Dạ Lăng Vân cũng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp cầm Trú Nhan Đan lên đem tới bên miệng Cố Tử Tình, ra tiếng nói: “Tử Tình, há miệng.”
Cố Tử Tình nghe xong, hơi có chút do dự trong chốc lát, rồi lại ngoan ngoãn mở miệng ra.
Viên Trú Nhan Đan vừa xuống họng, hiệu quả rõ ràng rất nhanh.
Liền thấy một luồng ánh sáng màu xanh lục trong suốt tỏa bốn phía từ bên trong Cố Tử Tình ra đến cả ngọn tóc, sợi tóc có chút khô vàng kia lại một lần nữa trở nên đen bóng ôn hòa.
Dạ Lăng Vân vui mừng gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với công hiệu đã phát huy của Trú Nhan Đan.
Bởi vì nhiều năm bị gió lạnh thổi, làn da có chút khô ráo thiếu nước cũng khôi phục lại vẻ căng mọng, tuy rằng khuôn mặt không có phát sinh nhiều biến đổi, nhưng giờ đây nét mặt toả sáng hơn rất nhiều.
Năm viên Trú Nhan Đan còn lại cũng đã bị tranh đoạt hết, viên cuối cùng chốt giá cao với 3200 linh thạch, nhưng trong năm vị đoạt được, lại không có tên Cố Ninh.
Hàng đấu giá đệ nhất này chỉ còn lại có Trú Nhan linh dịch, nói vậy Cố Ninh không tranh đoạt Trú Nhan Đan vì đã đem chủ ý đánh tới Trú Nhan linh dịch.
Nhưng bất hạnh hơn cho y là Dạ Lăng Vân cũng nhìn trúng Trú Nhan linh dịch.
Nguyên nhân hắn muốn vì mấy trăm năm qua Cố Tử Tình sinh hoạt ở trong thiên viện gió lạnh tận xương, tu vi bị phế, lại không có quần áo dày giữ ấm, mà mỗi ngày còn muốn bò ở trên nền tuyết xử lý rau dưa, trên tay trên chân đều đã sưng đỏ nhưng vẫn cố chịu đựng, da đều nứt hết, một khi có được Trú Nhan linh dịch, việc thích hợp nhất là cho Tử Tình tắm gội, biết đâu vết thương cũ năm xưa sẽ có chuyển biến tốt đẹp rất lớn!
Đúng lúc này, lão giả trên đài cao bán đấu giá lên tiếng.
“Từ mười lăm viên Trú Nhan Đan cao phẩm đã được dung hòa thành Trú Nhan linh dịch, giá khởi điểm là 300 linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thiếu một trăm linh thạch.”
Rõ ràng từ mười lăm viên Trú Nhan Đan dung hòa thành, nhưng lại không bằng giá cả của một viên Trú Nhan Đan, việc này cũng không phải không có nguyên nhân.
Thứ nhất, công hiệu của cao phẩm không thể so sánh được với cực phẩm, tiếp theo, đan dược một khi dung hòa, liền đánh mất đi bộ phận lớn linh lực, tuy nói là Trú Nhan linh dịch, không bằng nói là linh dịch bảo dưỡng thì đúng hơn, cho nên giá cả, tất nhiên sẽ suy giảm nhiều!
“500 linh thạch.” Bán đấu giá vừa mới bắt đầu, tính tình Cố Ninh đã không chịu nổi, dẫn đầu mở miệng nói.
“Một ngàn linh thạch.” Lúc này đây Dạ Lăng Vân không có lựa chọn ra giá cuối cùng, mà muốn ngay từ đầu cùng Cố Ninh giằng co.
“1100 linh thạch.” Cố Ninh tiếp tục tăng giá nói.
“1500 linh thạch.” Môi Dạ Lăng Vân trên dưới liền mở đóng nhịp nhàng, bình tĩnh thêm giá.
Nghe thấy một tiếng ra giá như vậy, Cố Ninh do dự trong chốc lát, lúc sau dậm dậm chân, cắn răng nói: “1600 linh thạch.”
Kết quả y vừa dứt lời, Dạ Lăng Vân liền làm người tức chết không đền mạng tiếp lời nói: “Hai ngàn linh thạch.”
Cố Ninh nghe xong, hoàn toàn bạo phát, không màng Bạch Mạnh Quân lôi kéo, mở cấm chế, đột nhiên đẩy cửa đá, từ bên trong đi ra, hướng về phòng Dạ Lăng Vân không khách khí giận dữ hét: “Muốn cùng ta tranh đoạt Trú Nhan linh dịch, có phải đang cố ý nhằm vào ta, ngươi có dám ra đây không?”
Dạ Lăng Vân bị người gọi, khinh thường hừ lạnh một tiếng, căn bản không nghĩ rằng phản ứng của người kia liền như chó điên muốn cắn người.
Nhưng Cố Ninh không có buông tha nhanh như vậy.
“Ra đây a? Tại sao không dám ra đây, nói cho ngươi biết, ta là thiếu chủ phu nhân tương lai của Ngự Kiếm Cung, cho nên ngươi phải chủ động nhường Trú Nhan linh dịch này cho ta!”
Nghe được lời này, Dạ Lăng Vân không thể lại bảo trì trầm mặc được nữa.