Kỳ thi trung học năm nay diễn ra trong ba ngày 16, 17, 18 tháng 6.
Vừa vào tháng 6, giáo viên sẽ không dạy mà bắt đầu để học sinh tự ôn tập. Nếu giáo viên hỏi được vài dạng đề thì sẽ lấy vài điểm quan trọng ra giảng cho học sinh.
Sáng ngày 13 tháng 6, trường học phát bút chì 2B cho học sinh, mỗi người được hai cây. Bách Dĩ Phàm lấy dao nhỏ ra gọt đầu bút chì thành hình mỏ vịt. Sau đó nhiều người mượn dao của cậu để gọt. Lớp trưởng phát tờ điền đáp án để mọi người tô thử rồi thu lại, để lên máy đối chiếu kết quả, xem máy có nhận dấu bút không.
Nghe nói, có người mua phải bút chì rởm nên máy không đọc được kết quả cho nên trường học rất coi trọng chuyện bút chì.
Tiết anh buổi cuối, thầy Triệu vừa vào lớp liền phát giấy dự thi được niêm phong trong phong bì. Mọi người trao đổi địa điểm thi của mình với số báo danh.
Ảnh của Bách Dĩ Phàm trên giấy dự thi thất vọng đến thần cũng phải thương cậu. Vì sao chụp mụn trên trán người ta rõ vậy hả?
Thầy Triệu bảo mọi người kiểm tra lại thông tin trên giấy dự thi một lần. Đây đã là lần thứ ba kiểm tra thông tin rồi.
Kiểm tra xong, thầy Triệu thu lại giấy giấy dự thi theo địa điểm thi. Ông còn dặn dò: "Ngày 16 nhớ đến địa điểm thi sớm chút. Ở trường tiểu học Sư Phạm thì tìm tôi, còn thi ở trường Sư Phạm thì tìm thầy Sa. Đến lúc đó chúng tôi sẽ phát giấy dự thi cho các em. Những ngày thi sau thì tự mình bảo quản giấy dự thi. Đừng làm mất."
Bách Dĩ Phàm thi ở trường Sư Phạm.
Thầy Triệu lại nói thêm những việc cần chú ý khi dự thi một lần nữa, dùng bút mực đen, hộp bút phải trong suốt, không được mang theo đồng hồ, không được dùng bút xóa...
Cuối cùng tuyên bố: "Ngày mai với ngày kia, cũng chính là ngày 14 và 15 nghỉ. 8 giờ sáng ngày 20 thì về trường. Hai ngày nghỉ ở nhà ôn tập nếu có vấn đề gì có thể gọi điện hỏi giáo viên bộ môn. Chốc nữa lớp trưởng sẽ viết cách liên hệ với các thầy cô lên bảng."
Mọi người:!!!
Có người hỏi: "Thầy ơi, còn bài tập?"
Thầy Triệu: "Sắp thi rồi, không bài tập!"
Nghỉ? Còn không có bài tập? Mọi người rất không quen nha!
A Hoa quay lại hỏi Bách Dĩ Phàm: "Hẳn là không có bài tập! Ông định làm gì?"
Bách Dĩ Phàm viết nốt nét cuối trong đề thi thử rồi ngồi thẳng dậy, nghĩ nghĩ: "Xem những chỗ sai."
Thật ra, khi cậu nghe thấy được nghỉ thì chỉ nghĩ, trong hai ngày cậu có thể làm được 3 bộ đề thi thử thôi. Bách Dĩ Phàm phát hiện mình có chút sốt sắng, hồi hộp.
Tiết cuối cùng là tiết toán. Thầy Sa vào lớp, viết lên bảng 'Bình tĩnh tự tin kiên nghị. Chăm chỉ, thân thiện, trung thực.'
Bách Dĩ Phàm:...
Chữ viết với nội dung đều giống như trong trí nhớ của Bách Dĩ Phàm.
Thầy Sa nói: "Thầy dạy các trò môn toán trong một năm rồi, hôm nay sẽ nói chuyện không phải về môn toán nữa."
Thầy Sa nói với mọi người về thế giới rộng lớn, nhân sinh và tương lại. Thầy Sa nói xong, mọi người nhiệt liệt vỗ tay.
