Cùng lúc đó, Dạ Lăng Vân đang đứng sừng sững ở lối vào thủy lao, chậm rãi nâng lên con ngươi sâu thẳm, lẳng lặng chờ đợi, mạt thân ảnh màu đỏ kia từ chỗ sâu trong thủy lao đi ra, lần thứ hai trở lại bên người hắn.

Cố Tử Tình giờ phút này trên hỉ bào hàng dây buộc một lần nữa thắt lại, khôi phục trở lại bộ dáng dịu ngoan.

Từ xa nhìn thấy người nọ cư nhiên thật sự an tĩnh chờ tại chỗ, trên mặt Cố Tử Tình vui vẻ, dưới chân nện bước càng nhanh vài phần, ba bước rồi hai bước bổ nhào vào người Dạ Lăng Vân, sau đó bị người nọ một phen ôm lấy eo, kéo vào trong lồng ngực.

Dạ Lăng Vân dán bên tai Cố Tử Tình nói nhỏ: “Đã trở lại?”

Bên tai truyền đến ý nhỏ ngứa, nhỏ đến khó phát hiện khiến Cố Tử Tình rụt rụt cổ, theo sau nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Ân, vậy đi thôi, nơi này thật sự rối loạn quá bẩn, về sau không được phép đến nữa.”

Nghe được lời này, Cố Tử Tình giật mình trừng lớn con ngươi ngạc nhiên.

Y còn tưởng rằng, với dục độc chiếm của người nọ, y lúc sau trở về, sẽ bắt y đem quá trình thấy Cố Ninh kỹ càng tỉ mỉ nhất nhất nói ra, y còn đang lo lắng nên nói dối như thế nào, lại không nghĩ rằng, Dạ Lăng Vân cư nhiên một câu cũng không hỏi.

Trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Cố Tử Tình tự nhiên rất mừng rỡ.

Nhưng sự thật, dục độc chiếm của Dạ Lăng Vân đã sai sử hắn làm ra việc còn thêm điên cuồng hơn, hắn đã thu toàn bộ quá trình vào đáy mắt, nên căn bản không cần Cố Tử Tình đối hắn nhất nhất nói ra.

Cố Tử Tình được Dạ Lăng Vân ôm lấy đi khỏi thủy lao Ngự Kiếm Cung tối tăm không ánh sáng, thế giới bên ngoài tuy rằng như cũ gió lạnh nghiêm nghị, nhưng lại là ánh nắng tươi sáng, hơn nữa được người nọ kín mít hộ trong ngực, Cố Tử Tình cảm thụ không thấy một tia hàn ý, nảy lên trong lòng chỉ có hoà thuận vui vẻ ấm áp cùng ngọt ngào.

Hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua cửa thủy lao dần dần đóng, ánh mắt Cố Tử Tình lóe lóe, thần sắc có chút phức tạp.

Cửa sắt vững chắc kia đem toàn bộ âm u khóa ở dưới chỗ sâu trong nền đất, đồng thời, cũng đem tuyệt vọng bất lực của Cố Tử Tình khóa trong chỗ sâu đáy lòng.

Y từ nay về sau, sẽ giống đảo sông băng này xán liệt dương quang, tươi đẹp mà loá mắt.

Trở lại tân phòng trên đỉnh tuyết sơn tại Ngự Kiếm Cung, Dạ Lăng Vân ngồi ngay ngắn trên ấm giường ngọc, trong lồng ngực là Cố Tử Tình thần thái lười biếng.

Vươn tay đi, xuyên qua đầu tóc đen nhu thuận của người nọ, Dạ Lăng Vân một bên mê muội nhẹ ngửi hương thanh nhã phát ra từ y, một bên nhu thanh nói: “Tử Tình, còn nhớ ta lúc trước cùng ngươi đề cập một loại lửa, có thể đền bù hỏa linh căn mất đi của ngươi không?”

Cố Tử Tình nghe xong, lười nhác xốc xốc mí mắt, hơi hơi trở mình ngồi dậy, nhẹ nhàng mà ngô ân một tiếng, xem như đáp lại.

Nhìn đến phiên phản ứng này của người nọ, Dạ Lăng Vân bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, thật là đã đem người cấp sủng hư.

Cố Tử Tình hiện tại, chỉ cần không muốn nói chuyện, chẳng cần biết Dạ Lăng Vân cùng y nói cái gì, y cũng mặc kệ, hứng thú cao, liền ngô ân một tiếng, quyền đương đáp lại, hứng thú không cao, thậm trí đến ánh mắt cũng lười nhìn ngươi.

Dạ Lăng Vân tức giận cười một tiếng, bàn tay theo áo ngủ rộng thùng thình của Cố Tử Tình đưa vào, không ngừng mà khiêu khích.

Nhíu lại mày liễu, Cố Tử Tình vươn bàn tay trắng, một phen lôi bàn tay to của Dạ Lăng Vân ra, khó chịu ném qua một bên, sau đó chỉnh lại cổ áo, cuộn thân mình, hai cái đùi thon dài lõa lồ bên ngoài thay đổi tư thế chồng lên nhau.

Đôi tay Cố Tử Tình đan lại gối dưới đầu, nhẹ thở gấp lẩm bẩm nói: “Mệt mỏi quá, không muốn.”

A? Phản ánh này, nguyên lai vẫn còn chưa thoát ra khỏi dục vọng.

Bởi vì đạo lữ đại điển mới vừa kết thúc, Dạ Lăng Vân hoàn toàn phóng túng chính mình, giống như dã thú từ trong lồng sắt phóng xuất ra ngoài, quấn lấy Cố Tử Tình ca hát hàng đêm, có lẽ hơi có điểm tàn nhẫn.

Đôi tay xuyên qua khuỷu tay Cố Tử Tình, Dạ Lăng Vân dùng sức một cái, đem cả người Cố Tử Tình nhấc lên trên người, sau đó đùa nghịch cặp đùi đẹp đang quấn lên vòng eo cường tráng của mình.

Bị người quấy rầy mộng đẹp, Cố Tử Tình cuối cùng mở mắt, nhưng thần sắc vẫn có chút uể oải không phấn chấn.

Hai cánh tay ngọc vô lực giao điệp trên cổ Dạ Lăng Vân, Cố Tử Tình đem mặt cũng dán vào cổ Dạ Lăng Vân, lười nhác trả lời nói: “Dạ ca ca, ngươi làm gì?”

Thanh âm lười biếng cùng biểu tình dịu ngoan, giống như một con tiểu bạch hổ huyết mạch tôn quý nhưng lại dính người, làm dục vọng của Dạ Lăng Vân lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Yêu nghiệt này, cứ thế mãi, sớm muộn gì chết  trên người hắn.

Một cánh tay Dạ Lăng Vân ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Cố Tử Tình, một tay khác khiêu khích nâng cằm Cố Tử Tình lên, nhìn bộ dáng người nọ có khí mà vô lực, Dạ Lăng Vân khẽ cười một tiếng, trầm hạ con ngươi, lạnh lùng nói: “Tử Tình, vừa rồi bổn tọa nói gì với ngươi, lặp lại cho bổn tọa một lần nữa.”

Thanh âm âm trầm chui vào bên tai, làm Cố Tử Tình nháy mắt tỉnh táo.

Lặp lại cái gì? Vừa rồi nói gì? Chính là, y căn bản không có nghe a!

Dường như lắc lắc đầu, Cố Tử Tình lấy ra ngón tay Dạ Lăng Vân đặt trên cằm mình, lần thứ hai mở cánh tay ngọc, quấn lên cổ Dạ Lăng Vân.

Ý tứ này, chính là biểu đạt mịt mờ, y vừa rồi căn bản không có nghe!

“Dạ ca ca lặp lại lần nữa đi, Tử Tình bị lăn lộn có chút mệt mỏi, cho nên khốn đốn chút.”

Nhìn ái thê hắn, một câu nói xuống, đều đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người mình.

Ngụ ý này, chính là ‘ ta đều bị ngươi lăn lộn thành như vậy, chỉ là không nghe ngươi nói một câu mà thôi, chẳng lẽ không nên khoan dung — sao? ’.

Dạ Lăng Vân nghe xong, thật là dở khóc dở cười nhưng lại bất lực, chỉ có thể dán bên tai Cố Tử Tình, đem lời nói lúc ban đầu lặp lại lần nữa.

“Ai, thật là không có cách bắt ngươi, ta vừa rồi hỏi ngươi còn nhớ lúc trước ta có đề cập cùng ngươi một loại lửa, có thể đền bù hoả linh căn mất đi của ngươi không?”

Cố Tử Tình nghe xong, thân thể hơi hơi dừng lại, đem sự việc dĩ vãng ở trong đầu lướt qua một lần, con ngươi ôn nhuận chớp chớp, cuối cùng cũng nhớ ra..

“Thật sự có loại lửa này sao? Cảm giác có chút khó có thể tin.”

Lúc trước thời điểm Dạ Lăng Vân cùng y nói những lời này, là lúc y mới vừa trở lại bên người hắn, lúc ấy, y đối Dạ Lăng Vân vẫn còn tồn tại một phần sợ hãi khó có thể kháng cự, người nọ nói cái gì, y nghe nhưng mà nơi nào dám phản bác nửa câu?

Nhưng hiện tại ngẫm lại, Dạ Lăng Vân lúc trước nói những lời này, y cũng không quá cho là thật sự!

Rốt cuộc, loại chuyện khả ngộ bất khả cầu này, nếu thật sự dễ dàng có được đến như vậy, Linh Võ giới còn không phải khắp nơi đều là đại năng sao? Vừa nghe lời này, Dạ Lăng Vân liền biết, lúc trước thời điểm cùng Cố Tử Tình nói chuyện này, người nọ nhìn như dịu ngoan đáp lại, kỳ thật toàn là có lệ.

“Được a, bổn tọa lúc trước nói lời kia, Tử Tình có phải căn bản không để trong lòng hay không?” Dạ Lăng Vân hơi mang tức giận trầm giọng nói.

Cố Tử Tình nghe xong, cũng không sợ hắn, người này đã đem y chiều hư, loại đe dọa không có nhiều uy hiếp này, y đã không còn để trong lòng.

Hơi hơi gật gật đầu, Cố Tử Tình lười nhác ‘ân’ một tiếng.

Nghe được trả lời, Dạ Lăng Vân thiếu chút nữa một hơi không thở được, đang sống sờ sờ liền tức chết.

Sống hai đời, chưa từng có người dám ngay cả trước mặt hắn bỏ qua hắn như thế, thế cho nên Dạ Lăng Vân tại đây liền cư nhiên không phản ứng.

Người nọ nghe được câu trả lời của mình liền không có phản ứng, trong lòng Cố Tử Tình có điểm e ngại, yên lặng mà nghĩ xem chính mình có phải nãy sinh hờn dỗi có điểm quá mức hay không, khiến Dạ Lăng Vân cuối cùng nhụt chí.

“Được, chuyện kia hiện tại bổn tọa liền lặp lại lần nữa, ở một chỗ cấm địa ra đời một loại lửa, có thể đền bù hỏa linh căn mất đi của Tử Tình. Tử Tình tin tưởng ta được không? Đều nói đi nói lại hai lần rồi đến ba lần, nhưng bổn tọa nói lần là lần thứ bốn, còn dám có lệ ta, cơ thể thử buông lỏng xem!” Nói xong, bàn tay Dạ Lăng Vân xoa phía sau lưng trần trụi của Cố Tử Tình, ý vị uy hiếp mười phần.

Yên lặng thẳng lưng, Cố Tử Tình hoàn toàn tinh thần.

“Dạ ca ca, có phải đã có tính toán hay không?”

Người này nếu cùng y đề cập chuyện này, vậy không phải là vô duyên vô cớ, nói vậy trong lòng đã có kế hoạch.

Biết rõ người nọ nói sang chuyện khác, con ngươi Dạ Lăng Vân lóe lóe, cuối cùng vẫn làm theo ý y.

“Đây là đương nhiên, ngọn lửa kia tuy rằng ra đời ở một chỗ cấm địa, nhưng lại thập phần ẩn nấp, trừ ta không ai biết được, Tử Tình nếu không còn khốn đốn, chúng ta liền tức khắc khởi hành.”

Nếu biết cái loại lửa này chân thật tồn tại, Cố Tử Tình kỳ thật có chút nóng vội, rốt cuộc nếu không đủ năng lực, y sẽ không có tư cách đứng bên người Dạ Lăng Vân, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, người nọ so với y còn nóng vội hơn.

Đời trước, cũng không sai biệt lắm là ở lúc này, Dạ Lăng Vân bắt được đốt thiên diễm, vì để ngừa có biến cố phát sinh, Dạ Lăng Vân nhận thấy vẫn sớm nghĩ kế hoạch sẽ tương đối thỏa đáng hơn.

“Được, ta đây liền đứng dậy.” Cố Tử Tình nói xong, vừa mới chuẩn bị chống thân thể, đã bị Dạ Lăng Vân một lần nữa ấn vào trong lồng ngực.

“Chờ một chút.” Nói xong, Dạ Lăng Vân từ giới tử trong không gian lấy ra một kiện “Kim lũ y” trắng thuần sắc, dâng tặng lễ vật đến trước mắt Cố Tử Tình.

Kim lũ y trắng thuần sắc gấp chỉnh chỉnh tề tề, chỗ cổ tay áo, vạt áo được đường viền được thêu màu bạc, toàn thân tản ra vầng sáng màu ngọc bạch.

Cố Tử Tình giật mình trừng lớn con ngươi, vươn tay ra, từ trong tay Dạ Lăng Vân nhận lấy.

“Dạ ca ca, đây là……?”

“Kiện hỉ bào kia, chung quy không thích hợp để ăn mặc ngày thường, kiện kim lũ y này là cùng kiện hỉ bào kia luyện chế, tuy rằng nguyên liệu không có tơ tằm huyết băng trân quý, nhưng ta đã phí chút tâm tư thêm nguyên liệu phụ, công hiệu vẫn không sai biệt mấy, Tử Tình trước cứ mặc tạm, về sau gặp nguyên liệu tốt hơn, ta lần nữa luyện chế vài món để ngươi thay đổi.” Dạ Lăng Vân đem sợi tóc đen trên trán Cố Tử Tình vén ra sau đầu, ôn nhu nói.

Nghe được lời này, trong lòng Cố Tử Tình không biết là tư vị gì.

Mọi người đều nói thiếu cung chủ Ngự Kiếm Cung thiên tư hơn người, tuổi trẻ trôi nhanh, thế cho nên đánh mất đi khói lửa cuộc sống, tính cách thì đần độn vô vị lại bạo ngược hung ác, làm người khác không dám tới gần.

Nhưng chỉ có Cố Tử Tình biết, người này chỉ quá mức cực đoan thôi, dưới bề ngoài lãnh khốc của hắn là một nội tâm mềm ấm, chỉ là nếu người nọ không muốn cho ngươi nhìn thấy, vậy ngươi đến chết đều vô duyên nhìn thấy.

Buông xuống con ngươi lẳng lặng nhìn chăm chú kim lũ y trong tay, ánh mắt Cố Tử Tình lập loè, đáy mắt cư nhiên xuất hiện một mạt tình tố rất giống Dạ Lăng Vân.

Cái loại tình tố này, gọi là độc chiếm!

Sự ôn nhu này, sẽ là của một mình y, y không cho phép bất luận kẻ nào cùng y cướp đoạt, cho dù chỉ là một phân một hào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play