Bách Dĩ Phàm đối chiếu danh sách, nghĩ đến bình thường họ như nào rồi mới nghĩ nên mua gì.
Vì thế, bây giờ là Bách Dĩ Phàm đi vào cửa hàng, chỉ chỉ, Trình Dật Hạo xông ra mặc cả.
Do đạt được sự nhất trí trong hoạt động, động tác kết hợp nhuần nhuyễn nên hai người nhanh chóng mua xong đồ, thậm chí còn thời gian để gói quà.
Hai người đi tiếp vào trong, lúc đi qua cửa hàng thú bông, đột nhiên Bách Dĩ Phàm rẽ vào.
Trình Dật Hạo:... "Phàm Phàm, ông làm gì..."
Chưa nói hết câu đã thấy Bách Dĩ Phàm ngồi xổm xuống cười ha ha ha: "Ông chủ ông chủ, cái này bao nhiêu vậy! Cháu mua!"
Trình Dật Hạo đến gần thì thấy Bách Dĩ Phàm đang chọt một con cua nhồi bông.
Con cua này chỉ khoảng 15cm, có màu hồng pha xanh, hai cái càng đang giơ lên, mắt tròn xoe, trên mai còn có cái miệng đang cười, má thì có mấy gạch màu hồng '///'
Trình Dật Hạo: "Ây da! Nhìn hay đó! Tôi cũng muốn!"
Bách Dĩ Phàm: "Phắn! Đây là của tôi!"
Ông chủ nhân cơ hội nâng giá: "89 đồng một con."
Trình Dật Hạo bật lại ngay: "Chú à, chú lừa trẻ con à, không được đâu! Nhiều nhất là 20 thôi!"
Ông chủ nói: "Nó còn có cả ghi âm nữa! Hơn nữa là còn có thể ghi âm đoạn dài."
Nói rồi ông chủ thí nghiệm luôn, ấn vào một chỗ trên càng cua rồi nói khoảng hai mươi giây rồi lại ấn bụng cua. Bách Dĩ Phàm cầm lấy cua nghe thử thì thấy đúng là lời ông chủ vừa nói, mỗi tội âm thanh có chút sai, nhưng khá là hay.
Trình Dật Hạo cúi xuống kéo tay áo Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm đứng lên, khụ khụ hai cái: "30 bán không ạ? Cháu thấy thêm được mỗi cái này. Chỗ này còn bị bẩn, về cháu còn phải giặt nữa."
Ông chủ cố gắng: "Không bán thế được, hai nhóc ra giá ác quá. Ít nhất là 70!"
Trình Dật Hạo kéo cậu ra ngoài, Bách Dĩ Phàm cố gắng không quay đầu lại.
Ông chủ hô: "Ây, không thì 65 đi?"
Trình Dật Hạo vẫn đi.
Ông chủ: "Được rồi 60! Không giảm được nữa đâu!"
Bách Dĩ Phàm không giữ được lập trường, quay đầu lại: "50?"
Ông chủ: "55 đi."
Bách Dĩ Phàm: "Được được được!"
Trình Dật Hạo tiếc hận rèn sắt không thành thép!
Bahs Dĩ Phàm ở một bên vui vẻ nhiệt tình chỉ huy ông chủ: "He he, lấy giúp cháu cái hộp nhé! Chú gói kín nhé!"
Cũng may là Trình Dật Hạo lại thấy được một con Snoopy thế là điên cuồng mặc cả, lấy lại chênh lệch bị Bách Dĩ Phàm hố, thậm chí còn được thêm 3 cục pin.
Hai người xách theo đống đồ đi ra.
Bách Dĩ Phàm hỏi: "Đại Trình mấy giờ rồi?"
Trình Dật Hạo còn không nhìn được đồng hồ trên tay.
Bách Dĩ Phàm một phát đá bay Trình Dật Hạo: "Bí mật! Không thì tôi nói một tá kia ra! Hiểu chưa?"
Trình Dật Hạo:!!!! "Nữ hiệp không biết thì thôi, Phàm Phàm không mua gì hết!"
Thật ra trong lòng Bách Dĩ Phàm cũng xoắn lắm, cậu đúng là chưa mua gì hết... Thấy con cua kia rồi quên hẳn chưa mua quà đổi lễ. Không tiện nói ra nên đành phải im lặng thôi.
Tạ Tuế Thần so sánh đồ đã mua với danh sách. Hình Mỹ Gia thì thu lại hóa đơn từ Trình Dật Hạo.
Trình Dật Hạo đặt đồ xuống, lật lật đống đồ rồi cầm lấy con Snoopy vừa mua
"Nữ hiệp, tặng bà!"
Vừa kiểm xong hóa đơn, Hình Mỹ Gia giật mình: "Sao lại tặng đồ cho tôi?"
"Bởi vì bà là nữ hiệp chứ sao! Có ý nghĩa vô cùng, ý của tôi chính là... ừm, sùng bái bà vô cùng!"
Thật ra tâm tư nho nhỏ kia của Trình Dật Hạo với Hình Mỹ Gia cũng không che dấu gì. Tạ Tuế Thần với Bách Dĩ Phàm đều hiểu rõ.
Hai người tự giác giảm độ tồn tại của mình xuống, Tạ Tuế Thần nhanh chóng chia đống đồ thành hai phần.
Hình Mỹ Gia lại chỉ vào Tạ Tuế Thần với Bách Dĩ Phàm: "Thế quà của lão đại của ông, kia là thằng bạn nối khố của ông đâu?"
Tạ Tuế Thần ngẩng lên: "Tâm ý của Đại Trình là được rồi."
Hình Mỹ Gia ngẫm lại, rồi đưa tay nhận đồ: "Cảm ơn nha, tôi sẽ tặng quà ông sau."
Rồi cả nhóm tạm biệt, ai về nhà đó. Trình Dật Hạo dùng vẻ mặt đau khổ mà về cùng Bách Dĩ Phàm. Trên đường, Bách Dĩ Phàm cũng không nói gì.
Trình Dật Hạo nhỏ giọng nói: "Thật ra là vì tôi thấy con chó đó hay hay, muôn tặng nhỏ."
Bách Dĩ Phàm: Ây, tâm hồn trai trẻ a...
"Được rồi, ông nghĩ nhỏ không biết một tá kia của ông hả, thật ra nhân duyên của nhỏ cũng không kém ông đâu, sao lại không hiểu cơ chứ? Ai bảo trước kia ông không biết kiềm chế, cho chết."
Trình Dật Hạo khóc không ra nước mắt.
Chỗ này Bách Dĩ Phàm dạy Trình Dật Hạo về nhân sinh, cách làm người thì bên kia Hình Mỹ Gia đang giải thích cho Tạ Tuế Thần hiểu.
Cả hai vừa lên xe buýt. Hình Mỹ Gia nghịch nghịch Snoopy trong tay.
Tạ Tuế Thần chỉ vào nó hỏi: "Bà không thích à?"
"Rất thích mà, tôi cực kỳ thích Snoopy."
"Nhưng ban đầu thì không muốn nhận mà. Bởi vì không thích người tặng sao?"
Hình Mỹ Gia không nói gì.
Tạ Tuế Thần hiếu học vẫn hỏi: "Nếu không thích người tặng thì có phải cực kỳ khó chịu không?"
"Đương nhiên rồi, chuyện người ông thích không thích ông với người ông không thích là hai chuyện hoàn toàn khác nhanh! Người tôi thích lại không thích tôi, cùng lắm là cái chân gà treo trước mắt, ăn hay không cũng không sao. Người tôi ghét thì chính là mấy con ruồi vo ve xung quanh, hận không thể đập phát chết luôn!"
Tạ Tuế Thần:... "Đại Trình là ruồi à?"
Hình Mỹ Gia:... "Không phải."
Sau đó, hai người không nói gì nữa. Tạ Tuế Thần không hỏi đến cùng. Anh có chuyện cần chính mình cân nhắc.
Qua nửa ngày, Tạ Tuế Thần nói: "Nếu thật sự muốn tặng, thế tặng giấu tên có đỡ hơn không? Người ta sẽ không ghét chứ?"
Hình Mỹ Gia gật đầu: "Ý ông là, mấy đồ Đại Trình được tặng giấu tên đó à?"
Tạ Tuế Thần:...
Quả nhiên Hình nữ hiệp cái gì cũng biết.
Hình Mỹ Gia nói tiếp: "Tùy mức độ, đương nhiên không tính là ruồi. Quan trọng nhất là phải hiểu rõ tình huống, người kia không có đối tượng mới được tặng."
Tạ Tuế Thần: "Tại sao?"
Hình Mỹ Gia: "Chẳng may người ta có đối tượng rồi bị ghen thì sao? Thế không phải là chạm phải mấu chốt sao, đó là gạt người rồi."
Rồi lại một quãng im lặng.
Trên loa thông báo: "Đã đến quảng trường trung tâm, hành khách xuống trạm chuẩn bị."
Tạ Tuế Thần nhấc đống đồ lên: "Tôi xuống trước."
Hình Mỹ Gia tò mò: "Ớ, xung quanh chỗ này toàn là trung tâm thương mại mà."
Tạ Tuế Thần: "Tôi đi mua đồ."
Hình Mỹ Gia thuận miệng hỏi: "Mua ở đây? Tặng quà?"
Tạ Tuế Thần gật đầu.
"Không phải chứ! Ây! Không phải ông vừa mới thay Trình Dật Hạo..." Hình Mỹ Gia chợt hiểu ra là nãy giờ mình đang hiểu sai ý.
"Tặng riêng a? Vừa nãy là chuyện ông của ông! Là người lần trước ông nói à, ông ông ông, ông hiểu rồi sao???"
Tạ Tuế Thần: "Hả?"
Hình Mỹ Gia: "Lần trước ông bảo tôi dạy ông mặc cả ấy!"
Tạ Tuế Thần:...
Xe vào trạm: "Đã đến quảng trường trung tâm, hành khách vui lòng xuống xe..."
Xem ra không hỏi thêm được, Hình Mỹ Gia cực kỳ tiếc nuối! Chỉ hận nãy nghĩ nhiều quá làm lỡ cơ hổi tìm hiểu thêm, mất rồi!
Tạ Tuế Thần đột nhiên nói: "Cũng ở gần nhau, tặng đồng hồ không phải chú ý gì nhỉ?"
Hình Mỹ Gia:!!!!
Thấy cửa xe sắp đóng lại.
Hình Mĩnh Gia ba câu gom làm một: "Không sao không sao, không phải sinh nhật không sao hết! Tặng tặng tặng!"
Tạ Tuế Thần gật đầu: "Cám ơn, về trường gặp"
Hình Mỹ Gia nhìn theo bóng Tạ Tuế Thần đi xe, cực kỳ phiền muộn.
Vừa về đến nhà, Hình Mỹ Gia lập tức gọi cho cô bạn cùng khối kia.
Hình Mỹ Gia: "Thôi bà đưng mơ nữa, lớp trưởng nhà tôi chìm sâu lắm rồi, muốn tặng đồng hồ cho người ta! Đồng hồ là sao? Thời thời khắc khắc, phút phút giây giây! Hơn nữa với cậu ta ý nghĩa còn hơn thế cơ! Tên cậu ta là gì!!! Là Thần trong thời gian, canh giờ! Đây là đem cả bản thân đi tặng người ta đó. Thế không phải là thổ lộ thì là cái gì?"
Nhưng mà Hình nữ hiệp này, thật ra chuyện này căn bản! Không! Phải! Như! Vậy!!!
Trong trung tâm thương mại, Tạ Tuế Thần nói với người bán hàng: "Cái đồng hồ này có thể không dùng hộp của hang được không? Em không muốn người khác biêt thương hiệu này."
Người bán hàng rất khó xử: "Cậu bạn này, đây là hộp đi kèm với đồng hồ, nếu không dùng nó thì nhìn không đẹp lắm đâu."
Tạ Tuế Thần: "Thế là tốt nhất rồi."
Người bán hàng:...
Rồi lại tận tình khuyên bảo: "Cậu bạn này, sao lại làm như vậy, định làm gì vậy?"
Tạ Tuế Thần: "Làm việc có mức độ, không làm ruồi."
Người bán hàng:...
Thấy Tạ Tuế Thần mua hai cái liền nên đành phải qua gian hàng trang sức bên cạnh mượn cái hộp nhỏ, bỏ cả miếng xốp bao, nhét vào một đống giấy vụn.
Đang là cái đồng hồ xịn, bị gói thành đồ vỉa hè.
Mặt của người bán hàng đã chết lặng, gói xong đưa đồ cho Tạ Tuế Thần liền không muốn nhìn thêm một giây nào!
Tạ Tuế Thần cảm ơn rồi xách đồ về nhà trọ. Trên đường có đi qua một hàng đồ sang trọng, liền đi vào nhờ chủ cửa hàng làm thêm một dây đeo bằng da.
Thêm một cái túi ni lon bên ngoài, ai cũng không nghĩ được tầng tầng bên trong chính là một cái đồng hồ hàng hiệu.
Nhân viên cửa hàng còn định đính thêm nơ ngoài hộp nhưng bị Tạ Tuế Thần cản lại... đủ xấu lắm rồi.
Trong khi Tạ Tuế Thần ở trung tâm thương mại cao cấp đánh chiếm thì Bách Dĩ Phàm cũng đang ở cửa hàng cạnh trường cấp 2 đánh chiếm.
Cậu đau khổ chỉ vào quả cầu thủy tinh có hình hoa tuyết bên trong: "Ông chủ, cái này cho cháu giá rẻ chút nha."
*^*^*^*
Không hiểu sao máy tính của tui không vào wattpad được nên chỉ up ở wordpress thui...
Dạo này bận qué, cả nhà thông cảm cho tộc đi làm vật vã nhá
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT