Nhưng khi Cố Ninh nghe được phiên lời nói, không những không hết tức giận, ngược lại càng trướng càng liệt, không chút khách khí một bạt tai đánh qua, giận dữ hét: “Lăn, các ngươi tránh ra không nghe thấy à? Ta muốn đi vào, các ngươi có thể ngăn ta được sao?”

Đệ tử Ngự Kiếm Cung bị người đánh trật đầu, giận không dám nói gì, vâng vâng dạ dạ ứng phó hai câu, nhưng thân ảnh cao lớn lại kiên định che ở trước người Cố Ninh, nửa phần không chịu nhường đường.

Chọc giận tiểu công tử này da thịt chịu chút khổ, cùng với mấy cái tát mà thôi, vẫn có thể chịu đựng được, nhưng chọc giận thiếu tông chủ, không phải cứ lột bỏ một tầng da là có thể giải quyết, so sánh hai người, hai vị đệ tử Ngự Kiếm Cung vẫn quyết định thủ vững cương vị chính mình.

Này đã đem Cố Ninh cấp khí điên rồi, đối hai vị đệ tử lúc đá lúc đẩy, bản lĩnh la lối khóc lóc chơi xấu hết thảy đem ra, không chỗ nào cần mặt mũi.

Cố Tử Tình ở trong phòng nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, khó hiểu nhăn lại mày liễu, trong lòng có chút kinh nghi, lúc sau trấn an mẫu thân, đứng dậy, ôm tiểu nãi lang trong lồng ngực chậm rãi hướng phía ngoài đi đến.

Đẩy cửa phòng, nhìn đến người trước mắt, thân mình Cố Tử Tình chợt cứng đờ, như thế nào cũng vô pháp nghĩ đến, nhiều năm như vậy, hắn sẽ dùng phương thức này một lần nữa gặp lại Cố Ninh.

Sau khi thấy người đẩy cửa, đồng tử Cố Ninh chợt co rụt lại, giật mình trừng lớn con ngươi.

Cố Tử Tình, như thế nào sẽ là Cố Tử Tình? Y không giữ khuôn phép giờ đang ngốc tại thiên viện mà, làm sao dám xuất hiện ở đây?

Còn có, tại sao thân mình người nọ lại thẳng tắp, cặp chân kia từ khi nào tốt lên? Ai làm nó tốt lên? Ai cư nhiên có cái lá gan này, dám chữa khỏi cho y?

Tiện nhân tự cho là thanh cao này đáng ra nên bò trên mặt đất, hướng hắn cầu xin, sau đó mặt đầy thống khổ cùng tan nát cõi lòng chính mắt thấy hắn đoạt đi Dạ Lăng Vân, cướp đi hết thảy, cái loại ánh mắt không chịu khuất phục lại khó nén thê lương này làm Cố Ninh cảm thấy sảng khoái.

Cố Ninh trước nay đều không thừa nhận, hắn từ nhỏ đã ghen ghét Cố Tử Tình, ghen ghét người nọ có một bộ da đẹp, khí chất tốt, tu dưỡng cũng tốt!

Dựa vào cái gì? Chỉ là đứa con của vợ cả không được sủng mà thôi? Dựa vào cái gì mọi thứ đều phải áp lên một đầu y?

Cho nên hắn từ nhỏ liền cùng Cố Tử Tình đối nghịch, chỉ cần thứ Cố Tử Tình có, hắn hết thảy đều phải đoạt lấy, phụ thân, gia nghiệp, ái nhân, hết thảy đều là của hắn.

Có một bộ da đẹp khí chất tu dưỡng tốt thì có ích lợi gì, đều đấu không lại hắn? Bị hắn hãm hại thành bộ dạng sống không bằng chết, thật đúng là đại khoái nhân tâm.

Cố Ninh tự cho rằng chính mình một đường hát vang, thế tiến mạnh, nhưng lại không biết, trừ bỏ Dạ Lăng Vân, còn lại tất cả, Cố Tử Tình chưa từng có để vào trong mắt.

Nhìn bộ dáng người nọ giống như muôn vàn thương sinh nhập không được vào mắt, Cố Ninh quả thực khí điên rồi, đáy mắt phiếm hồng, cũng không biết từ đâu có sức lực, đột nhiên đẩy đệ tử chặn trước người, nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt Cố Tử Tình.

Một khuôn mặt âm trầm, thanh âm Cố Ninh ác độc chất vấn: “Cố Tử Tình, ngươi có biết đây là nơi nào không, cái phế người như ngươi có thể tới sao?”

Từ ban đầu, Cố Tử Tình chưa từng có sợ Cố Ninh.

Sở dĩ mỗi lần nhìn thấy hắn, thân mình đều run rẩy, tứ chi cứng đờ, cũng vì lo lắng hắn sẽ ưng thuận hứa hẹn cùng Dạ ca ca, sẽ đối người này những dư tình còn lại.

Đương nhiên trong đó còn pha tiểu tâm tư của Cố Tử Tình không thể cho ai biết, y đem chính mình cố ý đối Dạ Lăng Vân lo lắng còn  đối Cố Ninh ngụy trang thành sợ hãi, bởi vì y muốn nhìn xem, Cố Ninh rõ ràng bài xích chính mình, Dạ ca ca sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng may mắn thay, Dạ ca ca chưa từng có làm y thất vọng.

Có lẽ ngay từ đầu, Cố Tử Tình còn có vài phần băn khoăn, nhưng trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, Cố Tử Tình cơ hồ có thể khẳng định Dạ Lăng Vân đối mình một phen tâm ý, trước mắt y cùng Dạ ca ca sắp cử hành đạo lữ đại điển, tự nhiên Cố Ninh xuất hiện, thật là cảm thấy chướng mắt.

Ngay từ đầu đều là y tính tình mềm yếu, quá mức do dự không quyết đoán mới làm người này có chỗ chui vào, nhưng mấy trăm năm đã chịu trừng phạt, Cố Tử Tình sao lại giẫm lên vết xe đổ?

Dạ ca ca là của y, ai cũng đừng nghĩ cướp đi!!

Nhìn thấy người luôn luôn bị chính mình khi dễ đến không dám ngẩng đầu, đáy mắt đột nhiên xuất hiện thần sắc bất kính như vậy, Cố Ninh ngốc một lúc, rồi tức giận đến khí huyết cuồn cuộn.

“Hỏi ngươi a, cái ánh mắt của ngươi là gì? Thế nào? Chỉ là chân tốt hơn mà thôi, liền lá gan cũng lớn lên? Ta có thể bảo Vân ca ca đánh gãy nó lần đầu tiên, cũng có thể lại đánh gãy lần thứ hai, nhanh lăn, nơi này không phải chỗ ngươi có thể ngốc.”

Cố Ninh nhìn như không coi ai ra gì, ngữ khí cũng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng chỉ có hắn mới rõ ràng, giờ phút này có chút ngoài mạnh trong yếu, không biết vì sao, đáy lòng luôn mơ hồ hiện lên một mạt bất an như có như không, làm cả người hắn đều trở nên thấp thỏm.

“Câm miệng, nơi này là chỗ nào dung được ngươi giương oai? Lớn tiếng huyên nháo, ẩu đả đệ tử, trong mắt ngươi có còn có Ngự Kiếm Cung, còn cố kỵ tình cảm Dạ ca ca không?” Cố Tử Tình mặt mày ôn nhuận biến mất, giờ đây cả người đều sắc bén, mày liễu nhướn lên, lời lẽ chính đáng quát lớn.

Cố Tử Tình khí chất nghiêm nghị như vậy làm Cố Ninh vẫn luôn chiếm thế thượng phong trong phút chốc dại ra, ấp úng há miệng thở dốc, không biết nên đáp lại như thế nào.

Trong một khoảnh khắc, Cố Ninh thậm chí cảm thấy Cố Tử Tình mới là chủ nhân của Ngự Kiếm Cung, mà hắn chỉ đóng vai hề nhảy nhót, ở trước mặt y làm trò.

Đáng chết, tại sao lại như vậy? Đáy mắt Cố Ninh tôi độc, sắc mặt tịnh nanh ngửa đầu giận trừng mắt Cố Tử Tình đang đứng ở phía trên bậc cửa.

Cố Tử Tình cao cao tại thượng, khinh thường nhìn Cố Ninh thần sắc hoàn toàn banh chặt đứt, trong đầu là một mảnh ghen ghét đen kịt, khuôn mặt đã trở nên vặn vẹo.

Như vậy xem ra, hai vị công tử, một người xuất trần thoát tục, một người khuôn mặt dữ tợn, so sánh ai ưu ai kém, vừa nhìn liền hiểu ngay.

Làm sao dám? Người này làm sao dám dùng ngữ khí răn dạy cùng hắn nói chuyện, đừng quên, Cố Ninh hắn mới là phu nhân tương lai của thiếu chủ Ngự Kiếm Cung, còn Cố Tử Tình y, chỉ xứng quỳ ở trước mặt hắn, kéo dài hơi tàn.

Phẫn nộ làm Cố Ninh hoàn toàn mất đi lý trí, thần sắc âm ngoan, một tay thành trảo, không quan tâm hướng mặt Cố Tử Tình chộp tới.

Cái tiện nhân này tự cho là mình thanh cao, xem ta huỷ hoại khuôn mặt của ngươi, thì ngươi còn bày ra được một bộ dáng cư cao kiêu ngạo, khinh thường như thế nào?

Một người tu vi võ đồ, một người luyện đan sư sơ cấp, theo lý mà nói, Cố Tử Tình không chiếm ưu thế.

Tiểu nãi lang đang oa ở trong lồng ngực Cố Tử Tình thấy một màn như vậy, con ngươi sáng ngời, khóe miệng hiện ra một mạt độ cung thấm người.

Thực tốt, cơ hội lập công đến rồi.

Tiểu nãi lang từ trong chỗ sâu yết hầu phát ra âm thanh ngao ô cảnh cáo, ngay sau đó chân sau dùng sức một cái, đột nhiên bay lên, mở ra mồm to, đón nhận ưng trảo thủ của Cố Ninh.

Đột nhiên xuất hiện sinh vật không rõ, làm Cố Ninh chấn động, kinh hoảng thất thố muốn thu hồi tay, nhưng đã muộn.

Tiểu nãi lang cắn cổ tay Cố Ninh, mặc cho bị người vung đi vung lại, như thế nào cũng không chịu nhả ra, thẳng đến khi xé xuống một khối huyết nhục, mới cảm thấy mỹ mãn thu hồi răng nhọn.

“Phi phi phi, khụ khụ”

Vẻ mặt ghét bỏ đem miếng thịt người trong miệng phun hướng một bên, tiểu nãi lang mặt lộ ra biểu tình ghê tởm, tựa hồ vì thịt vị Cố Ninh bẩn thỉu, ủy khuất ba ba tiến đến bên chân Cố Tử Tình cầu an ủi.

Cố Tử Tình khẽ cười một tiếng, cúi xuống thân mình, trấn an vỗ vỗ đầu tiểu nãi lang, sau đó không chút do dự xé một mảnh cổ tay áo, tỉ mỉ chà lau vết máu bên miệng tiểu nãi lang.

Được người chiếu cố như vậy, tiểu nãi lang hưởng thụ nheo lại đôi mắt, không biết xấu hổ lưng tròng hai tiếng.

Người này thật ôn nhu, nếu chịu làm cha nuôi nó thì quả thật là tốt?

Cố Ninh đứng cách đó không xa, thần sắc dữ tợn che lại tay phải chảy máu không ngừng của mình, nheo con ngươi, kinh dị nhìn chăm chú phương hướng tiểu nãi lang.

Cẩu này, vì sao thoạt nhìn quen mắt như vậy, tuy rằng hình thể tăng lên một ít, nhưng rõ ràng ở hội đấu giá ngày đó, hắn đã bị con cẩu kia đả thương một lần.

Nó tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, còn bảo hộ bên người Cố Tử Tình? Chẳng lẽ nó là linh thú bên người mang mặt nạ bạc phượng cùng mặt nạ kim hoàng sao?

Cố Ninh giờ phút này, nội tâm lộn xộn một đống, suy luận không ra bất cứ manh mối gì.

“Cố Tử Tình, cẩu này tại sao lại xuất hiện ở cạnh ngươi.” Nếu không hiểu được thì Cố Ninh đơn giản trực tiếp ra tiếng chất vấn.

Nghe được lời này, Cố Tử Tình như cũ không nhanh không chậm lau khô vết máu bên miệng tiểu nãi lang, lúc sau mới không chút hoang mang đứng thẳng lên, chậm rãi xoay người, khóe miệng Cố Tử Tình hơi cong, cười nhạt một câu: “Ngu xuẩn.”

Cẩu này, cẩu này, cẩu này!!!

Tiểu nãi lang nghe được lời này quả thực khí tạc, nhảy nhẹ một cái ra trước người Cố Tử Tình, cong mình lên, lông dựng đứng, hướng Cố Ninh một trận sủa như điên.

Ngươi mới là cẩu, cả nhà ngươi đều là cẩu, bổn thiếu chính là biến dị tuyết địa thương lang, chưa từng nghe nói qua tuyết địa thương lang sao? Đầu đất.

Một câu ngu xuẩn khinh thường kia, làm đồng tử Cố Ninh chợt co rụt lại, đáy lòng cư nhiên phát lên vài phần sợ hãi.

Trực giác nói cho hắn biết, Cố Tử Tình đã không còn giống như bình thường, nhưng hắn không hiểu, vì sao lại trở nên như vậy? Rốt cuộc là ai cho người nọ cơ hội xoay người cùng dũng khí?

Cố Ninh trong lòng vẫn luôn rõ ràng, Cố Tử Tình từ xưa tới nay vẫn luôn nén giận.

Khi còn nhỏ, người nọ vì bảo hộ mẫu thân, lúc sau lớn lên, lại là vì vãn hồi cảm tình Dạ Lăng Vân, cho nên mới đem tất cả nhục nhã cùng tra tấn nhất nhất thừa nhận, cũng không phản kháng.

Nhưng điều làm Cố Ninh thống hận nhất là Cố Tử Tình hèn mọn đến bụi bậm, cũng chỉ đối với Dạ Lăng Vân mà thôi, lại không có đối với hắn.

Hắn lần lượt chạy đến trước mặt người nọ khoe khoang, lại không đổi được một ánh mắt để ý, phảng phất chính mình như vai hề buồn cười tự biên tự diễn, nhập không được vào mắt người nọ.

Này quả thực làm Cố Ninh giận dữ, cho nên mới hết lần này đến lần khác ở trước mặt Dạ Lăng Vân chửi bới y, vu hãm y.

Ta không thể làm ngươi thống khổ, ta đây liền khiến cho người ngươi yêu nhất mang đến thống khổ cho ngươi, không thể không thừa nhận, Cố Ninh thành công, nhưng loại thành công vui sướng này còn không được hưởng thụ bao lâu, người nọ liền biến thành một bộ dạng nhìn tất cả đều thấp kém, chỉ có vẻ tự cao thanh ngạo hiện tại, thật là làm người hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play