Đêm cuối cùng ở thôn Vĩnh Bình, mọi người quyết định ăn một bữa ngon. Làm thành viên lớn nhất ở nơi này, Đàm Luận Khiêm vắt kiệt luôn mấy trăm đồng của ê-kíp chương trình, đi tìm thôn dân mua thịt ăn, mặc dù thôn xóm nghèo nhưng vẫn có gia đình nuôi gà, vịt, ngỗng. Đàm Luận Khiêm đi đến hộ ở đầu thôn Tây mua gà trước, rồi đến thôn phía Nam mua vịt, sau đó trở về hộ gia đình phía Đông mua ngỗng. Sau khi xong việc, các ông lớn ra ngoài lấy cơm dã ngoại, trừ bé Mộc Đầu và Sơ Nhất, mấy đứa trẻ còn lại đều ở lại.
Gà, vịt, ngỗng mà Đàm Luận Khiêm mua được chia ra chứa trong lồng trúc, con nào con nấy đập cánh phành phạch cực kỳ không an phận.
So với những con vật mà nói, bọn nhóc càng không an phận hơn.
Trần Mập Mạp hút nước mũi đang chảy xuống, tìm một cây gậy nghịch mào đỏ của gà trống lớn bên trong.
Gà trống bị dọa nhảy một cái, dang rộng cánh gáy hai tiếng, tiếng kêu của nó bỗng chốc khiến mấy con vịt bên cảnh hốt hoảng, cũng đồng thời cạp cạp cạp theo.
"Sao con ngỗng trắng này không kêu vậy?" Lương Thâm ngồi xổm xuống cùng, hơi ngạc nhiên nhìn con ngỗng trắng ở chính giữa.
Trong ba con gia cầm, con ngỗng trắng lớn này có thể nói là uy phong cực, sống trong thôn xóm nghèo khó, lạc hậu mà con ngỗng trắng vẫn lớn béo bở, đẹp đẽ, lông ngỗng trắng tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Nó vùi trong lồng tre, mắt ngỗng híp lại, như đang chê cười sự nhỏ yếu của con người.
Lương Thâm bị ánh mắt này nhìn khó chịu, cậu cầm lấy một hòn đá nhỏ ném vào trong.
"Quác...!"
Con ngỗng trắng lớn bị chọc tức liền mở hờ cánh tựa như đe dọa, tiếng kêu của nó tương tự như vịt nhưng dữ dội, oai phong hơn nhiều. Lương Thâm sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất, chờ sau khi phản ứng lại, bên tai truyền đến tiếng cười của Trần Mập Mạp.
Sau khi cười xong, Trần Mập Mạp ôm bụng tròn vo chỉ vào Lương Thâm chế giễu một trận: "Lương Thâm, cậu là đồ nhát gan, bị ngỗng dọa rồi."
Lương Thâm ngồi dậy từ dưới đất, hơi tức giận: "Tôi không phải đồ nhát gan, không được nói tôi là đồ nhát gan!"
Trần Mập Mạp làm mặt quỷ: "Lêu lêu lêu, cậu chính là đồ nhát gan!"
Thấy hai đứa không hiểu ra sao mà cãi nhau, Hạ La và Đàm Lăng vây quanh, trong chốc lát, Thiển Thiển cũng chạy ra từ bên trong.
Nhìn hai người la hét ỏm tỏi, Thiển Thiển bịt lỗ tai hỏi: "Các anh sao thế?"
Lương Thâm tức giận đỏ mặt tía tai: "Nó nói anh là đồ nhát gan!"
Trần Mập Mạp tiếp tục làm mặt quỷ khiêu khích: "Cậu bị ngỗng dọa, cậu chính là đồ nhát gan."
Lương Thâm khẽ cắn răng, nhào tới không chút suy nghĩ, Trần Mập Mạp không cam lòng yếu thế, cũng đánh trả trở lại.
Trần Mập Mạp tuy mập, nhưng là mập giả, sức lực vẫn không lớn bằng Lương Thâm, trong chốc lát đã bị cậu đè trêи mặt đất.
Nhìn hai đứa không sao giải thích được mà đánh nhau, viền mắt Thiển Thiển đỏ lên, giọng nói nho nhỏ khuyên can: "Đừng mà các anh, đừng đánh nữa, như vậy là đánh chết người đó..."