Người khác là lần đầu tiên nghe nhưng với Bách Dĩ Phàm lại là ôn lại kí ức. Có thể do lúc trước ôn tập để thi đều khác với kí ức nên hiện giờ có thứ giống như cũ thì cậu mới có cảm giác an toàn.
Bách Dĩ Phàm thấy lạ, không còn cảm giác hồi hộp, sốt sắng nữa.
Lúc nãy, chuông tan học vang lên, mọi người quây vào chỗ thầy Sa nói chuyện, Trình Dật Hạo cũng đứng ở đó.
Trên đầu là quạt trần vù vù thôi, những tờ giấy trên bàn bị gió thổi phát ra tiếng phần phật nho nhro. Bách Dĩ Phàm ngồi trong lớp một lúc mới dọn hết sách vở cho vào cặp rồi về.
Trên đường về, cậu ghé vào tiệm nhỏ mua hai cây kem ốc quế 'Elle rực lửa' với mười cây kem que Hoành Bảo sữa bò băng sa.
Vừa vào nhà, mẹ Bách đã ra đón: "Về rồi à, sao còn mua kem nữa? Sắp thi rồi đừng ăn bậy ăn bạ. Phải cẩn thận không tiêu chảy đó. Không được ăn!"
Thật ra cậu mua kem về cho Bách Khả Phi nhưng hôm nay là thứ 2, Bách Khả Phi hôm qua vừa về trường, giờ khó mà về nhà được.
Bách Dĩ Phàm liền nói: "Để thi xong con ăn."
Lúc ăn cơm thì Bách Khả Phi chả hiểu sao lên cơn động kinh, về nhà.
Mẹ Bách nhăn mày hỏi: "Sao con lại về?"
"Con hồi hộp quá!" Bách Khả Phi ngồi xe vừa về đến nhà, một đầu đầy mồ hôi: "Con hồi hộp đến mức thầy giảng gì cũng không nghe được nên về nhà thôi."
Bách Dĩ Phàm lấy cây kem 'rực lửa' với que kem sữa ra đưa cho Bách Khả Phi: "Anh thật vô dụng. Em còn chưa hồi hộp lo lắng gì đây."
Ba Bách với mẹ Bách dở khóc dở cười.
Lần này Bách Khả Phi xin chủ nhiệm lớp nghỉ hai ngày. Sau đó, Nhất Trung cũng phải làm địa điểm thi nên được nghỉ ba ngày, ba Bách với mẹ Bách cũng lười ép Bách Khả Phi về trường.
Sáng sớm hôn sau Bách Dĩ Phàm ngồi xem những bài đã chữa, Bách Khả Phi thì ngồi luyện chữ. Thỉnh thoảng, Bách Dĩ Phàm còn qua chỉ một hai chỗ: "Chỗ này anh viết dài quá, còn dài hơn nét dưới."
Bách Khả Phi: "Biết rồi biết rồi, về ôn tập đi."
Bách Dĩ Phàm cúi đầu ôn tập rồi lại xán vào: "Nét mác cuối cùng thấp thôi, ngốc."
Bách Khả Phi thẹm quá hóa giận: "Em đi ôn tập của em đi. Đừng có rảnh mà qua đây nói chuyện với anh!"
Ba Bách quay sang mẹ Bách nói: "Sao anh có cảm giác Khả Phi mới là người sắp thi vậy?"
"Ai nói không phải đâu." Mẹ Bách xoay người vào bếp trông nồi canh móng đậu tằm.
Đến buổi tối, móng lợn đã được ninh nhừ, canh màu trắng đục, đầu tằm được ninh đến nở bung. Nhưng mùa hè ăn canh này lại rất ngấy, Bách gia có bốn người thì chỉ có trước mặt Bách Dĩ Phàm có một bát canh to.
Ba Bách + mẹ Bách + Bách Khả Phi: "Ăn!"
Bách Dĩ Phàm:...
Móng đậu tằm (trư đề tầm đậu), đề đậu, đồng nghĩa với trúng tủ. Ăn nó sẽ may mắn.
Lúc này, điện thoại của Bách gia vang lên. Bách Dĩ Phàm chạy vèo đến nghe.
Là điện thoại của Ngô Đại Học gọi đến, cậu út hỏi địa điểm thi của Bách Dĩ Phàm ở đâu.
Cậu út làm ăn cũng khá nên có cái xe điện ba bánh. Năm ngoái Bách Khả Phi phải thi ở trường Nhị Trung cách khá xa, nên ba ngày đều là cậu út đưa đi đón về.
Bách Dĩ Phàm đáp: "Lần này cháu thi ở trường Sư Phạm."
"À, gần vậy sao?" Giọng cậu út rất tiếc nuối: "Được rồi được rồi, thi xong thì nhớ đến cửa hàng của cậu chơi nhé. Mấy lần trước cậu có qua nhà cháu tặng chút đồ nhưng đều không gặp cháu."
Cũng đến là tình cờ. Bách Dĩ Phàm từ sau khi quay lại thời điểm này đều chưa gặp được cậu Ngô Đại Học mà cậu út lại thường đến Bách gia tặng đủ loại đồ tốt có trong cửa hàng. Nhưng lần gần đây nhất cậu út đến thì không phải Bách Dĩ Phàm đi học thì cũng là đi chơi. Còn khi Bách Dĩ Phàm đến nhà cậu út thăm ông bà ngoại thì cậu chắc chắn đang phải ra ngoài nhập hàng.
Bách Dĩ Phàm trước giờ rất thích cậu nên đồng ý luôn.
Sau đó là ông bà ngoại nghe điện, bà ngoại lớn giọng: "Phàm Phàm hả, hai ngày nay trời nóng đừng ăn linh tinh. Bảo mẹ cháu làm mấy đồ thanh nhiệt ấy."
"Bà ơi, mẹ cháu bắt cháu ăn canh móng!" Bách Dĩ Phàm lập tức cáo trạng.
Bà ngoại nói: "Hả? Đúng là phải ăn cái đó rồi! Còn có bánh chưng nữa! Cao trung a! (zòng zi là bánh chưng còn cao trung là gāozhōng)
Bách Dĩ Phàm:...
Bách Dĩ Phàm lại nghe bà dặn vài câu, bà ngoại sợ cậu không nhớ chuyện thanh nhiệt còn bảo mẹ Bách nghe điện, lớn tiếng dặn dò mẹ Bách phải làm món cá chép – cá chép vượt long môn ấy.
Mẹ Bách cúp máy, hợp tình hợp lý nói: "Bà ngoại con bảo con mau ăn hết canh đi."
Bách Dĩ Phàm đau khổ.
Chiều hôm sau, cậu út tới, mang theo bánh chưng mà bà ngoại bảo nhưng Bách Khả Phi lại lôi Bách Dĩ Phàm đi xem trường thi.
Hai người đến trường Sư Phạm, cổng trường còn chưa mở mà băng rôn đã được treo lên: Địa điểm thi của thành phố - trường phổ thông Văn Đồng. (iêm chém)
Bách Dĩ Phàm ngẩng đầu nhìn băng rôn, Văn Đồng là tên mới của trường, trường học đổi tên làm nhiều người không quen.
Bách Khả Phi ngẩng đầu nhìn băng rôn, ngạc nhiên: "Đây là đâu?"
Bách Dĩ Phàm:...
Hai người lại chờ thêm mười mấy phút thì mới có bảo vệ ra mở cổng trường. Lúc này những người đến xem trường thi còn chưa nhiều.
Trước cổng trường có một tấm bảng đen dán sơ đồ trường thi. Bách Dĩ Phàm đối chiếu thông tin mình đã chép theo giấy dự thi với sơ đồ, cậu thi ở phòng học khối 6.
Bách Khả Phi với Bách Dĩ Phàm quen chân đi đến. Trường thi đã sắp xếp xong, phòng học bị khóa. Hai người đứng từ ngoài cửa sổ nhìn vào.
Danh ngôn trong phòng học bị dán giấy trăng che đi, bảng đã được lau sách. Bàn học bị quay ngược lại, ngăn kéo hướng về phía bục giảng, cách một bàn là một số (?)
Chỗ ngồi được đánh chéo. Bách Khả Phi dựa theo số bàn gần cửa sổ, chỉ chỉ đếm đếm, đếm đến 20 vừa chỉ vào một cái bàn ở giữa lớp vừa nói với Bách Dĩ Phàm: "Bàn kia là của em đó."
Bách Dĩ Phàm gật gật.
Xem trong trường thi và chỗ ngồi thì hai người quay về, lúc này trường thi đông dần lên. Bách Dĩ Phàm thấy Thi Nhã Nhã và Chiêm củ cải.
Thi Nhã Nhã đi cùng mẹ đến, nhỏ thấy Bách Dĩ Phàm liền cúi đầu, Bách Dĩ Phàm cũng phối hợp không qua chào hỏi.
Chiêm củ cải là đi một mình đến, nhìn thấy Bách Dĩ Phàm liền chạy qua: "Chào anh Khả Phi ạ!"
Bách Dĩ Phàm:...
Chiêm củ cải chào Bách Khả Phi xong mới quay sang Bách Dĩ Phàm: "Phàm Phàm này, trước quên hỏi ông thi phòng nào?"
"268, còn ông?"
"Tôi thi 272, trên tầng của ông. A Hoa thi cùng phòng với tôi." Chiêm củ cải rất cao hứng, còn nói: "Phòng của ông có người cùng lớp không?"
"Tôi không biết." Bách Dĩ Phàm nói thật
Hai người tán gẫu vài câu rồi Bách Dĩ Phàm tạm biệt, quay lại thấy thầy Dương đang đứng nói chuyện với Bách Khả Phi.
Bách Dĩ Phàm đến gần, nghe được Bách Khả Phi đang nói: "Sau đó, ba mẹ đồng ý cho em học ban xã hội."
Thầy Dương gật đầu: "Thì ra em đã nghĩ cẩn thận đến vậy. Nếu thế thì thầy cũng ủng hộ em."
Bách Khả Phi liền cười.
Rồi Bách Dĩ Phàm dẫn Bách Khả Phi đi một vòng quanh trường, rồi mới về nhà.
Về đến nhà thì cậu út cũng về mất rồi. Bách Khả Phi thấy bánh chưng thì vô cùng vui sướng, chôm luôn hai cái bánh nhân mứt táo. Bách Dĩ Phàm ăn cái nhân thịt, buổi tối ăn cá chép với canh móng.
Bách Dĩ Phàm đã bất lực không phản kháng nữa.
Sáng hôm sau ôn văn, Bách Dĩ Phàm đang làm đề thì Trình Dật Hạo qua.
Trình Dật Hạo xông vào phòng như bị tận thế đuổi đằng sau: "Nhanh bắt tôi đọc thơ cổ đi. Bây giờ trong đầu tôi không nhớ gì hết!"
Bách Dĩ Phàm:...
Trình Dật Hạo dĩ nhiên là đang bị khẩn trương. Bách Dĩ Phàm nói: "Bây giờ trong đầu không có gì là tốt. Khi nào thi thì cái gì cũng nhớ được."
Trình Dật Hạo: "Thật chứ?"
Bách Dĩ Phàm: "Không thì giờ tôi đọc cho ông mấy bài nhá? Lúc sau trong đầu ông sẽ chỉ còn bài đó, muốn nghĩ đến bài khác cũng khó."
Trình Dật Hạo lập tức bịt tay phi về nhà, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc đến, còn lướt qua cả Bách Khả Phi.
Bách Khả Phi đang bưng khay dưa hấu hỏi: "Đại Trình sao vậy?"
Bách Khả Phi:...
Đến buổi tối, điện thoại Bách gia réo không ngừng, đều là người gọi bày tỏ 'quan tâm và động viên'. Chẳng qua, Bách Khả Phi đã ngồi ở trước điện thoại từ sớm, thay Bách Dĩ Phàm cản điện thoại.
"Cảm ơn cậu út/ dì Ba/ Trang Trang/ bà/ cô/ bác đã quan tâm ạ. Phàm Phàm ngủ rồi, cháu sẽ chuyển lời sau. Tạm biệt."
Bách Dĩ Phàm đứng ở cửa phòng, nhìn Bách Khả Phi thẳng người ứng phó với điện thoại một lúc thì yên lặng vào phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT