thì đành dừng lại, dịch thể trong người tang thi đã chết hắn từng xem qua, tính hoạt động của virus rất nhỏ, không có thu hoạch gì.

Lê Chấn nhìn thoáng qua mèo con đang giương nanh với mình, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Sự chấp nhất kì lạ của nhóc này với vật tư làm Lê Chấn thấy khá là đáng yêu.

Tang thi xung quanh dần bị thu hút đến nhiều hơn, Phương Hoà giống như một bóng ma len lỏi giữa đàn tang thi, mỗi khi Lê Chấn lấy xong dịch thể trên người chúng thì cậu đều một vuốt cắt rơi đầu chúng.

Lê Chấn muốn lấy dịch thể của tang thi ở từng bộ phận trên cơ thể chúng, khi thấy mười mấy ống đã đầy, hắn gât đầu với Phương Hoà, cậu thấy vậy lập tức tấn công tang thi.

Sau khi sắp xếp xong những ống dịch kia thì Lê Chấn cũng động thủ, một người một mèo liên hợp giết tang thi, chúng nó chết cũng ngày càng nhiều.

Hơn nữa, con dê chết trên đất vẫn đang chảy ra máu tươi, lại có thêm rất nhiều tang thi nhào qua.

Phương Hoà từ trên không trung nhìn xuống, đàn tang thi chen chúc nhau, con nào con nấy mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm con dê ở giữa, có một số tang thi ngã xuống đất, để lại trên đất những vết máu loang lổ.

Là một con mèo, Phương Hoà không thể nổi da gà được, nhưng lông mao toàn thân đã dựng hết cả lên.

Đúng là quá tức. Đồ con sen lãng phí thức ăn, anh có biết máu dê ăn rất bổ không?

Lê Chấn nhìn nhóc mèo đang đứng ở chỗ biển quảng cáo ven đường, cả người gồng lên, có hơi lo lắng. Mèo Con nhà hắn đang sợ sao?

Nhưng một giây tiếp theo lại khiến Lê Chấn muốn bật cười. Phương Hoà dùng tư thế như mãnh hổ nhảy xuống, vuốt mèo sắc bén tung ra dị năng vào đàn tang thi, những con tang thi xúm quanh con dê đều bị lưỡi đao gió chém rơi đầu, còn lại thì từ bả vai bị chém làm hai.

Đến cùng là có bao nhiêu oán giận? Lê Chấn có chút nghi ngờ cách mình nghĩ ra có phải đụng vào nỗi đau nào của cậu hay không.

Sau khi Phương Hoà xử lý tang thi xong thì đứng trên thân dê, nhìn Lê Chấn một cái, móng vuốt loé lên ánh sáng sắc bén.

Bọn họ đánh nhau gây ra tiếng động lớn như vậy không thể không có người chú ý, nhưng đa số những người này không dám tới gần, chỉ đứng từ xa quan sát.

Chỉ là những người này dù đứng từ xa nhưng cũng đã nằm trong phạm vi cảm ứng của Lê Chấn, hắn ổn định tinh thần, hắn biết sau này mỗi ngày sẽ đều xảy ra chuyện như vậy, nhưng may là bọn họ giết nhiều tang thi, sức mạnh cầu sinh từ tang thi giúp hắn đè lại cơn thèm ăn của mình.

Phương Hoà không chú ý xung quanh có người, nhưng cậu thấy động tác của Lê Chấn, dù không thấy biểu cảm của hắn nhưng động tác của hắn nhanh hơn, lúc giết tamg thi cũng điên cuồng hơn.

Phương Hoà nhảy lên vai Lê Chấn, lo lắng hỏi: "Anh có ổn không?"

Lê Chấn hơi gật đầu, hắn không ngơi tay: "Đánh nhanh thắng nhanh."

Phương Hoà gật đầu, cũng tăng tốc độ, bay lên giữa đàn tang thi chém đầu chúng.

Có lẽ một người một mèo này tăng thêm dũng khí cho người xung quanh, dần dà cũng có vài người xông lên đánh tang thi, Phương Hoà không ngốc đến mức ở trước mắt người ngoài mở miệng nói chuyện, cậu từ đàn tang thi chui ra, đứng trên vai Lê Chấn chỉ chỉ những người vừa xuất hiện.

