Đó là một tòa thiên viện chiếm diện tích trong sân, tường viện rách nát giống như tùy thời dường như đều sẽ sụp xuống, đại môn rỉ sắt bị người dùng xích sắt gắt gao mà khóa lại.

Bên trong tường viện là một căn nhà tranh nơi nơi gió lùa vào, trên nóc nhà như một cái miệng giếng bị phá, được người dùng rơm rạ thô ráp che một chút, nơi này thời tiết rét lạnh, căn bản ngoài phòng là tuyết rơi lớn, trong phòng vẫn là tiết tấu của tuyết rơi lớn.

Chỉ là trong viện môn kia có một cây hoa mai, nói thì cũng thật kỳ quái, Dạ Lăng Vân một đường đi tới, cây hoa mai không phải chưa chết, nhưng mà không có nở, chỉ có một gốc cây hoa mai ở trong tuyết đứng ngạo nghễ.

Dạ Lăng Vân đứng yên ở ngoài cửa thiên viện, nhìn trên cửa lớn quấn quanh một vòng lại một vòng xích sắt, ngơ ngác đứng thẳng tại chỗ, lại không có dũng khí đẩy cửa sắt vào.

Tu vi Tử Tình bị phế, chân cũng không có phương tiện để đi lại, bên mình lại không có người hầu hạ, giống phàm nhân cũng không sai biệt lắm, không đúng, phàm nhân cũng không phải, dưới thời tiết ác liệt này, y chịu đựng thế nào?

Dạ Lăng Vân đột nhiên sợ hãi, hắn sợ hắn đi vào sẽ nhìn thấy khuôn mặt Tử Tình, hơi thở thoi thóp, sợ Tử Tình sẽ dùng ánh mắt ghê tởm chán ghét nhìn hắn, sợ y đối hắn giận dữ hét, y đến chết đều sẽ không tha thứ cho hắn.

Dạ Lăng Vân nắm chặt bàn tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, hối hận đời trước che trời lấp đất lại lần nữa đem hắn bao phủ, làm hắn có chút không thở nổi, hắn trước nay đều không có giống như giờ phút này thống hận chính mình như vậy, là hỗn đản bị mù hai mắt.

Không được, không thể giống như trước kia, hắn do dự trong chốc lát, Tử Tình đã phải chịu nhiều đau khổ, Dạ Lăng Vân hít sâu một hơi, không dám đẩy đại môn ra, nên từ một góc tường viện bay vào.

Dạ Lăng Vân lặng yên không một tiếng động mà dừng ở một trên mảnh đất tuyết, không có phát ra một chút âm thanh, thấy thân ảnh kia lại làm hắn đau lòng ,cứ như vậy không có một chút phòng bị rơi vào đáy mắt hắn.

Thân mình Cố Tử Tình đơn bạc quỳ rạp trên đất , trên người chỉ còn một bộ quần áo mỏng, lộ ra cẳng chân đã đông lạnh nhưng y lại không để ý, cứ như vậy vươn tay chậm rãi gieo trồng rau dưa trong viện, cặp tay thon dài đẹp kia lúc này chẳng những sưng to khó có thể lọt vào trong tầm mắt, mà da còn đầy vết nứt, bộ dạng đó làm hắn càng đau lòng. Một đầu tóc đen bởi vì thời gian dài không xử lý, trở nên buồn tẻ phân nhánh, lộn xộn rơi rụng đầy đất.

Sửa sang lại xong một hạt, y lại chậm rãi bò đến một hạt khác, lúc này gió lạnh đột nhiên thổi tới làm Cố Tử Tình che ngực lại, bắt đầu kịch liệt ho khan.

Dạ Lăng Vân đứng ở phía sau y, xem đỏ hốc mắt, không màng tất cả liền tưởng mình sẽ lao ra , đem thân mình đơn bạc kia ôm nhập trong lòng ngực, nhưng sốt ruột, lại dẫm phải một nhánh cây bên chân, "Kẽo kẹt một tiếng" khiến cho người nọ chú ý.

Cố Tử Tình trong giây lát chuyển đầu qua, phòng bị nhìn người tới, lúc sau thấy rõ người đến là ai, khuôn mặt trở nên biến sắc.

Chỉ thấy tay chân y cùng gập ghềnh bò, chân thọt cùng vẻ mặt hoảng sợ bỏ chạy về phía nhà tranh, tuy biết rõ vô dụng, y cũng muốn tìm cho mình một chỗ bịt kín trốn đi.

Cố Tử Tình không biết Dạ Lăng Vân lúc này đây tới muốn làm gì? Có phải là Cố Ninh lại ở trước mặt hắn nói gì đó? Cho nên hắn lại muốn đến đánh mình một trận cho hết giận?

Nhưng mà đôi chân y đã đứt một lần, về sau cũng chỉ có thể một thọt một gậy miễn cưỡng hành tẩu, trong thời gian dài, liền sẽ đau xuyên tim, cho nên hiện tại y ra vào nhà tranh, xử lý rau dưa đều phải bò.

Y tức giận, một lần là đủ rồi, y thật sự nhận không nổi nữa!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play