Màn đêm buông xuống, Cố Tử Tình người mặc áo cưới đỏ, dáng vẻ đoan trang ngồi ở mép giường cùng mẫu thân, tùy ý để Lâm Tím Huyên thúc lên tóc dài, mang lên ngọc quan.
Trong tay nhẹ nhàng chải vuốt đầu tóc đen nhu thuận của Cố Tử Tình, Lâm Tím Huyên lúc này mới ý thức được, hài nhi nàng thật sự phải gả làm thê người khác!
Lụa mang màu đỏ, quấn quanh đuôi tóc, buông xuống đến eo, Lâm Tím Huyên từ trong tay Cố Tử Tình tiếp nhận đan sa, run rẩy đôi tay, vẽ lên môi mỏng Cố Tử Tình, cuối cùng điểm lên một nốt chu sa diễm lệ.
Nước mắt Lâm Tím Huyên mông lung, nhìn về phía ánh mắt Cố Tử Tình, không biết là thoải mái hay miễn cưỡng.
Đây chính là huyết nhục của nàng cùng Kình Thương, cuối cùng, lại bị một cái hỗn tiểu tử lừa lấy đi dễ như trở bàn tay, vô luận như thế nào, nàng đều không thể dễ dàng tiếp thu như thế.
“Mẫu thân, người mệt mỏi, ngủ một lát đi, ngày mai phải làm nhân chứng ta cùng Dạ ca ca, chỉ sợ sẽ thực vất vả.” Cố Tử Tình săn sóc đỡ Lâm Tím Huyên lên giường đệm, nàng nhẹ nhàng dịch vào bên trong.
Lâm Tím Huyên nghe xong, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đưa ra tay vỗ vỗ chỗ trống bên người.
“Tình nhi cũng lại đây ngủ một lát đi, mẫu thân đã lâu không được ôm ngươi.”
Cố Tử Tình theo lời hướng bên người Lâm Tím Huyên sát vào chút, nhưng không có nằm xuống, mà đem tầm mắt hướng về phía ngoài cửa sổ.
“Mẫu thân, ta không ngủ, trời mau sáng, ta muốn chờ mặt trời lên.”
Chờ người nọ tới đón tiếp ta, trở thành thê hắn.
Thật sâu nhìn Cố Tử Tình liếc mắt một cái, Lâm Tím Huyên không có cưỡng cầu nữa, hơi hơi gật gật đầu, khép lại con ngươi.
Bên ngoài như cũ là bóng đêm mông lung, trong đại điện, ở căn phòng đỏ, Cố Tử Tình ngồi ngay ngắn trên mép giường, khuôn mặt tinh xảo nổi bật dưới ánh nến đỏ hơi hơi nhảy động, cứ như vậy, thủ suốt một đêm.
Ngoài đại điện trong băng tuyết gió lạnh, Dạ Lăng Vân người mặc một bộ hỉ bào đỏ trước ngực thêu kim long, bình tĩnh nhìn chăm chú ánh nến chưa tắt trong đại điện suốt đêm kia, một đôi con ngươi đỏ thấm người.
Y triều tư mộ niệm người kia, giờ phút này lẳng lặng ngồi ở trong đại điện, chờ hắn đi nghênh thú.
Dạ Lăng Vân khóe miệng hơi cong, gió lạnh thấu xương không thể gần người hắn nửa tấc, chỉ thấy hắn chậm rãi chuyển động đầu, nhìn về phương chân trời phía đông.
Một tia mặt trời dần dần từ chỗ giao trời đất nhô lên.
Độ cong khóe miệng Dạ Lăng Vân dần dần nhếch lên, vừa lòng nheo lại con ngươi.
Hôm nay, rốt cuộc cũng sáng!
“Phanh” một tiếng vang lớn, cửa đại điện dùng để chiêu đãi khách quý, bị Dạ Lăng Vân một chân đá đổ xuống.
Lâm Tím Huyên từ trong ngủ mơ bừng tỉnh lại, bỗng nhiên chống thân thể, bản năng đem Cố Tử Tình trên mép giường hộ ở phía sau, cảnh giác đem tầm mắt hướng ngoài cửa.
Thấy rõ người tới, lúc sau Lâm Tím Huyên tức khắc đen một khuôn mặt.
Nếu không phải hôm nay là ngày đại hỉ của Tình nhi, nàng nhất định sẽ giáo huấn Dạ tiểu tử hành sự kiêu ngạo này một chút.
Ngươi tới đón người? Hay ngươi tới phá cửa? Biết là ngươi tới để cưới tân nhân*, nếu không biết còn tưởng rằng ngươi muốn đánh lộn a?
*tân nhân: người mới kết hôn.
Hơi hơi thở ra một hơi, Lâm Tím Huyên từ trước người Cố Tử Tình dời đi, mặc kệ Cố Tử Tình đứng thẳng thân mình.
Từ một khắc cửa phòng mở kia, Cố Tử Tình liền biết là người nọ đã tới.
Bộ hỉ bào kim long như muốn nổi bật cùng bộ hỉ bào kim hoàng, tóc đen nhánh được buộc dựng thẳng lên, chỗ sâu trong con ngươi mang điểm xích hồng sắc toàn bộ ảnh ngược đều là dáng vẻ Cố Tử Tình.
Dạ Lăng Vân từ trước đến nay đều biết Cố Tử Tình lớn lên đẹp tinh xảo, nhưng mà khi trang điểm, càng làm y kinh diễm không thôi.
Khuôn mặt trắng nõn, môi sắc đỏ bừng, con ngươi ôn nhuận, giữa mày nhất điểm chu sa, càng họa càng đẹp.
Dạ Lăng Vân hướng tới Cố Tử Tình, chậm rãi vươn tay ra, trịnh trọng nhẹ giọng nói: “Ngô thê, bổn tọa tới cưới ngươi.”
Mấy chữ ngắn ngủn làm thân mình Cố Tử Tình chợt run lên, trong chỗ sâu con ngươi không tự giác nảy lên một tầng sương mù.
Cuối cùng cũng nghe được, những lời này, tổng làm y có một loại ảo giác đã chờ đợi vài thế hệ.
Tiến lên một bước, đem bàn tay trắng của mình bỏ vào bàn tay to của Dạ Lăng Vân, Cố Tử Tình bị người lôi kéo ra ngoài cửa, lúc này mới phát hiện.
Trên băng tuyết trắng, xuất hiện thập lí hồng trang.
*thập lí hồng trang: là một loại hôn tục diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm.
Mà trước cửa, ngồi nghiêm chỉnh một con tiểu nãi lang.
Trên trán tiểu nãi lang một sợi lang mao không biết bị ai nhuộm thành màu đỏ rực, gió thổi qua, rất là thảo hỉ.
Hai bên là hàng ngàn hàng vạn đệ tử Ngự Kiếm Cung, cung cung kính kính đứng thẳng, thần sắc tôn kính nhìn chăm chú vào phương hướng Dạ Lăng Vân cùng Cố Tử Tình.
Tiểu nãi lang nhìn thấy Cố Tử Tình, nhảy nhót, ngửa mặt lên trời khí phách ngao ô một tiếng, sau đó liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới bên người Cố Tử Tình, giống như mình chính là nhà mẹ đẻ của Cố Tử Tình.
Cố Tử Tình thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra ý cười cưng chiều, tiểu gia hỏa này, lúc trước cứu y, quả nhiên là một loại duyên phận.
“Chúc mừng thiếu tông chủ cùng Cố công tử hỉ kết liên lí, vĩnh kết đồng tâm*.”
*hỉ kết liên lí, vĩnh kết đồng tâm: chúc luôn gắn kết, đồng tâm kết mãi.
Bên tai truyền đến vang dội thanh âm chúc mừng, Dạ Lăng Vân lại là mắt nhìn thẳng, một đôi con ngươi sắc bén trước sau vẫn dừng ở trên sườn mặt tinh xảo của Cố Tử Tình.
Hôm nay đạo lữ đại điển, hắn mở tiệc chiêu đãi các đại môn phái trên đảo sông băng này, các người cầm quyền cùng người có thân phận được tôn sùng, hắn muốn cho tất cả mọi người ý thức rõ ràng được, Cố gia Cố Tử Tình, từ nay về sau, chính là người của một mình Dạ Lăng Vân hắn.
Lòng bàn tay Cố Tử Tình như cũ là xúc cảm ôn ôn lương lương, bàn tay trắng toàn bộ bị Dạ Lăng Vân bao bọc lấy, được người nọ kéo một bước lại một bước, kiên định hành tẩu trên hỉ lụa màu đỏ tươi.
Lụa mang màu đỏ thúc ở sau đầu cùng một đầu tóc đen theo gió mà bay, giữa mày nhất điểm chu sa càng thêm yêu dã, Cố Tử Tình dung nhan tuyệt mỹ nổi bật trên áo cưới diễm lệ, càng hiện lên siêu phàm thoát tục, không dính khói lửa phàm tục.
Ngự Kiếm Cung hôm nay cửa cung đều có người đi qua, các tông môn giao hảo, trưởng lão, tán tu, chấp sự, các đệ tử, toàn bộ đều mang theo hạ lễ tiến đến chúc mừng.
Những người tò mò hoặc trầm ổn đều đứng thẳng trong hỉ đường được hồng trướng che kín, từ xa nhìn đến một đôi bích nhân đang nghênh diện đi tới.
Dạ Lăng Vân một bộ hồng bào, thiều quang lưu chuyển, nghị lãng sắc bén, tuấn nhan sáng rọi, khóe môi treo lên một mạt ý cười ôn hòa, đang cầm bàn tay của một nam tử, bước vào điện phủ che kín hồng thường kia.
Thiếu tông chủ Ngự Kiếm Cung, bọn họ đã sớm hiểu rõ, thiên phú dị bẩm, phấn chấn oai hùng, tuổi trẻ tài cao, thời gian mấy trăm năm liền đạt tới tu vi võ sư, lẻ loi một mình khiêng toàn bộ Ngự Kiếm Tông lên phát triển.
Nhưng mà công tử bên người hắn, lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tuy rằng là lần đầu tiên thấy, nhưng đã đủ để cho bọn họ kinh vi thiên nhân*.
*kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân, da thịt tinh tế như mỹ sứ, môi mỏng màu hồng đào, môi hình giảo hảo, lưỡng đạo mày liễu phiếm nhu hòa gợn sóng, mặt mày thường thường toát ra ôn hòa làm người tưởng như đang tắm mình trong gió xuân, xứng với giữa mày nốt chu sa đỏ tươi, đã hiền hoà khiêm tốn gần người, lại cao quý không thể xâm phạm, một cái nam tử có thể trưởng thành như vậy, cũng là thế gian hiếm thấy.
Lạc Vân Tông - một vị trưởng lão trực hệ* cháu gái, đứng ở phía sau một tên lão giả, trộm đánh giá Cố Tử Tình trước mắt.
*trực hệ: là những người có quan hệ huyết thống, trong đó, người này sinh ra người kia kế tiếp nhau, giữa cha mẹ với con, ông bà với cháu nội và ngoại.
Thật là một cái người ôn nhu, vì sao muốn lựa chọn gả chồng, với tư chất y, nếu cưới vợ, trái ôm phải ấp, hưởng hết tề người chi phúc* cũng không phải là không có khả năng, cần gì phải ủy khuất gả làm vợ cho người khác?
*tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Hơn nữa nghe nói, vị thiếu tông chủ Ngự Kiếm Cung tính cách quái gở, thủ đoạn bạo ngược, giết người không nháy mắt một chút, một cái người như vậy, sẽ là một nơi quy túc* tốt sao?
*quy túc: nơi trở về, quy tụ.
Bên kia, một nữ chấp sự trẻ tuổi của Lục Hinh Các, đôi con ngươi thủy nhuận vẫn không nhúc nhích dừng lại ở trên người Dạ Lăng Vân.
Thân là một cái tư chất hơn người, tương lai định có thể nhấc lên một phen huyết vũ tinh phong, vì cái gì cố tình muốn cưới một nam thê? Nếu mà hắn thích nữ nhân, bảo nàng làm thiếp thất, nàng đều nguyện ý.
Tuy rằng không thể không thừa nhận, cái nam thê kia lớn lên xác thật so nữ tử còn muốn ôn nhu hơn ba phần, tinh xảo hơn bảy phần.
Một bước vào cửa điện, Dạ Lăng Vân nhẹ nhàng buông lỏng tay Cố Tử Tình, hướng bốn phương tám hướng lược vừa chắp tay, lễ phép nói một câu: “Hoan nghênh các vị đạo hữu đến tham gia đạo lữ đại điển của Dạ mỗ. Dạ Lăng Vân ta tại đây vô cùng cảm kích.”
Nói xong, lúc sau Dạ Lăng Vân một lần nữa ôm lấy vòng eo Cố Tử Tình, ý vị chiếm hữu không cần nói cũng biết.
“Dạ mỗ liền giới thiệu một phen, đây là ái thê Dạ mỗ, là thiếu chủ phu nhân tương lai duy nhất của Ngự Kiếm Cung—— Cố thị Cố Tử Tình.”
Tuy rằng ở trước mặt Dạ Lăng Vân luôn là một bộ dáng nhu thuận, nhưng đối mặt với trường hợp như này, Cố Tử Tình một chút đều không có luống cuống.
Tự nhiên hào phóng hướng tới mọi người gật đầu, con ngươi Cố Tử Tình hơi rũ, chắp tay cung kính nói: “Tại hạ Cố Tử Tình, mong rằng chúng đạo hữu về sau chiếu cố nhiều hơn.”
Này một phen hành động, mọi người mặt ngoài hoà thuận ý cười vui vẻ nói khách sáo, nhưng đáy lòng sớm đã có vạn phần kinh ngạc.
Cố thị Cố Tử Tình này rốt cuộc là nhân vật ra sao? Thân thể đoan trang lại hiểu được xem xét thời thế, cùng người kết giao cũng là thân cận bảy phần, xa cách ba phần, vừa không làm người cảm thấy đối phương không tốt ở chung, cũng sẽ không cảm thấy có thể quá phận thân thiết, nhân vật như vậy cư nhiên trước kia chưa từng nghe qua, thật sự kỳ thay quái thay!
Dạ Lăng Vân đơn giản cùng mọi người hàn huyên một phen, sau đó cho gọi một đệ tử tới trước người, cúi đầu công đạo vài câu.
Sau đó thấy tên đệ tử kia gật đầu, lúc sau liền rời đi, chờ đến lần thứ hai trở về, trong lòng bàn tay đang đỡ một phụ nhân nghi thái đoan trang.
Phụ nhân kia tuy rằng thân thể có chút suy nhược, nhưng vẫn còn phong vận, mặt mày cùng Cố Tử Tình có ba phần tương tự, từ giữa không khó coi ra khi trẻ tất nhiên cũng là mạo nếu thiên tiên*.
*mạo nếu thiên tiên: dung mạo như tiên trên trời.
Cố Tử Tình nhìn thấy Lâm Tím Huyên bước vào hỉ đường, trên mặt vui vẻ, nói một tiếng xin lỗi với người phía trước ‘ tạm thời xin lỗi không tiếp được ’, liền ba bước hai bước đi tới bên người phụ nhân, từ trong tay tên đệ tử kia đem Lâm Tím Huyên gầy yếu tiếp nhập trong lòng bàn tay chính mình, nâng phụ nhân, đi tới trước người Dạ Lăng Vân.
Dạ Lăng Vân cũng tạm thời khách sáo bỏ xuống mọi người, hướng tới phụ nhân chắp tay cong eo cung kính nói: “Mẫu thân đại nhân, ngài đã tới.”
Lâm Tím Huyên thật sâu nhìn Dạ Lăng Vân liếc mắt một cái, than nhẹ một hơi, nói: “Tự nhiên sẽ tới, ngày đại hỉ của hài nhi, ta làm mẫu thân há có thể vắng mặt?”
“Mẫu thân đại nhân chịu tới, Lăng Vân tất nhiên là vui mừng khôn xiết, còn thỉnh mẫu thân đại nhân đi lên đài cao, chứng kiến đạo lữ đại điển của Lăng Vân cùng Tử Tình.”