Cố Tử Tình giãy giụa từ trên mặt đất đứng dậy, tiến một bước, một phen nhào vào trong ngực phụ nhân.
“Mẫu thân, mẫu thân……” Cố Tử Tình không ngừng nỉ non, trong lòng hàng ngàn cảm xúc nhưng không biết nên mở miệng nói như thế nào.
“Mẫu thân ở đây, Tình nhi, mẫu thân ở đây.” Phụ nhân dùng hết sức lực của cánh tay ôm chặt đứa con trai trong lồng ngực của nàng, mấy trăm năm qua nàng chưa một lần gặp nhi tử.
Cứ như vậy gắt gao ôm nhau một lúc lâu, Cố Tử Tình cùng phụ nhân mới bình phục lại vui sướng cùng kích động.
Cố Tử Tình ngồi ngay ngắn ở trước người phụ nhân, cùng mẫu thân nói những sự tình phát sinh mấy trăm năm nay.
Nhưng liên quan tới những việc trước đây Dạ Lăng Vân đối xử với y tàn nhẫn thì Cố Tử Tình không nói gì, chỉ nói Dạ ca ca đối y che chở cùng đau sủng.
Phụ nhân không phải không có phát hiện, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Nàng hiểu hài tử của nàng rõ nhất, sở dĩ không đề cập tới, một sợ nàng đau lòng, hai, chỉ sợ nàng sẽ đối Dạ tiểu bối có ý kiến, xem ra nhi tử của nàng hiểu chuyện lại hào phóng như vậy, chắc là đã bị cái tên Dạ tiểu tử cuồng ngạo tự phụ kia đem ra ăn gắt gao rồi.
“Tại sao chỉ có ngươi một người đi vào, Dạ ca ca của ngươi đâu?“ Không khí dần dần nhẹ nhàng xuống, phụ nhân nguyên bản muốn trêu đùa một câu, lại không nghĩ rằng, Cố Tử Tình nghe xong, khuôn mặt chợt tái nhợt.
“Chết……Chết rồi.” Cố Tử Tình mặt đầy chua xót nói, ngay sau đó đứng dậy, thậm chí không kịp cùng phụ nhân giải thích một câu, giống như gió chạy nhanh ra khỏi nhà tranh.
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, thấy Dạ Lăng Vân đang đứng thẳng mình ở trong đình viện, nhìn thực bình thản, nhưng hoàn toàn không phải như vậy.
Lấy Dạ Lăng Vân làm trung tâm, phạm vi cỏ dại mấy trăm mét bị linh lực cuồng bạo tàn phá hết lần này đến lần khác.
Lửa đốt xong, lúc sau đóng băng, tiếp đến sét đánh, rồi gió thổi, thẳng đến khi toàn bộ khu vực xung quanh biến thành trụi lủi trống trơn, nhưng Dạ Lăng Vân vẫn không dừng lại, một tay ngưng tụ linh lực thổ, bắt đầu đào hố, sau đó ngăn tay áo, đem tiểu nãi lang đang mơ mơ màng màng ngủ một phen quăng vào, sau đó bắt đầu đắp hố.
Rõ ràng là một loạt hành động tàn bạo, nhưng Cố Tử Tình không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, dùng tay áo che khuất khóe miệng nhếch lên, đây là lần đầu tiên Cố Tử Tình nhìn đến bộ dạng ấu trĩ của Dạ Lăng Vân cùng chính mình phân cao thấp.
Tiểu nãi lang chỉ mới ngủ được một giấc mà thôi, không biết chỗ nào đắc tội cái tên đại ma vương này, cư nhiên gặp phải thảm kịch bị chôn sống, thân mình một chút sức lực đều không dùng được, chỉ có miệng còn có thể phát ra thanh âm, từng tiếng buồn bã rên lên.
Thấy Cố Tử Tình phía sau Dạ Lăng Vân, tiểu nãi lang giống như thấy được hy vọng, con ngươi sáng ngời, hướng tới Cố Tử Tình một tiếng nức nở.
Cố Tử Tình nhìn thấy hướng tiểu nãi lang giơ lên cử chỉ im lặng, tiểu nãi lang chớp chớp mắt, hiểu rõ ngậm miệng lại.
Tán dương nhìn tiểu nãi lang liếc mắt một cái, ngay sau đó Cố Tử Tình liền đem tầm mắt chuyển hướng về phía sau lưng Dạ Lăng Vân, giờ phút này y cũng không dám tùy tiện đi lên phía trước.
Cố Tử Tình đứng tại chỗ, nhẹ giọng gọi: “Dạ ca ca, Dạ ca ca, Dạ ca ca……”
Tiểu nãi lang đáng thương giờ chỉ còn lại một cái đầu lộ trên mặt đất, lỗ tai Dạ Lăng Vân giật giật, động tác dần dần chậm lại, cuối cùng hoàn toàn ngừng tay.
Thấy linh lực cuồng bạo kia cuối cùng tiêu tán, Cố Tử Tình thở nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới nhanh chóng tiến thêm vài bước, đem người từ sau lưng ôm chặt.