Tạ Tuế Thần phân công nhiệm vụ phát thanh cho mọi người rồi nằm nhoài ra bàn nghiêm túc viết bản phát thanh của mình. Bách Dĩ Phàm cũng tiện tay lấy mấy tờ giấy ra viết: 'Cuối thu, thời tiết tốt, các cuộc thi đấu sắp bắt đầu'
Bách Dĩ Phàm ngoáy được vài đoạn rồi lấy toán ra làm.
Lúc gần hết giờ tự học buổi tối, Tạ Tuế Thần đứng lên nhắc các tổ trưởng thu bản phát thanh của mọi người rồi đưa cho Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm nhận lấy, mới nhìn qua mà đã choáng. Đa dạng, có người dùng giấy viết thư, người dùng giấy vở, người dùng hẳn mặt trắng của bài thi mà viết.
Bách Dĩ Phàm tiện tay lấy một tờ ra xem.
Tạ Tuế Thần viết: Vận động là bản năng dã tính của con người.
Bách Dĩ Phàm:... Cái khỉ gì đây!
Bách Dĩ Phàm nhét hết đống phát thanh vào ba lô về ký túc xá, sáng sớm hôm sau lại mang đến lớp.
Hôm nay trời đẹp, nắng chiếu ấm áp, gió thổi vù vù, ai ai cũng tươi tắn, ai ai cũng không muốn học hành.
Giáo viên tiêng Anh lên lớp, nhẹ nhàng nói: "Chắc chắn mọi người không còn tâm tình học hành nữa nhỉ? Thế thì đọc từ mới theo cô 3 lần nhé."
Cả lớp vui sướng, đọc đúng 3 lượt.
Một lúc sau, dân tình:...
Đọc đến miệng khô lưỡi cũng khô luôn rồi thì chuông hết tiết cũng vang.
Giáo viên: "Chúc mọi người chơi vui vẻ, hội thao đạt được thành tích tốt."
Cả lớp vui vẻ vỗ tay tiễn cô ra ngoài.
Tạ Tuế Thần đứng lên nhắc nhở: "Ghế lớp mình đều có dính nhãn, mọi người nhìn rồi nhớ số ghế của mình, cẩn thận trên sân vận động hỗn loạn rồi cầm nhầm ghế."
Nói xong, Tạ Tuế Thần đi cùng mấy 'vận động viên' ra sân luyện tập, những người còn lại vác chồng ghế ra ngoài, mấy cậu con trai thì bê bàn đi.
Bách Dĩ Phòng cất đồ của mình vào ba lô rồi tay nhấc ghế, tay cầm túi đồ ăn vặt đi theo mọi người.
Trên sân vận động, khu đất trống ngoài đường pít đã được kẻ đường vôi phân khu, cán sự thể dục chỉ vào một khu rồi nói: "Đây là chỗ của lớp mình."
Vị trí này khá tốt, ở gần khán đài, đối diện là khu sân khấu trung tâm.
Cán sự để mấy cái bàn ở phía trước rồi mọi người xếp ghế ra. Xong xuôi, cán sự thể dục lại gọi mấy cậu con trai đến phòng học lấy ghế của mấy 'vận động viên'.
Bách Dĩ Phàm cũng đi để lấy ghế cho Trình Dật Hạo với Tạ Tuế Thần.
Lúc quay lại thì hai bên lớp đã đầy học sinh, một bên là lớp 10/2, một bên là một lớp của khối 11.
Bách Dĩ Phàm đổi chỗ cho mấy bạn gái đang ngồi chỗ bàn, lấy tập phát thanh hôm qua ra sửa. Nhiều người lấy đồ ra ăn, mấy người thì lấy cờ ra đùa, nhóm con trai còn lôi kèn ra thổi.
Hình Mỹ Gia chạy ra nhắc: "Bây giờ đừng có thổi vội!"
Lúc sau, trên sân vang lên bài "Hành khúc vận động viên". Trong loa vang lên giọng nam nào đó: "Hội thao lần thứ 36 trường Nhất Trung chính thức bắt đàu. Lúc này, tiến vào sân chính là đội quốc kỳ..."
Đội quốc kỳ tiến vào sân. Mọi người vốn đang nói chuyện rôm rả tức thì ngồi thẳng lưng nhìn về phía đường pít.