Lê Chấn khẽ gật đầu, khẽ quát lên với những người đó. "Nhược điểm của tang thi là cổ, chỉ cần chặt đầu chúng xuống là được, tránh để bị thương."

Phương Hoà và Lê Chấn lúc giết tang thi chưa từng cố ý che giấu sức mạnh, trong mắt người khác họ không khác gì thần, mọi người tinh thần phấn chấn, mấy ngày nay bọn họ đều tuyệt vọng, nay lại như được tiêm máu gà, thậm chí có hai người trẻ tuổi không che giấu, bung ra dị năng của mình.

Ngọn lửa bỗng bốc lên làm Phương Hoà giật mình, không ngờ trong những người này thế mà có dị năng giả hệ hoả, Lê Chấn đến chỗ này đúng là có nhiều nhân tài, phải biét rằng dị năng giả thuộc tính tự nhiên không có nhiều.

Dưới sự nỗ lực diệt tang thi của mọi người thì tang thi bị thịt dê dẫn đến đã bị giết sạch, Phương Hoà ngồi trên vai Lê Chấn nhìn những người kia.

Bọn họ nhìn nhau một lúc những không có ai nói gì, im lặng một hồi lâu thì có người bỗng khóc lên, vừa khóc vừa nói: "Người anh em này, anh có thể cho chúng tôi biết mạt thế đến rồi đúng không? Người sống không còn bao nhiêu đúng không?"

Thanh âm chứa đầy tuyệt vọng, những người xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt về phía Lê Chấn, giống như một câu của hắn có thể mang đến hy vọng cho họ, quyết định sống chết của bọn họ.

Nhưng Lê Chấn không nói gì, Phương Hoà nâng móng vuốt chạm vào mũ hắn, tuy rằng đang bị nhân loại bao quanh, Lê Chấn chắc chắn đang kiềm chế bản năng nhưng mà lúc này không thể không nói gì được.

Cứ im lặng như vậy chừng năm phút, bọn họ cho rằng Lê Chấn không nói gì thì đành chịu, khi họ tuyệt vọng muốn chết thì Lê Chấn mở miệng, tay chỉ xung quanh, "Hiện tại chỉ có các người sống sót? Có muốn sống tiếp không?"

Mọi người rời tầm mắt nhìn tang thi chết đầy trên đất, chỗ này cũng phải có khoảng 100 cái xác, tuy rằng đa số những tang thi này không phải họ giết, nhưng không khí tuyệt vọng đốt nhiên biến mất, người trẻ tuổi đã kích phát dị năng lên tiếng: "Đúng, bây giờ chúng ta còn sống, chúng ta có thể giết tang thi để sống sót."

Những lời này giống như ánh nắng mặt trời rọi tan cảm xúc bi quan của mọi người, tất cả đều không tự giác mà nắm chặt nắm đấm. Lúc trước bọn họ chỉ biết trốn, cũng không dám đối mặt với tang thi, nhưng sau một hồi chiến đầu, họ phát niện không có gì đáng sợ cả, chỉ cần còn sống là có thể đối diện với loại quái vật kinh khủng này.

Lần đầu tiên Phương Hoà nhìn thấy tình cảnh này, lúc trước bị bán cho phòng thí nghiệm, cậu chỉ thấy những người lòng lang dạ thú, ở đó cậu quen nhất chính là những lần phản bội và thí nghiệm tàn bạo. Phương Hoà thấy cảnh này thật là... Cậu không biết hình dung như thế nào, giống như, tim cậu được thả lỏng, duỗi vuốt mèo ra. "Meo."

Nghe được tiếng mèo kêu, mọi người đột nhiên bật cười, kể từ khi mạt thế đến, đây là lần đầu họ cười như vậy.

Dưới sự chỉ huy của Lê Chấn, những người thường ở lại dọn dẹp xác tang thi, còn hai dị năng giả đi theo Lê Chấn tiếp tục giết tang thi xung quanh.

Huyện X được xây dựng trải từ Bắc tới Nam, chia làm bốn cửa, chỗ bọn họ đang đứng là cửa phía Bắc, cổng Bắc có một chợ nông sản, vật tư ở đây coi như đầy đủ nhất, bọn họ ở đây giết tang thi một hồi thì có thêm một toán người sống sót gia nhập.

Người thường đều được sắp xếp ở lại dọn dẹp xác tang thi, còn dị năng giả sẽ đi giết tang thi, vốn dĩ những dị năng giả này không biết kiểm soát sức mạnh của mình, nhưng sau khi cùng nhau trao đổi kinh nghiệm thì càng giết tang thi càng thuận tay.

Mặt trời đã sắp lặn, những người này là dị năng giả nên có thể chất mạnh mẽ, nhưng giết tang thi một ngày trời cũng khiến họ mệt mỏi rã rời, chờ lúc về lại cửa Bắc thì chào đón họ là ánh mắt cảm kích của toán người thường, và cả đồ ăn phong phú nữa.

Phương Hoà nhìn những người nhiệt tình ngồi quanh một đám lửa lớn, Phương Hoà cào cào mũ Lê Chấn, cậu đã sớm để ý, con sen đáng thương của cậu vì nhẫn nại lại dụ hoặc từ thịt người mà không dám nói gì nhiều.

Lúc mọi người quay sang tìm cái người cả người đầy đủ vũ trang thì lại phát hiện hắn đã đi từ bao giờ, mấy trăm người sống sót ngồi lại với nhau, lòng trầm xuống, người kia đến một miếng cơm cũng chưa ăn...

Phương Hoà nhìn thế phía chợ nông sản hỏi Lê Chấn. "Cứ như vậy mà đi?"

"Không thì phải làm sao?" Lê Chấn xoay đầu nhìn cậu.

Phương Hoà nằm trên vai Lê Chấn, vung vẩy đuôi. "Tôi còn nghĩ anh sẽ muốn lập căn cứ, có câu gì mà loạn thế sinh hùng điểu, anh lợi hại như vậy, lại biết cổ vũ lòng người, lại có không gian để trữ vật tư, biết đâu anh có thể thành lập nên căn cứ đầu tiên ở mạt thế."

Nhưng Lê Chấn lại không đặt trọng tâm vào ảo tưởng của Phương Hoà mà là câu thành ngữ cậu nói ra, duỗi tay bế Phương Hoà xuống, gãi cằm cậu. "Loạn thế sinh gì cơ?"

Phương Hoà mệt mỏi cả ngày, cả người đều không thoải mái, khi bị Lê Chấn vuốt một cái, cậu đột nhiên muốn được vuốt thêm một cái, Phương Hoà nằm trên tay Lê Chấn, ngửa bụng, bốn vuốt nâng lên để Lê Chấn gãi gãi cho cậu, đối với câu hỏi của Lê Chấn, Phương Hoà không để vào tai, dù sao học lực của cậu cũng thấp.

Lê Chấn mở cửa xe ngồi vào, đặt Phương Hoà lên đùi mình, sau khi khởi động xe, một bên xoa nắn vuốt mèo của Phương Hoà, một bên hỏi. "Nói xem, em biết chữ không?"

Phương Hoà cử động vuốt mèo, ôm lấy ngón tay Lê Chấn, khinh thường nhìn Lê Chấn. "Đương nhiên. Tôi không biết chữ sao mà viết chỉ dụ cho anh được?"

* Chỉ dụ: Thường được vua dùng. Chỉ: mục đích, ý nghĩa; dụ: người trên dạy bảo người dưới.

"Chỉ dụ?" Cái từ này dùng không tồi, nhưng Lê Chấn nhớ mang máng, chữ viết trên tường ngày đó hình như có mấy chữ sai chính tả thì phải.

Phương Hoà lật người, tay Lê Chấn đặt trên lưng cậu, chính cậu thì thoải mái dựa vào nơi nào đó cong eo, móng vuốt duỗi ra phía trước.

Lê Chấn đưa tay sờ sờ móng vuốt hình móc câu, lại sờ sờ nệm thịt, đáng tiếc mọi thứ trong mắt hắn chỉ có hai màu đen trắng, không thể thấy được màu hồng phấn của nệm thịt.

Phương Hoà cuộn người nhìn ra ngoài cửa sổ, Lê Chấn lái xe một lúc thì dừng lại, Phương Hoà ngáp một cái, dưới ánh trăng xem xét mọi thứ xung quanh.

Phương Hoà đang muốn hỏi Lê Chấn định làm gì thì bỗng ngoài cửa sổ có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Phương Hòa bỗng nhiên đứng lên, mắt mèo híp lại, ở trong đêm đen cậu vẫn có thể thấy rõ, kia là con tang thi đàn em của Lê Chấn mà.

Vuốt mèo của Phương Hoà víu vào người Lê Chấn, có chút kích động nói. "Lê Chấn, mau giết nó."

Lê Chấn vuốt lông trấn an Phương Hoà. "Mèo Con, không cần vội."

Không cần vội cái con khỉ! Phương Hoà tức giận liếc hắn một cái, không biết gần một ngày được tự do nó có đớp ăn chưa đây này, con hàng này là tang thi tiến hoá đó.

Lê Chấn lúc này dừng xe, mở cửa, ôm Phương Hoà xuống, nhìn đàn em tang thi đang thành thật đứng nghiêm. "Yên tâm, tôi đã hạ lệnh cho nó không được ăn thịt người."

Phương Hoà nhìn Lê Chấn. "Nó không ăn người, vậy nó có thể không bị bé con hấp dẫn không?"

Lê Chấn lắc đầu, chắc chắn là không thể kiềm chế, thế nên hắn mới tạm thời để mẹ con Lê Nguyệt lánh ở đây một thời gian, đợi hắn có thể khống chế hoàn toàn tang thi này rồi tính tiếp. Hơn nữa sau này bọn họ đi giết tang thi thì sẽ có đàn em này hỗ trợ.

Lê Chấn chỉ một cái phòng nhỏ. "Mèo con hung dữ, em đừng sốt ruột, đây là nơi ở của chúng ta trong thời gian này, tôi đã khống chế phạm vi, nơi này nằm ngoài cảm ứng của tôi."

Phòng ở này rất cũ, bên cạnh còn có một đồng ruộng, không biết là dùng để làm gì.

Phương Hoà tính toán khoảng cách thì đúng thật chỗ này rất xa nhà cũ, nhưng mà Lê Chấn có thể khống chế bản năng, còn con tang thi tiến hoá kia thì sao, đã thế nó còn là tang thi tiến hoá hệ tốc độ nữa, nó mà chạy đi thì bắt lại kiểu gì? Lê Chấn rất mạnh nhưng hắn cũng không nhanh bằng con tang thi kia.

Lê Chấn bình tĩnh tiếp tục vuốt lông, vừa vuốt vừa thấy kì quái, lông mào xù lên lâu rồi mà chưa xẹp xuống, cảm giác sờ rất thích, còn mềm mượt hơn cả lúc bình thường.

"Lê Chấn ngu ngốc anh đứng đắn một chút được không? Đó là cháu trai ruột của anh đó. Chị gái ruột của anh sinh ra đó. Chúng ta giết con tang thi này đi không phải xong chuyện sao? Chúng ta có thể tự mình giết tang thi mà, đâu cần thiết phải có một con tang thi tiến hoá hỗ trợ đâu."

Lê Chấn cầm chân mèo của Phương Hoà lên xoa nắn, hắn bỏ kính râm xuống, lộ ra đôi mắt chỉ có một màu đen, nhìn chằm chằm Phương Hoà. "Mèo Con, tôi cần làm thí nghiệm."

Phương Hoà đột nhiên thấy lạnh sống lưng, thí nghiệm, một từ khiến cậu vô cùng phản cảm.

Xem phản ứng của Phương Hoà, Lê Chấn hơi thở dài. "Mèo Con, có phải mạt thế sẽ kéo dài rất lâu không?"

Phương Hoà rũ mắt, gật đầu: "Ít nhất thì mười ba năm vẫn chưa kết thúc."

Phương Hoà cũng chỉ biết rằng không ít hơn mười ba năm, sau đó con người lại đấu tranh với mạt thế bao lâu thì cậu không rõ, càng không rõ cuối cùng con người có chiến thắng không.

"Tang thi tiến hoá thì sao?" Hắn đã làm thí nghiệm đo lường đơn giản, những virus tang thi đó thông qua việc cắn nuốt lẫn nhau để tiến hoá, bản năng của chúng chính là theo đuổi sức mạnh.

Phương Hoà nhớ tới con tang thi lúc đó giết cậu, lúc đó, tang thi đã tiến hoá tới mức cả người đều cứng như sắt thép, cấp bậc tang thi phổ biến đều cao, hơn nữa phần lớn quần thể tang thi đều sống bầy đàn, thậm chí dị năng giả hành động đơn độc cũng khó có thể đánh bại chúng.

"Mèo Con, em phải tin tưởng tôi. Một khi con tang thi tiến hoá này còn nằm dưới khống chế của tôi, nếu nó gây chuyện, tôi lập tức giết nó, nhưng nếu không lấy nó làm thí nghiệm thì sao tôi có thể tìm ra cách khống chế bản năng?"

"Nhưng mà... " Phương Hoà vô cùng ghét chuyện thí nghiệm, những chuyện cậu đã trải qua khiến cậu không có cái nhìn tốt về chuyện này.

Lê Chấn ôm Phương Hoà lên, cằm cọ vào đầu cậu, nhẹ nhàng bảo: "Mèo Con, tin tôi đi mà."

Phương Hoà buồn bực: "Mấy người làm thí nghiệm đều là biến thái."

Lê Chấn dừng lại, "Tôi cũng là biến thái?"

"Chẳng mấy mà biến thái."

Lê Chấn nắm lỗ tai cậu. "Vậy em không muốn lúc tang thi tiến hoá càng mạnh, bé con sẽ có người bảo vệ sao? Em không nghĩ một ngày nào đó virus tang thi có thể bị tiêu huỷ hoàn toàn sao?"

"Chuyện này có thể xảy ra hả?" Phương Hoà không dám tưởng tượng.

"Cho nên việc làm thí nghiệm là cần thiết, nhưng tôi hứa với em, những thí nghiệm tôi làm sẽ nằm trong phạm vi cho phép, tôi sẽ không lấy cháu tôi để làm thí nghiệm, cũng không làm vậy với bất kì người sống nào."

Phương Hoà duỗi chân mèo ra "Còn nữa, những cái thí nghiệm kia đều nằm dưới mí mắt bổn đại gia."

"Thành giao." Lê Chấn nắm lấy cái chân vừa vươn ra kia.

Phương Hoà bỗng thấy tang thi đàn em đi về phía họ, nó duỗi tay đưa cho Lê Chấn vật gì đó, nhìn một cái vậy mà lại là một viên tinh hạch màu xanh lục, Phương Hoà rốt cuộc hiểu khống chế trong lời Lê Chấn là thế nào, ngay cả bản năng muốn hấp thu tinh hạch cũng bị kiểm soát.

"Tinh hạch chính là căn nguyên lực lượng của virus, tôi có thể khống chế được tang thi tiến hoá dù cảm ứng được tinh hạch nhưng không hấp thụ vì tinh hạch của nó vẫn là cấp thấp, chưa đủ mạnh. Tôi đã khiến cho năng lượng trong tinh hạch bị che lại, chỉ cần tang thi không cảm ứng được tinh hạch thì coi như thành công một nửa. Sau đó sẽ tăng khả năng che chắn lên, đến khi lá chắn này đủ mạnh thì tôi sẽ chuyển dần nó lên người bé con, khiến tang thi không cảm ứng được năng nượng trong người bé con, vậy là thành công." Lê Chấn đơn giản giải thích.

Tuy rằng hơi rắc rối nhưng Phương Hoà cũng mang máng hiểu ý Lê Chấn. Ban đầu cậu còn tưởng hắn sẽ khiến tang thi cảm ứng được năng lượng rồi mới nghĩ cách ngăn. Sau khi hiểu rõ tính toán của Lê Chấn, Phương Hoà đột nhiên thấy hơi xấu hổ và giận dữ, có lẽ cậu cũng nên đối mặt với cái gọi là thí nghiệm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play