Một chân vừa rồi quá mức sắc bén, làm bị thương bảy kinh tám mạch cùng lục phủ ngũ tạng, máu ngưng tụ ở lồng ngực không ngừng từ trong miệng mũi chảy ra, nháy mắt nhiễm đỏ một mảnh đất dưới thân, mà Bạch Mạnh Quân cũng bởi vì mất máu quá nhiều, hai mắt đóng lại, bất tỉnh nhân sự.
Trong lòng cảm xúc bạo ngược có thể phát tiết, Dạ Lăng Vân lạnh lùng đứng tại chỗ, nhìn xung quanh một mảnh vết máu loang lổ, sắc đỏ đáy mắt dần dần rút đi.
“Người đâu, đem này hai tên này nhốt vào thủy lao, chờ xử lý.”
Các vị đệ tử xung quanh im như ve sầu mùa đông, sau khi nghe thấy Dạ Lăng Vân phân phó, sôi nổi luống cuống tay chân hành động, một đám đáy mắt đều mang theo một mạt kính nể cùng sợ hãi.
Hai người đều bị thương thành như vậy, còn nhốt vào thủy lao giam giữ, căn bản là muốn hành hạ, tin tưởng chưa đến mấy ngày, hai người đang sống sờ sờ liền chết vì không chịu nổi.
Oán giận đời trước có thể phát tiết, Dạ Lăng Vân phân phó xong lười xem một cái, ngược lại xoay người, đi đến chỗ Cố Tử Tình.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Cố Tử Tình trong lòng kinh sợ, ôm tiểu nãi lang, nắm cổ tay áo không ngừng run rẩy, từ đầu đến cuối, không dám ngẩng đầu.
Giờ phút này, trong mắt hắn đã dừng trên người kia, quần áo bất chỉnh, sợi tóc hỗn độn, bộ dạng rõ ràng bị người khi dễ, nhưng chỉ có Cố Tử Tình biết, trong lòng y, bây giờ trừ bỏ sợ hãi, tất cả dư lại đều là chột dạ.
Dạ Lăng Vân đứng yên trước người Cố Tử Tình, nhìn người nọ dùng tiểu nãi lang để ngăn không cho hắn hơn một ngàn công kích tay y, một sợi tóc đã tước đi, đoạn hơi mang theo hỗn độn, trong thanh âm không tự giác nhiễm một tia phẫn nộ.
“Buông nó, cùng ta lại đây.” Nói xong, Dạ Lăng Vân xoay người hướng tới nơi khác rời đi.
Hơi hơi nâng lên con ngươi, nhìn người nọ lãnh ngạnh, Cố Tử Tình trong lòng phát lạnh, cắn khẩn môi dưới, buông tiểu nãi lang trong lồng ngực, giữ khuôn phép đi theo.
Tiểu nãi lang nhìn bóng dáng hai người rời đi, nghi hoặc oai oai đầu, ngay sau đó, trước mắt sáng ngời, dừng lại ba bước, rồi lén lút đi theo.
Trong thiên viện ngày xưa, trong nhà tranh rách nát, một bàn tay Dạ Lăng Vân chống trên vách tường, cường thế đem Cố Tử Tình bức bách vào một góc.
Nhìn người nọ trước mặt hắn buông đầu xuống bộ dáng ảm đạm, ánh mắt Dạ Lăng Vân không hề có thương tiếc, cằm nguội lạnh, thanh âm âm trầm ra tiếng nói: “Không có gì muốn cùng ta giải thích sao?”
Nghe được lời này, cả người Cố Tử Tình cứng đờ, tay giấu sau lưng tay bỗng nhiên nắm chặt, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, do dự một lát, hơi hơi lắc lắc đầu.
Nhìn đến phản ứng Cố Tử Tình, con ngươi Dạ Lăng Vân trợn lên, đột nhiên vươn tay, cường ngạnh nâng cằm Cố Tử Tình, bức bách người nọ dùng con ngươi ôn nhuận nhìn thẳng đáy mắt hắn cuồn cuộn tức giận.
“Ngươi xác định không có gì muốn cùng ta giải thích sao?”
Cằm bị người niết đau, hốc mắt Cố Tử Tình hửng đỏ, cắn chặt môi dưới, quật cường không chịu ra tiếng.
“Tốt, thực tốt.” Nhìn y đáp lại như vậy, không thể không nói, Dạ Lăng Vân có chút nhụt chí.
Hắn bạo lực, tàn nhẫn, nhưng tức giận lại không thể đối người phía trước phát tiết, bất đắc dĩ, Dạ Lăng Vân xoay người, hùng hổ đi ra ngoài.
Nhìn người nọ không nói lời nào rời đi, Cố Tử Tình hoảng hốt, nhưng nhiều hơn lại là đau lòng.
Tiến lên một bước, ý đồ giữ chặt tay áo người nọ, nhưng không kịp.
Cố Tử Tình im lặng nhìn lòng bàn tay trống rỗng, đáy mắt mờ mịt một tầng hơi nước, hít sâu một hơi, như thế nào cũng không chịu để nó chảy xuống.
“Dạ ca ca chính là hối hận hành động vừa rồi của mình, đau lòng cho Cố Ninh?”
Cố Tử Tình hướng bóng dáng Dạ Lăng Vân la lớn, chỉ có y rõ ràng, một câu y hỏi ra này, đến tột cùng mang theo một loại kinh sợ đến mức nào, bởi vì chỉ cần Dạ Lăng Vân hơi hơi gật đầu một cái, hết thảy y có được liền tan thành mây khói!
Dạ Lăng Vân nghe được chợt dừng bước chân, phía sau lưng cứng đờ trầm mặc một lát, ngay sau đó, giận không thể át, xoay người lại, tiến lên một bước, một phen kéo cổ tay Cố Tử Tình, đột nhiên đem người ném tới ấm trên giường ngọc cách đó không xa.
Lưng rơi xuống giường ngọc lãnh ngạnh, Cố Tử Tình đau hít hà một hơi, rồi lại đem tiếng kêu đau đớn mạnh mẽ áp xuống yết hầu, chỉ có một đôi con ngươi thủy nhuận tiết lộ đáy mắt bi ai.
Từ khi Dạ ca ca trở lại bên người y, Cố Tử Tình chưa từng chịu ủy khuất giống như vừa rồi, người nọ đều sợ hãi khi làm y bị thương, hôm nay chỉ bởi vì việc Cố Ninh, một lần nữa lại đối y mà đánh.
Quả nhiên, Cố Ninh ở đáy lòng Dạ ca ca, vẫn chiếm hữu một vị trí nhỏ.
Sau khi Dạ Lăng Vân đem Cố Tử Tình ném lên giường, chính mình liền xoay người một cái đè lên, một bàn tay bắt lấy hai cổ tay Cố Tử Tình, giữ ở đỉnh đầu, một tay kia kiềm chế cằm Cố Tử Tình, đối diện là con ngươi lạnh lẽo của người nọ, dùng tư thế này, gắt gao đem người khóa ở dưới thân.
“Lời nói vừa rồi, ngươi dám lặp lại lần nữa?” Dạ Lăng Vân lần này thật sự nổi giận, đáy mắt hồng quang lan tràn.
Bộ dáng bạo nộ, làm đáy lòng Cố Tử Tình sợ hãi, nhưng không chịu liền thỏa hiệp như vậy.
“Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không phải bởi vì đau lòng cho Cố Ninh, Dạ ca ca cần gì phải cùng ta trí khí? Nếu như Dạ ca ca thật sự đau lòng khó nhịn thì nói, cùng lắm liền đánh gãy hai chân Tử Tình, ta đem hai chân này đưa cho Cố Ninh là được chứ gì!” Nói tới đây, Cố Tử Tình rốt cuộc khống chế không được cảm xúc sắp hỏng của mình, khóe mắt ướt át trượt xuống một hàng thanh lệ.
Y chính là bị Dạ Lăng Vân sủng hư nhiều ngày qua, cho nên mới dám nói ra một phen lời nói như vậy.
Y cái gì đều dựa vào hắn, thế cho nên y từ lúc bắt đầu đã cẩn thận chặt chẽ, để không biến thành bộ dạng không kiêng nể gì hiện tại.
Nghe được lời này, Dạ Lăng Vân đầu tiên ngẩn ra, ngay sau đó mày càng nhăn chặt, hắn trước nay đều không biết, trong lòng Tử Tình cư nhiên nghĩ hắn như vậy.
Quả nhiên, đã từng phạm sai, cho tới bây giờ, trả giá đại giới còn xa không đủ.
Dạ Lăng Vân từ trên người Cố Tử Tình đứng dậy, ánh mắt bi thống đứng yên bên giường ngọc.
“Cố Tử Tình, bổn tọa chưa từng có đau lòng cho hắn, sở dĩ cùng ngươi trí khí, cũng chỉ muốn ngươi cho một lời giải thích, vì sao rõ ràng có thể né tránh công kích Cố Ninh, lại cố tình ở thời điểm cuối cùng không quan tâm để mũi kiếm đâm tới?”
Nói lời này, thanh âm Dạ Lăng Vân một đốn, hít sâu một hơi, xoay mặt đi, tự giễu mở miệng nói: “Nhưng mà, bổn tọa từ đầu tới giờ đều không biết, nguyên lai trong lòng Tử Tình, vẫn luôn nghĩ ta như vậy, đau lòng vì Cố Ninh? Ha hả, Cố Tử Tình, ngươi là người đầu tiên có thể làm bổn tọa chật vật như thế.”
Nói xong, lúc sau Dạ Lăng Vân không dám lưu lại, sợ tâm ma lần thứ hai sẽ ra quấy phá, cho nên vung ống tay áo, vội vội vàng vàng rời đi, chỉ là bóng dáng rời đi có chút cô đơn.
Tiểu nãi lang mới vừa theo dõi, nhìn thấy bạo quân vội vàng từ phòng trong đi ra, trên mặt mang theo bi thương rõ ràng.
Xong rồi xong rồi, bại lộ, tiểu nãi lang nâng lên móng vuốt nhỏ che lại đôi mắt, cầu nguyện một cái, bạo quân nhìn không thấy ta, bạo quân nhìn không thấy ta.
Kết quả, Dạ Lăng Vân thật sự từ bên người nó đi qua, sau đó nổi lên một trận gió yêu ma, trong nháy mắt phi thân rời đi.
Kinh ngạc buông xuống móng vuốt nhỏ, tiểu nãi lang có chút may mắn lại có chút nghi hoặc, tham đầu tham não* đi tới trước phòng, giơ chân trước, hai móng vuốt nhỏ đặt trên cửa, nhắm một con mắt, một con mắt trợn to, hướng khe cửa trộm nhìn một cái.
*tham đầu tham não: ngó đầu nhìn tứ phía.
Nghe được Dạ Lăng Vân trả lời, Cố Tử Tình ngây dại, hoàn toàn đánh mất ngôn ngữ, thế cho nên trơ mắt nhìn Dạ Lăng Vân rời đi, không thể nói nên lời.
Nguyên lai chỉ bởi vì việc kia mới cùng y trí khí sao? Là y hiểu lầm sao?
Cố Tử Tình thừa nhận, một kiếm lúc trước kia, y xác thật có thể né tránh, nhưng bởi vì thấy thân ảnh Dạ ca ca vội vàng chạy tới, mà Cố Ninh kia lại tính toán muốn thu kiếm, cho nên tâm tư thay đổi thật nhanh, lựa chọn không những không né tránh, ngược lại chủ động để kiếm phong đâm tới.
Không thể không thừa nhận, y có hận Cố Ninh, hắn làm nhục chính mình, ngược đãi mẫu thân, Cố Tử Tình đều có thể chịu đựng, nhưng duy nhất không thể chịu đựng việc Cố Ninh có khả năng trong lòng Dạ ca ca chiếm hữu một vị trí nhỏ.
Nhưng Dạ ca ca lại chậm chạp không chịu xử trí hắn, mà hôm nay Cố Ninh lại chủ động tới cửa khiêu khích, cho nên y mới suy nghĩ ra cái biện pháp như vậy, vì Cố Ninh không có đầu óc, nên chỉ cần hơi kích thích hắn, là có thể khiến hắn mất lý trí.
Mà một khi Cố Ninh làm y bị thương, mới có thể bức Dạ ca ca động thủ, chỉ cần không còn Cố Ninh, y mới hoàn toàn an tâm.
Y tự cho là mình che dấu tiểu tâm cơ thực tốt, nhưng không nghĩ tới, vẫn bị Dạ ca ca nhìn ra, càng không nghĩ rằng, chính mình cư nhiên hiểu lầm Dạ ca ca, còn đem tới một cổ não sầu lo khuynh đảo.
Hiện tại thì tốt rồi, Dạ ca ca trước khi đi, ngữ khí mất mát cùng bóng dáng cô đơn, là đối y thất vọng rồi đi?
Cố Tử Tình cuộn tròn thân thể, đem lưng dựa vào vách tường, bất lực ôm chặt chính mình.
Tiểu nãi lang rình trộm coi, kết quả là nam tử luôn luôn đối chính mình thực ôn nhu, giờ đây vẻ mặt cùng bộ dáng bi thương, hơi hơi do dự một lát, tiểu nãi lang đột nhiên đẩy cửa phòng, rón ra rón rén đi đến bên người Cố Tử Tình, trấn an cầm lông mượt mà cọ cọ hai chân Cố Tử Tình cuộn tròn.
Nhận thấy được có người tới gần, Cố Tử Tình vui sướng nâng lên con ngươi, nhưng lúc sau nhìn thấy tiểu nãi lang, y đã bịt kín một tầng mất mát, còn tưởng rằng là...
Bất quá, với tính tình người nọ, sao có thể nhanh nguôi giận như vậy?
Cười khổ một tiếng, Cố Tử Tình vươn cổ tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu tiểu nãi lang, tự giễu nói: “Hiện tại, cũng chỉ có ngươi còn đuổi theo để ý tới ta!”
Mơ hồ cảm thấy, tiểu cha ôn nhu hình như đã chọc bạo quân sinh khí, nhưng giờ phút này tiểu nãi lang chỉ là một cái hài tử chưa đủ lông đủ cánh, căn bản không thể giúp Cố Tử Tình ra chủ ý, chỉ có thể lật bụng lên, lộ ra đầu lưỡi dài, lăn lộn bán manh tạo niềm vui cho Cố Tử Tình.
Nhìn tiểu nãi lang biểu diễn ra sức như vậy, Cố Tử Tình bất đắc dĩ, chỉ có thể cưỡng bách chính mình lộ ra một mạt mỉm cười, nhưng mạt ý cười này thoạt nhìn so với khóc còn muốn khó coi hơn.
Nhìn ngoài cửa sổ như cũ, mùa đông ngàn dặm đóng băng, Cố Tử Tình khẽ cắn môi, trong lòng có quyết đoán.