"Đừng đánh nữa ~"
Khuyên bảo không được, Thiển Thiển ngừng nói, nghẹn ngào khóc hu hu, Đàm Luận Lăng bên cạnh chớp mắt, lấy một mảnh khăn vuông đưa đến tay Thiển Thiển đầy ga lăng. Sau khi nhìn cô bé vẫn đang khóc không phản ứng, Đàm Luận Lăng lặng lẽ khom lưng lau nước mắt giúp Thiển Thiển.
Cảnh này trong sáng lại tươi đẹp, PD quay phim không kiềm được điều chỉnh góc độ, cảnh quay thơ mộng và duy mỹ cực kỳ.
Đàm Luận Lăng kế thừa gương mặt dịu dàng, tinh tế của bố mẹ, dù tuổi còn nhỏ nhưng trong xương đã toát ra khí chất cao quý lành lạnh của bố lúc tuổi xuân thì. Thiển Thiển rất mềm mại, đáng yêu, khóc lên càng khiến người khác thương hơn.
Trợ lý đạo diễn cắn hạt dưa răng rắc răng rắc, không nhịn được kề tai nói nhỏ với đạo diễn An bên cạnh: "Đạo diễn, có giống thanh mai trúc mã trong tiểu thuyết ngôn tình không?"
Nghe nói như thế, đạo diễn An nhìn sang, thấy hình ảnh hạnh phúc này, cơ thể ông giật một cái, đừng nói, đúng là giống thật. Ngay sau đó, ông phản ứng lại, hung hãn trừng trợ lý một cái: "Cmn cậu đừng nói bậy!"
Biết đây là con gái của ai không mà gán ghép lung tung thế hả! (1)
(1) Nghĩa gốc: Kéo xứng lang (拉配郎) câu nói dân gian dùng để chỉ những người bảo thủ trong suy nghĩ, định chuyện kết hôn của con cái, ép buộc những đôi nam nữ không có tình cảm ở bên nhau
Nếu chuyện này bị Lâm Tùy Châu biết... Ông cũng đừng hòng sống nữa.
"Được rồi, các cậu đừng cãi nhau nữa!" Hạ La không nhịn nổi, hơi nhướng mày, khom lưng mạnh mẽ kéo hai đứa ra.
Lương Thâm không cam lòng đạp qua một cước, Trần Mập Mạp cũng tức giận trả lại một quyền, Hạ La khẽ cắn răng, hung dữ cảnh cáo: "Nếu các cậu còn cãi nữa, tôi sẽ nói cho phụ huynh các cậu!"
"..."
"..."
Lời này rất có hiệu quả, dứt lời, hai đứa liền yên tĩnh.
Bố mẹ các cậu đang hái rau dại bên ngoài, không rảnh trông chừng các cậu, nhưng nếu bị biết được, cả hai ai cũng đừng hòng ăn cơm.
Nhưng Lương Thâm vẫn không cam tâm, cậu cảm thấy mình là kỵ sĩ anh dùng vô biên, là người đã từng lật đổ con rồng ác độc Lâm Tùy Châu! Mặc dù ở trong mơ... nhưng không sao! Đánh bại trong mơ cũng là đánh bại, về sau cậu muốn cưới mẹ cậu. Bây giờ, bây giờ lại bị nói là sợ con ngỗng trắng? Đây quả thực là đang làm nhục nhân cách của cậu, nhưng mà nhân cách là gì?
Không quan trọng, những thứ này đều không quan trọng, Lương Thâm chỉ muốn để tên nhóc mập này thấy được sự lợi hại của cậu!
"Bây giờ tôi sẽ cho cậu biết, tôi không phải là đồ nhát gan!"
Lương Thâm hừ một tiếng, ngón tay quẹt mũi một cái, dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, cậu mở lồng nhốt con ngỗng trắng lớn một cách hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang.
"Đến đây đi! Chúng ta quyết đấu!!!"
Vừa dứt lời, con ngỗng trắng thoát khỏi ràng buộc nhào tới Lương Thâm như con ngựa hoang thoát cương, cậu trợn mắt lên, tràn đầy sợ hãi. Một giây sau, con ngỗng trắng này ngoạm lên tóc Lương Thâm, cậu thét chói tai, quay đầu bắt đầu chạy. Vừa chạy vừa khóc, vừa khóc vừa nói xin lỗi, cả người đều lộ ra hơi thở oan ức, nhỏ yếu lại bất lực.
"..."
Quyết đấu giữa người và gia cầm, còn chưa bắt đầu đã vẽ ra dấu chấm hết.
Nhìn Lương Thâm quá nhếch nhác, Trần Mập Mạp vén tay áo lên hô to: "Lương Thâm, cậu đừng sợ, tôi tới cứu cậu đây!"
"Á....!"
"Ớ..."
Nằm đường ngay lập tức.
Trần Mập Mạp thành công hấp dẫn sự chú ý của ngỗng trắng, lại thêm một đứa bị nó rượt.
Trong lúc hỗn loạn, một ít lồng gà trống và vịt bị xốc lên, gà trống kêu cục cục, vịt cạp cạp cạp, Lương Thâm và Mập Mạp hoảng loạn la oái oái oái, á á á. Trong đó, có mấy đứa trẻ bất hạnh cũng bị vạ lây.
Khắp sân đầy tiếng kêu khiêu khích của gia cầm và tiếng gào rít sợ hãi của bọn nhỏ, tình cảnh thế này thành công giải thích thành ngữ "Gà bay chó sủa". Thấy tình huống hơi không khống chế được, đạo diễn An bắt đầu cho nhân viên đến hỗ trợ, nhưng đối mặt với sức chiến đấu tăng mạnh của con ngỗng trắng, nhân viên cũng nhanh chóng thua trận.
"Trở về phòng trước!!"
Không biết tiếng hô của ai, một đám người khiêng thiết bị và đứa nhỏ lập tức chạy vào bên trong.
Cạch!
Cửa đóng lại, con ngỗng trắng lớn bị chặn bên ngoài.
Sau khi nguy cơ tạm thời được giải trừ, mấy đứa nhỏ bị dọa ngốc bắt đầu khóc. Tiếng khóc lớn nhất thuộc về Lương Thâm, Trần Mập Mạp cũng không cam lòng yếu thế, khóc còn lớn tiếng hơn cậu.
Lúc đạo diễn và những người khác đang điên cuồng cảm thấy bên bờ vực sụp đổ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, bọn Giang Đường hái rau dại đã trở về.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Giang Đường đang cười nói với Hạ Hoài Nhuận bên cạnh, chợt cảm thấy một luồng khí không lành phả vào mặt, cô phản xạ có điều kiện trốn về sau một chút, bóng trắng kia vững vàng nhào lên người Lịch Trường Phong ở phía sau.
Lịch Trường Phong ớn lạnh, sợ đến hét một tiếng. Một giây sau, bóng trắng kia bị một đôi tay nắm chặt lấy.
Giang Đường cầm con vật bay nhảy lung tung trêи tay, kéo xa ra chút, khẽ nhíu mày: "Ngỗng."
Ấn tượng của cô với ngỗng không tốt lắm, nhớ lúc lên cấp ba, cô bị con ngỗng nuôi của nhà hàng xóm rượt ba con phố. Từ đó, con vật này đã trở thành đối tượng cảnh giác cao độ của cô.
"Quác!" Con ngỗng trắng không cam lòng muốn mổ Giang Đường, vì tránh mình đụng phải công kϊƈɦ về sau, cô lui về phía sau một ít, sau đó xách cổ con ngỗng trắng đến trước lồng, sau khi nhét nó vào, cô lại lưu loát bắt mấy con vịt và gà trống đang chạy trốn ở bên ngoài vào.
Tổ đạo diễn mới bị ba đại tướng rượt đuổi đều sợ đến ngây người, rõ ràng không thể tin sinh vật "hung ác" như thế mà lại bị bắt một cách nhẹ nhàng như vậy. Sau khi hết khϊế͙p͙ sợ là kính phục sâu sắc, vào giờ phút này, ngày hôm nay, Giang Đường là anh hùng của bọn họ!!
"Sao chúng ra được vậy, rất có bản lĩnh."
Sao ra được...
Giang Đường hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn vào bên trong: "Lâm Lương Thâm, ra đây cho mẹ!"
Cơ thể Lương Thâm run lên một cái, bịt lỗ tai hô: "Con, con không có ở đây!"
Giang Đường bật cười: "Vậy con ở đâu?"
"Con con con..." Con ngươi Lương Thâm chuyển loạn: "Con, con, con không biết! Mẹ, mẹ đi hỏi người khác đi!"
Đây là... đồ ngu hả??
Bé Mộc Đầu đi theo hái rau dại mờ mịt chớp mắt, nhìn về phía Sơ Nhất: "Em trai cậu nói đây à?"
Im lặng ngắn ngủi đi qua, Sơ Nhất thở dài thăm thẳm, trịnh trọng nói với bé Mộc Đầu: "Nó hơi ngốc, cậu đừng để ý."
Từ nhỏ đến lớn đều ngu ngốc thế này, chẳng lẽ do cậu quá thông minh, cho nên... em trai mới ngu ngốc vậy ư???
Sơ Nhất phân vân hết sức, thậm chí cậu muốn chia IQ của mình cho em trai một nửa.
Đoạn nhạc dạo bị ngỗng rượt đuổi đi qua rất nhanh, đám trẻ con cũng nhanh chóng quên đoạn không vui này, lại chạy ra bên ngoài chơi, còn lại mấy người lớn đang nấu cơm.
Trong số bọn họ, người có trù nghệ tốt nhất là Đàm Luận Khiêm. Dạ dày của vợ anh rất yếu, miệng lại kén chọn, vì khẩu vị và cơ thể khỏe mạnh của vợ nên lúc chưa kết hôn, Đàm Luận Khiêm đã đi rèn trù nghệ, bây giờ anh có tay nghề nấu ăn tuyệt vời. Tiếp đó nữa là Trần Chí Phàm, tuy kỹ thuật không sánh bằng Đàm Luận Khiêm nhưng cũng không đến nỗi nào, còn Hạ Hoài Nhuận biết làm một ít bữa sáng đơn giản, tối thiểu có thể đảm bảo hương vị.
Người bết bát nhất trong này chính là Giang Đường và Lịch Trường Phong, đối với nấu cơm, một chữ Lịch Trường Phong cũng không biết, tuy Giang Đường biết một chút, nhưng... ăn ngon hay không là tùy duyên, tùy Phật là được.
Vì vậy, trọng trách bữa tối hôm nay hiển nhiên rơi trêи người Đàm Luận Khiêm, mấy người còn lại đều làm trợ thủ cho anh. Đến ra tay Giang Đường và Lịch Trường Phong cũng không cần làm, bị đuổi thẳng ra khỏi bếp trông con.
"Vừa nãy anh không sao chứ?" Xuất phát từ tình bạn giả dối, Giang Đường thuận miệng hỏi Lịch Trường Phong một câu.
Dưới ánh mặt trời hừng hực, bọn nhỏ ngây thơ hồn nhiên như vậy, nụ cười còn lóa mắt, tươi đẹp hơn hoa. Một tay Giang Đường chống cằm nhìn về phía Sơ Nhất, đã rất lâu cô không thấy Sơ Nhất cười đơn thuần, tinh khiết như vậy. Không phải cô chưa từng lo lắng về hành trình lần này, nhưng bây giờ xem ra, cũng khá tốt. Cậu có thể chơi đùa làm càn, có thể ở chung vui vẻ với những bạn nhỏ khác, trước mặt bạn chơi, không cần che giấu bản một cách nhọc nhằn như vậy.
Giang Đường tin tưởng cậu sẽ trở nên tốt đẹp, cũng tin tưởng đứa con thứ tư của cô cũng sẽ trở nên tốt đẹp.
Sau bữa ăn tối hòa thuận, đến một đêm cuối cùng ở thôn Vĩnh Bình.
Bọn nhỏ hưng phấn ngủ không được, đặc biệt là Lương Thâm, cậu nhớ nhung phòng tắm, nhớ nhung mấy món đồ chơi da diết. Thứ cậu nhớ nhất vẫn là bồn cầu, vấn đề sinh lý mấy ngày nay đều giải quyết ở đất hoang, xấu hổ vô cùng. Mỗi lần giải quyết xong, cậu đều có một loại cảm giác tội lỗi dầy đặc.
Nhưng chưa vui vẻ được bao lâu, Giang Đường lại giội nước lạnh vào cậu: "Vui lung tung gì đấy, tuần sau chúng ta mới đi về được."
Bọn họ phải ghi ba tập chương trình liên tiếp mới có thể giải lao một lần, còn không biết vị trí sau ở đâu cơ. Dựa theo tình huống trước kia, không có bết bát nhất, chỉ có bết bát hơn.
Lương Thâm bĩu môi, rầu rĩ không vui trở mình.
Rất nhanh, bên tai truyền đến hơi thở đều đều của bọn nhỏ, Giang Đường không ngủ được, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc buồn ngủ, Giang Đường nghe thấy tiếng động từ bên cạnh truyền đến, là Sơ Nhất thức dậy đi tiểu.
Cô híp mắt, cẩn thận kéo chăn, đi ra ngoài theo.
Hết chương 77
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT