Dạ Lăng Vân hướng Tử Tình nâng tay lên phía trên rồi duỗi ra, nhẹ nhàng lau đi khuôn mặt đầy nước mắt của Cố Tử Tình, đau lòng nói: "Tại sao lại khóc? Mau ăn đi, chân của ngươi không thể kéo dài, trong quá trình khả năng sẽ có chút đau, Tử Tình kiên nhẫn, ta sẽ bồi ngươi."
"Ngươi...... Ngươi, ta......" Cố Tử Tình nguyên bản khi mở miệng đều đã chuẩn bị tốt, Dạ Lăng Vân lại đột nhiên nói như vậy, làm y trong lúc nhất thời cư nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Nhìn thấu bộ dạng không biết làm sao của Cố Tử Tình ,Dạ Lăng Vân cảm thấy đau lòng đồng thời lại có chút bất đắc dĩ, nâng tay lên đem một sợi tóc trên thái dương Cố Tử Tình vén về sau, ngữ khí sủng nịch nói: "Ngươi ngươi ta ta cái gì, nhìn ngươi thật ngốc, lời nói đều nói không nhanh nhẹn, nhanh, mau há mồm, nghe lời."
Đầu óc Cố Tử Tình loạn hết lên, mơ mơ màng màng nghe Dạ Lăng Vân nói xong, hơi hơi mở miệng ra.
"Thật ngoan." Dạ Lăng Vân vừa lòng xoa xoa đầu của Cố Tử Tình , tay kia thì nhẹ nhàng đẩy, đem viên đan dược đỏ như máu đưa vào trong miệng Cố Tử Tình, sau đó liền đem cánh tay vòng qua eo Tử Tình ôm chặt, vẻ mặt khẩn trương nhìn chăm chú vào biểu tình vẻ mặt Cố Tử Tình.
Quả nhiên, không bao lâu, mặt Cố Tử Tình liền đau vặn vẹo, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, gắt gao mà cắn môi dưới, mới có thể làm chính mình không đau thở ra tiếng.
Nhìn sắc mặt Cố Tử Tình tái nhợt, môi dưới bị cắn chảy ra vết máu, Dạ Lăng Vân có chút sốt ruột: "Tử Tình, không cần cắn mình, đau chịu không nổi, liền cắn ta."
Dạ Lăng Vân nói, liền cường ngạnh cạy hàm răng Cố Tử Tình ra, đem bàn tay của mình cho vào trong miệng y.
"Ô a, chân, chân ta." Cố Tử Tình liều mạng phe phẩy đầu, trên khuôn mặt nhỏ nước mắt giàn giụa, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Dạ Lăng Vân, hèn mọn cầu xin nói: "Buông tha ta, ta cầu xin ngươi, buông tha ta đi."
Tâm Dạ Lăng Vân chợt tê rần, dường như bị người dùng kim đâm, một kim một kim, làm hắn có chút thở không nổi .
Tử Tình đã từng như vậy cầu hắn, nhưng hắn lại làm như thế nào? Vì Cố Ninh tiện nhân kia, không màng người trước mắt khóc cầu xin, liền phế đi tu vi y, đánh gãy chân y, cái loại cảm giác đau này, so giờ phút này còn muốn khó có thể thừa nhận đi?
Dạ Lăng Vân hồng hốc mắt, vươn tay xoa hai chân Cố Tử Tình, đem linh lực của mình vào tĩnh mạch bị hao tổn của Tử Tình, không ngừng mà chuyển vận, giảm bớt sự mãnh liệt của dược hiệu, điều này làm hắn cảm giác có thể bớt một chút tội.
Đau đớn tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, lúc sau gian nan đau đớn đều qua đi, một cỗ tê dại truyền khắp hai chân Cố Tử Tình, này đại biểu cho việc đoạn xương cốt đứt đã hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu. Cố Tử Tình có chút khống chế không được cảm xúc chính mình, đột nhiên vui mừng mà khóc lên.
Dạ Lăng Vân vươn tay ra lau lau, đủ rồi, hắn chịu đủ rồi, nước mắt yếu ớt này, hắn thề tuyệt không làm cho bọn họ đứng lên trên khuôn mặt của Tử Tình.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Cố Tử Tình khụt khịt, Dạ Lăng Vân chua xót mở miệng nói: "Tử Tình là nước hả? Tại sao khó chịu cũng khóc, cao hứng cũng khóc, ngoan, đừng khóc, ngươi làm vậy đau lòng chết ta."
Cố Tử Tình nghe vậy, đột nhiên dừng tiếng khóc, cắn môi dưới, ngược lại nhỏ giọng nức nở.
Cũng không biết tại sao một phen lời nói vừa rồi của Dạ Lăng Vân, y lúc trước hoàn toàn không tin, giờ lại là tin một chút.