Sau đội quốc kỳ là đội hồng kỳ.
Có mấy cô bạn ngồi cạnh Bách Dĩ Phàm bàn tán: "Bạn trai kia đẹp trai ghê!"
Hình Mỹ Gia ngồi cạnh Bách Dĩ Phàm bỗng hét lên: "Aaaaa, Nữ thần tỷ tỷ!"
Bách Dĩ Phàm:....
Cậu ngẩng lên nhìn theo thì thấy Chiêm Nguyệt,
Bách Dĩ Phàm: "Chiêm Nguyệt thành nữ thần của bà từ hồi nào vậy?"
Hình Mỹ Gia đáp: "Chị ý trong hội học sinh đó, mấy lần tôi qua đó đưa báo cáo, thấy chị ý rất trượng nghĩa, thành tích học tốt lại còn xinh nữa chứ!"
Bách Dĩ Phàm: "Không phải, ý tôi là một đứa con gái như bà mà cũng có nữ thần cơ à?"
"Ai cũng thích cái đẹp thì chẳng lẽ tôi không được có nữ thần sao? Tôi còn có 3 nam thần rưỡi nữa kìa."
"Ba nam thần rưỡi?"
"Lớp trưởng lớp mình là một này, Bách Khả Phi lớp 11 là hai này, Einstein là ba này, Đại Trình miễn cưỡng coi như rưỡi."
Bách Dĩ Phàm:...
Bách Dĩ Phàm: "Bỗng dưng tôi thấy bà cũng rất thần." (thần trong thần kì)
"Ông dám nói ông không có không? Mau nôn ra, ai là nam thần của ông!!!"
Bách Dĩ Phàm:...
Lúc này vang lên: "Đang tiến vào sân là những đại diện của lớp 10/1, mang theo tinh thần phấn chấn..."
Hình Mỹ Gia lập tức ném Bách Dĩ Phàm lại, đứng bật dậy nhìn về phía đường pít.
Học sinh mặc đồng phục thể dục giống nhau, đeo găng tay trắng. Lúc đi qua lớp mình Trình Dật Hạo nhe răng cười, làm mặt quỷ. Tạ Tuế Thần vẫy tay chào. Hai người này vốn đẹp trai, nhìn cái là chú ý luôn. Cả lớp 10/1 sôi trào, vỗ tay nhiệt tình lại còn toe toe thổi kèn. Thế trận làm cho hai lớp bên cạnh hết hồn, nhìn cả cái lớp này như trại thần kinh.
Sau khi các đoàn vào hết thì tiếp sau đó là chào cờ, hát quốc ca, lãnh đạo đọc bài 'ru ngủ', đại diện vận động viên lên tuyên thệ, đại diện trọng tài tuyên thệ.
Quá trình dài dòng văn tự, nhiều học sinh đổi chỗ tụ lại, có sách thì lôi ra đọc, không sách thì chém gió, có người thì cẩn thận lôi mp3 ra nghe nhạc.
Bách Dĩ Phàm tiếp tục chiến đấu với những bài phát thanh. Hôm qua mọi người nộp hết lại cho cậu, chọn ra mấy cái văn hay, nắn nót viết lại rồi chạy lên khán đài định nộp luôn.
Không ngờ... người phụ trách thu bài phát thanh là Thang Tiểu Liễu.
Cô nàng vốn đang trong chế độ ôn hòa, nhìn thấy là Bách Dĩ Phàm thì lập tức đổi qua chế độ cao quý lãnh diễm, giơ tay nhận bản thảo rồi không nói gì mà quay đi luôn.
Trong nháy mắt, trong đầu Bách Dĩ Phàm đều là mấy dòng 'Một đồng cũng không chịu cho' phi ầm ầm không chịu dừng!!!
Nộp xong cậu cũng quay lại lớp mình, đội diễu hành đã lớp nào về lớp đấy.
Trình Dật Hạo te te chạy đến ngồi cạnh Bách Dĩ Phàm: "Phàm Phàm, nãy ông thấy tôi có đẹp trai không?"
Bách Dĩ Phàm:...
Bách Dĩ Phàm: "Mặt quỷ làm người ta rất rung động."
Trình Dật Hạo cười khà khà.
