“Ngươi là ai chứ? Còn có thể là ai được, còn không phải là cái đồ đê tiện không biết xấu hổ này đã tìm tới một dã nam nhân sao? Muốn vì tiểu tình nhân của ngươi khiêu chiến với Cố gia uy nghiêm của chúng ta sao? Ngươi cần phải nghĩ kỹ, người trong lồng ngực ngươi, chính là cái giày rách, hắn ở bên ngoài còn không biết bị nhiều hay ít nam nhân làm qua đâu." Cố Thành Khôn trừng mắt Cố Tử Tình, hung tợn mà mắng.
Nghe được lời này, cả người Cố Tử Tình phát run, rốt cuộc không thể bảo trì trầm mặc.
Tuy rằng đã sớm không hề coi người trước mắt là phụ thân, nhưng Cố Tử Tình chưa có một lúc nào thống hận người nam nhân này giống như bây giờ.
“Ngươi im miệng, không cần ngươi phải chửi bới ta cùng mẫu thân." Cảm nhận được phía sau lưng là cánh tay rắn chắc, mày liễu Cố Tử Tình đảo điếu, không chút sợ hãi ra tiếng quát lớn.
Nguyên lai có người chống lưng chính là loại cảm giác này, rộng lớn đến như vậy, y chưa từng có cái cảm giác này với nam nhân trước mặt, giống như lúc này đây thực sự quá kiên cường.
Lúc chưa xuất giá, đồ hỗn trướng vẫn nén giận nhận đánh nhận mắng, cư nhiên bây giờ dám đối hắn hô to gọi nhỏ, trong nháy mắt Cố Thành Khôn có khó chịu, ngay sau đó lại càng bạo nộ không thôi.
“Ngươi được a, bản lĩnh lớn rồi? Khó trách ngươi mặt dày mày dạn gả ra ngoài nhưng không được ưa thích, rồi lại sợ bị phát hiện bản chất dâm loạn của ngươi phải không?" Cố Thành Khôn nhận định Cố Tử Tình lả lơi ong bướm, vẻ mặt ác độc nói.
Cố Tử Tình vốn da mặt mỏng, tính tình lại dịu dàng, cãi nhau về loại này, sao có thể làm đối thủ với Cố Thành Khôn lưu manh vô lại này?
Đổi làm trước kia y, vì mẫu thân, vì sinh tồn cho nên mọi nhục nhã liền nhịn, nhưng hôm nay, y không nghĩ phải nhẫn nhịn tiếp.
Cố Tử Tình hơi hơi buông xuống đôi mắt, che dấu đáy mắt mình chợt lóe ánh sáng nhạt qua.
Từ nhỏ ở trong tay của ngươi chịu nhiều khuất nhục như vậy, y nguyên bản không nghĩ so đo, nhưng ngươi vì sao ngươi phải ở trước mặt Dạ ca ca chửi bới ta như thế?
Cái gì y đều có thể không thèm để ý, nhưng mấy trăm năm khổ sở, mới đưa được cuộc sống lạnh lẽo biến thành một chút ôn nhu, được người nọ sủng nịch, giống như đóa hoa yêu anh túc hoang dại, làm y trầm nghiện trong đó, khó có thể tự kiềm chế, cho nên cho dù không từ thủ đoạn, y cũng muốn thề sống chết bảo vệ.
Con ngươi Cố Tử Tình như ngọc lần đầu tiên ở ngoài từ bỏ đi thần sắc ôn hòa, biến thành loại điên cuồng được ăn cả ngã về không, làm người kinh ngạc.
Nguyên lai y trước nay đều không phải loại người khi dễ cừu con, cái gọi nhẫn nhục phụ thuộc, cũng chỉ bởi vì không thèm để ý thôi.
Hàm răng Cố Tử Tình khẽ cắn môi dưới, ở trong thị giác nhìn Cố Thành Khôn, khóe miệng hơi hơi gợi lên.
Cố Ninh kia ra vẻ tư thái mảnh mai cho rằng y sẽ không làm được sao? Thật buồn cười, y chẳng những sẽ làm được, hơn nữa còn làm một cách lưu loát.
Trước kia trong mắt Dạ ca ca không nhìn tới y, cho nên y căn bản không có cơ hội được người nọ chống lưng, nhưng nay đã khác ngày xưa, Dạ ca ca hiện tại chính là người của y, một mình y!
Từ nay về sau, mọi nhu tình cùng yếu ớt của y đều chỉ thuộc về Dạ ca ca, còn những người khác, Cố Tử Tình sẽ không bố thí nửa phần.
Ngay sau đó, Cố Tử Tình đột nhiên ngẩng đầu lên, nguyên bản con ngươi trong trẻo không biết từ lúc nào đã mờ mịt một tầng hơi nước, đôi tay run rẩy túm chặt vạt áo Dạ Lăng Vân, khuôn mặt bi thương, vẻ mặt ủy khuất nói.
“Dạ ca ca, ta không có, Tử Tình chưa từng tiếp xúc quá phận cùng nam nhân khác, càng không có câu ba đáp bốn, ngươi không cần tin hắn, Tử Tình trước nay đều chỉ có ngươi, chỉ mình ngươi."
Cố Thành Khôn nhìn đến bộ dáng thương tâm tuyệt vọng của Cố Tử Tình, càng dào dạt đắc ý, cẩn thận nghe một phen dư vị lời nói của Cố Tử Tình, càng nghe càng thấy không thích hợp, nhưng ngay sau đó, vẫn khinh thường ra tiếng chửi bới.