Cho dù ngâm mình ở suối nước nóng, đôi tay kia vẫn mang theo lửa nóng thần kì, làm da đầu Cố Tử Tình hơi hơi tê dại.
Dạ Lăng Vân thấy Cố Tử Tình không có phản kháng, càng là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hơi hơi cúi đầu xuống, lộ ra hàm răng sắc nhọn, không nhẹ không nặng mà cắn sau cổ Cố Tử Tình, chậm rãi cọ xát, giống như là dấu hiệu vồ mồi giả đối với con mồi của chính mình.
Không khí quỷ dị, làm lông tơ trên cổ Cố Tử Tình đều dựng đứng lên, khó chịu rụt rụt cổ, đổi lấy lại là một cái cắn gặm nữa của Dạ Lăng Vân.
Cố Tử Tình có chút ăn đau, lại thông minh không có kinh hô ra tiếng, chỉ là thanh âm hơi mang khàn khàn thấp giọng nói: "Dạ ca ca, ngươi......?"
Nghe được Cố Tử Tình ra tiếng, hai tay Dạ Lăng Vân chợt buộc chặt, dán thanh âm bên tai người nọ khàn khàn nói: "Tử Tình, nếu ta hiện tại muốn làm ngươi, ngươi cho hay không cho?"
Cố Tử Tình nghe xong, hơi hơi sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng, hiểu được Dạ Lăng Vân rốt cuộc là có ý tứ gì, mặt ửng hồng lên, trầm mặc trong chốc lát, rồi Cố Tử Tình nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cho, y nguyện ý cho, không có bởi vì trải qua nhiều chuyện, liền quyết định cho hắn cơ hội, vậy mà đêm tân hôn một mình canh giữ ở thanh lãnh trong thiên viện, y là có bao nhiêu tuyệt vọng cùng bất lực.
Bạch y cố gia lang bất quá cũng chỉ là y yếu ớt ngụy trang thôi, trong xương cốt y, vẫn là thiếu niên nhỏ yếu năm đó giãy giụa cầu xin được sống, y hy vọng có như vậy, có thể giống với cái ngày thiếu niên huyền y đột nhiên xuất hiện, đã từng hứa với y một cái tương lai tươi đẹp.
Nghe được câu trả lời, chỗ sâu trong đáy mắt Dạ Lăng Vân không biết từ khi nào đã lan tràn xích hồng sắc rồi dần dần biến mất, gắt gao dán lên thân thể của Cố Tử Tình rồi mới bình phục dục vọng cuồn cuộn của chính mình.
Vừa rồi không tầm thường xem ra lại là tâm ma quấy phá, đời trước lưu lại chấp niệm, không hoàn toàn chiếm hữu người này là sẽ không bình ổn, nhưng Dạ Lăng Vân không nghĩ phát triển lại hấp tấp như vậy.
Hắn còn thiếu Tử Tình một cái thịnh thế đại điển chưa có cử hành, còn chưa dò hỏi mẫu thân Tử Tình, còn có quá nhiều khúc mắc u ác tính chưa trừ tận gốc, phải chờ một chút nữa, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, tự nhiên hết thảy nước sẽ chảy thành sông.
Dần dần bình phục dục niệm chính mình, Dạ Lăng Vân hít sâu một hơi, ôm Cố Tử Tình lên bờ, thúc giục linh lực quanh thân, nháy mắt đem quần áo hai người mặc lên.
Lần thứ hai giúp Tử Tình phủ thêm áo khoác, rồi Dạ Lăng Vân vung tay áo lên, liền đem suối nước nóng cùng tiểu nãi lang đang chơi hăng hái thu vào trong, sau đó cánh tay ôm Cố Tử Tình chợt buộc chặt, Dạ Lăng Vân giống như mũi tên vừa rời cung, không quá nhiều công phu, lần thứ hai đặt chân ở thanh lãnh trong thiên viện.
Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, trong phòng lại là sự ấm áp hòa hợp, đã nhiều ngày, Dạ Lăng Vân trừ bỏ các công việc cần thiết phải xử lí, toàn bộ đều là đặt chân trong thiên viện đơn sơ này.
Cũng may cái ngày ở trên hội trường đấu giá, hắn một chưởng đem Cố Ninh đánh trọng thương, nói vậy y sẽ phải dưỡng thương nhiều ngày, cũng không có dư thời gian tới dây dưa với hắn, hắn tự nhiên được mừng rỡ an nhàn.
Nếu không phải thời cơ chưa đến, hắn lười ứng phó với cái kỹ nam lả lơi ong bướm kia.
Mà hắn cùng Cố Tử Tình nối lại tình xưa, toàn tông môn đều chẳng hay biết gì, cũng bởi vì việc này của hắn, cha mẹ rất là thất vọng nên lựa chọn bế quan, hắn cũng không để ý tới thế sự của họ.
Nhớ tới cũng thực xin lỗi hai người, đời trước sống chết không đồng ý hắn cùng Cố Ninh ở bên nhau, kết quả hắn lại nhất ý cô hành*, đến cuối cùng rơi vào cái kết cục thân tử đạo tiêu, thậm chí bị tiện nhân kia che dấu, sau khi xuất quan, cha mẹ nhập bí cảnh chợt mất đi âm tín lại không có hoài nghi, chỉ cho là thân vẫn bất hạnh, hiện tại ngẫm lại, thật là có rất nhiều điểm đáng ngờ.
*nhất ý cô hành : khư khư, cố chấp theo ý mình.