Bách Dĩ Phàm hỏi: "Thế đống đồ ăn vặt ông mang đi đâu rồi?"
Trình Dật Hạo bi thống đáp: "Đã sớm bay hết rồi!"
Hình Mỹ Gia đưa cái bánh mì cho Trình Dật Hạo rồi hỏi: "Đại Trình, bao giờ ông thi chạy 1000m?"
Trình Dật Hạo cắn mạnh miếng bánh mì: "Thời gian thi đấu chỗ lớp trưởng ấy, để tôi đi lấy xem luôn."
Hạng mục chạy 1000m nam là chạy đường dài nên không có đấu loại, chiều sẽ thi trực tiếp luôn.
Vì thế buổi sang Bách Dĩ Phàm nhiệt tình sai Trình Dật Hạo đi nộp bản phát thannh.
Trình Dật Hạo chạy được 2 lượt thì vùng lên: "Vì sao là tôi đi nộp???"
Bách Dĩ Phàm đáp lạnh te: "Không phải ông quen Thang Tiểu Liễu sao? Người quen sẽ dễ được chọn hơn."
Trình Dật Hạo phản đối: "Ông cũng quen mà!!!"
"Tôi cảm thấy nhỏ luôn không thích tôi, nhìn thấy tôi là tức giận bùng cháy, nếu không thì ông hỏi giúp tôi lý do luôn được không?"
Tâm hồn hóng hớt của Trình Dật Hạo lập tức bay ra: "Ok!"
"Chờ đã!" Bách Dĩ Phàm gọi lại, nhét một tờ phát thanh cho Trình Dật Hạo, rồi cậu chàng lon ton chạy lên khán đài.
Lúc này có người thông báo trên loa: "Xin mời vận động viên tham gia hạng mục nhảy cao nam đến vị trí báo danh."
Chu Nhạc Dũng đứng lên, cởi áo khoác đồng phục, mấy cậu trai phía sau vỗ tay rào rào.
Vưu Thành hô: "Chu Nhạc Dũng, cố lên!"
Chu Nhạc Dũng tự tin đầy mình: "Xem ta đây!"
Bách Dĩ Phàm:... Có chút vi diệu.
Hình Mỹ Gia lại nói thẳng: "Tự tin ghê nhỉ? Với cái dáng kia may ra thi cử tạ còn được."
Bách Dĩ Phàm suy nghĩ một lúc rồi rút một tờ giấy, múa bút 'Bạn Chu Nhạc Dũng, thất bại không là gì hết.'
Hình Mỹ Gia:...
Trong chốc lát, một học sinh đeo băng hiệu trên tay áo dẫn một nhóm người đi vào sân. Chu Nhạc Dũng đi phía sau không ngừng lắc tay ngoáy chân, vận động làm nóng người trông cũng ra gì phết.
Trùng hợp là vị trí thi nhảy cao ở sau bục, vị trí lớp 10/1 nhìn dễ dàng. Lúc này bên phát thanh phối hợp: "Sau đây là lời chúc của bạn Trì Đào lớp 10/1: Bạn cùng phòng của tôi là Chu Nhạc Dũng sắp thi nhảy cao..."
Trong loa vọng ra một giọng hô khác: "Chu Nhạc Dũng nhảy cao á? Móa, nhảy qua nổi độ cao đăng ký không đó?"
Ánh mắt mọi người tập trung lại.
Chu Nhạc Dũng không phụ sự mong đợi của mọi người.
Chạy lấy đà... duỗi thẳng chân... nhảy lấy đà...
Giọng bạn gái phát thanh lanh lảnh dễ nghe: "Bạn Chu Nhạc Dũng cố lên!!! Thắng bại chính là thời khắc này. Bay lên đi!"
Đúng thế, vào đúng thời khắc này, Chu Nhạc Dũng đã bay lên, bay lên cùng với xà ngang.
Một giây sau, Chu Nhạc Dũng và xà ngang nằm bên nhau, chổng vó, dính đầy cát.
Rồi... xà ngang phát ra tiếng 'rắc', gẫy làm đôi, hy sinh.
Phát thanh viên nào hiểu được nỗi sầu đó: "Chu Nhạc Dũng, bạn đã lướt qua thành xà ngang và khiêu chiến một độ cao mới!"
Cả sân vận động:...
Quá là mất mặt!
Bách Dĩ Phàm vò tờ cổ vũ sự thất bại vừa viết xong lại. Tạ Tuế Thần đi với Vưu Thành ra chỗ nhảy cao, nhấc Chu Nhạc Dũng lên.
Kết quả dù có ra sao, Chu Nhạc Dũng vẫn tiếp nhận lời an ủi của mọi người, Trình Dật Hạo quay lại nghe được thảm kịch vừa nãy, cố tình vỗ vai Chu Nhạc Dũng: "Không sao đâu, nhảy cao xong ai chả phải ngã."
Người ta là nhảy qua rồi mới ngã, đằng này đến nhảy còn không qua đó. Lại còn đè gãy cả thanh xà luôn! Là đè gãy đó!!!
Bách Dĩ Phàm có cảm giác mình đang nghe nội tâm của mọi người gào thét.
Trình Dật Hạo coi như mình không biết gì hết mà ngồi xuống cạnh Bách Dĩ Phàm, giọng nói có chút tiếc nuối: "Phàm Phàm à, tôi đã về rồi đây, nhưng Thang Tiểu Liễu không nói tôi biết nguyên nhân nhỏ ghét ông."
Bách Dĩ Phàm không để ý: "À, không sao, cứ để nhỏ ghét tiếp đi."
Nhỏ ghét thế chứ ghét nữa cũng chả mất miếng thịt nào.
Trình Dật Hạo tròn mắt: "Giờ thì tôi đã tin ông không thích nhỏ rồi. Nhưng mà, nhỏ bảo tôi chuyển lời cho cậu, về nhà nhìn lại tin nhắn QQ đi."
Bách Dĩ Phàm ngẩng lên: "Tin nhắn QQ làm sao?"
Trình Dật Hạo lắc đầu: "Nhỏ không nói."
"Biết thế đã." Cậu cúi xuống viết tiếp bản phát thanh.
Cả buổi trưa, Bách Dĩ Phàm chỉ có sửa rồi viết lại bản thảo. Sau đó, cậu quyết định tự viết, trước khi thi là cổ vũ, thi xong mà thua thì an ủi, thi được giải thì cổ vũ khích lệ, không thì bon chen mấy câu trẻ trâu biểu lộ tình cảm gì gì đó. Viết được một chồng, hạng mục nào đang thi thì để đó chốc nộp, cái nào chưa thi thì ngồi nghĩ viết tiếp.
Trong lúc đó có một bạn nữ sinh lớp 10/1 lên nhận giải thưởng đầu tiên về cho lớp tại hạng mục chạy 400m nữ. Sau đó có thêm vài giải không lớn không nhỏ thêm vào cho lớp.
Cạnh chỗ báo danh có một tấm bản dán thành tích của từng lớp, mỗi khi có lớp được giải thì sẽ được thêm điểm lên đó. Top 6 xếp theo thứ tự giảm dần, nếu có thay đổi thì lại sửa.
Buổi sáng, lớp 10/1 xếp hạng giữa giữa, đoạt thêm mấy điểm lẻ tẻ nhưng mấy bản phát thanh lại kiếm không ít điểm cho lớp. Mỗi một bản được đọc là được thêm 0.5 điểm, nhưng cũng chẳng tạo ra cách biệt gì lớn.
Đến chiều, hạng mục chạy 1000m nam thi đầu tiên, lớp 10/1 đã từ hạng giữa xuống top dưới, còn thấp hơn cả lớp 10/9!!!
Không thể nhẫn được thêm nữa!!!!!!!
Mọi người vây quanh Trình Dật Hạo: "Đại Trình à, 1000m đó, dân tình dựa vào cậu hết, cố để cộng điểm nhé."
Trình Dật Hạo nơm nớp: "Tui không được đâu, thật sự là không được đâu..."
'Bẹp' một tiếng, Vưu Thành cắm ống hút vào chai gluco, đưa qua: "Đại Trình, uống hết chai này đi rồi lấy chức quán quân về đây!."
Trình Dật Hạo hoảng loạn: "Phàm Phàm, cứu tôiiiiiiiii!!!!!!!!"
*^*^*^*^*
Đã post hết số chương đã post trên wp
Chưa có chương mới đâu haha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT