Hồi lâu lúc sau, mới tìm về chính mình, giữ khuôn phép thu hồi tầm mắt, mỹ phụ trung niên kinh sợ trộm ngắm Dạ Lăng Vân liếc mắt một cái, run run rẩy rẩy nói lời cảm tạ: “Đa tạ gia ban thưởng, gia yên tâm, chỉ cần ngài còn ở chỗ này trụ một ngày, tam nương ta liền nhất định đem người hầu hạ tốt.”

Không lắm để ý hừ lạnh một tiếng, Dạ Lăng Vân thu hồi uy áp, tiếp tục trầm giọng nói: “Chỉ sợ còn có một việc muốn hỏi thăm lão bản nương.”

Bao phủ ở trên người áp lực đột nhiên biến mất, chân tam nương mềm nhũn, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống mặt đất, cuống quít sửa sang một chút lại góc áo chính mình, búi búi tóc mai, tam nương cố gắng trấn định hồi phục nói: “Gia cứ việc phân phó, chỉ cần khả năng cho phép, tam nương nhất định kiệt lực đi làm.”

“Cũng không phải cái gì đại sự, chỉ là nghe nói, hoang mạc mất đi này có một gia tộc họ Cố?” Dạ Lăng Vân vươn tay, đem Cố Tử Tình ôm vào trong lồng ngực, làm bộ không để tâm ra tiếng hỏi.

“Ai u, gia hỏi đúng người rồi, chúng ta này thật là có một nhà họ Cố, cũng không biết có phải một nhà mà gia sở chỉ kia hay không.” Tam nương vừa nghe được sự tình đúng khả năng hiểu biết của mình, tức khắc vui mừng quá đỗi.

“Nga, nói nghe một chút.” Dạ Lăng Vân như cũ không mặn không nhạt, không nhanh không chậm ra tiếng nói.

“Gia, nói đến Cố gia này, trước kia là đại gia tộc ở nơi này của chúng ta, có thể cùng sóng vai tề danh của Dạ gia, nhưng sau lại xuống dốc, yên lặng hơn một ngàn năm, rồi mấy trăm năm trước, lại đột nhiên quật khởi thế, nguyên nhân hình như bởi ——”

Nói tới đây, tam nương hơi nhìn nhìn, cố ý đè thấp thanh âm, khàn khàn trầm giọng nói: “Tam nương cũng không biết là thật hay giả, trên phố đều truyền lưu, nhi tử bọn họ leo lên thành khóa đại thụ của Ngự Kiếm Cung, bò lên trên vị trí phu nhân thiếu tông chủ, chính là cái gọi một người đắc đạo, gà chó lên trời.”

Nghe xong, Dạ Lăng Vân khinh thường cười nhạt một tiếng, lơ đãng mở miệng hỏi: “Nhi tử? Nhi tử nào?”

“Ai u, vừa nhìn đã biết gia là người xứ khác, còn có thể là nhi tử nào, Cố gia không phải chỉ có một nhi tử sao? Cố…… Cố cái gì nhỉ, nhìn đầu óc ta này.” Tam nương vừa nói, một bên ảo não đánh một chút đầu chính mình, ngay sau đó con ngươi sáng ngời, vỗ tay một cái, vui vẻ nói: “Nghĩ ra rồi, Cố Ninh a, công tử Cố gia Cố Ninh a.”

Nghe được lời này, con ngươi Dạ Lăng Vân trợn lên, thần sắc bất thiện âm thanh lạnh lùng nói: “Hừ, công tử Cố gia, khi nào đến phiên Cố Ninh?”

Tam nương nghe được lời này, hơi kinh hãi, tròng mắt trộm xoay hai vòng, trong lòng có  cân nhắc chính mình.

Nghe ngữ khí vị gia này, giống như đối Cố gia có ý kiến rất lớn a, chẳng lẽ cố tình tới tìm cố gia vì không thoải mái, chắc sẽ có thể có trò hay để nhìn!

Nghe được tam nương trả lời, Cố Tử Tình càng vì bất an, hơi một do dự, lúc sau đôi tay nhẹ nhàng túm túm tay áo Dạ Lăng Vân, vẻ mặt cầu xin ra tiếng: “Dạ ca ca……”

Dạ Lăng Vân hiểu ý, cánh tay nắm thật chặt ôm ấp Cố Tử Tình, đánh gãy hắn hỏi chuyện, ngược lại đem tầm mắt, đầu hướng về phía bên tam nương.

“Ta lại hỏi ngươi, hiện tại đương gia chủ mẫu Cố gia là ai? Mấy trăm năm qua, có nghe nói  Cố gia làm ra việc gì bất nhã hay không?”

Vừa nghe lời này, tam nương lại do do dự dự, tầm mắt cũng không biết hướng về nơi nào, câm miệng không chịu nhiều lời.

Dạ Lăng Vân sảng khoái, trực tiếp tung ra một túi linh thạch, ngữ khí không kiên nhẫn: “Không cần quanh co lòng vòng, chỉ cần ngươi chịu nói, chỗ tốt tự nhiên không thể thiếu ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play