Chương này dành cho một người bạn, hãy mau vượt qua nha!^^
---------------------------------------------
Diệp Đồng tay đang lật thực đơn chợt dừng lại, sau đó truyền tới tiếng Lâm Túc lãnh đạm:
"Không sao!"
Kỷ Hoài Thu vừa nghe trong lòng liền vui vẻ, để cáo già trước mặt mọi người thất lễ chính là một điều dễ chịu, cô tiếp tục nháy mắt ra hiệu với Diệp Đồng:
"Đồng Đồng, người ưu tú như mình cậu có suy nghĩ một chút không?"
"Không được quậy nữa, ăn cơm trước đã." Diệp Đồng biết tâm tư cỏn con của Kỷ Hoài Thu, dở khóc dở cười, vươn đầu ngón tay chỉ lên trán ai kia, đẩy ra một khoảng cách.
"Mình không có quậy." Kỷ Hoài Thu không buông tha, hướng về phía Diệp Đồng liếc mắt đưa tình.
"Được rồi, cậu muốn ăn gì?" Diệp Đồng chọn đồ ăn không ngẩng đầu lên. Với người bạn trời sinh tương đối phong lưu này, gia thế tốt năng lực lại mạnh, bên cạnh chưa bao giờ thiếu người lấy lòng, cảm giác mới mẽ với cái gì đó chợt lé lên rồi cũng qua đi.
Kỷ Hoài Thu nhìn Diệp Đồng vẫn tỉnh bơ, bĩu môi:
"Chọn một phần giống cậu đi."
"Được."
Kỷ Hoài Thu vốn lo lắng cáo già kia ở kế bên Diệp Đồng sẽ không được tự nhiên, hiển nhiên điều cô lo lắng là dư thừa, Diệp Đồng đối với mọi thứ điều bình thường, nên nói chuyện thì nói chuyện, nên ăn thì ăn.
Thái độ của Diệp Đồng làm cho Kỷ Hoài Thu vui vẻ, suýt chút nữa thì chọn mấy chai rượu nhiệt liệt chút mừng.
Phải biết rằng trước kia toàn bộ mọi thứ Diệp Đồng đều đặt trên người Lâm Túc, Lâm Túc chính là cột trụ của Diệp Đồng, kết quả lúc yêu nhau mọi nơi đều cẩn thận, cột trụ sụp xuống, sống quá mệt mỏi, bây giờ khổ tận cam lai mới có thể ung dung bình tĩnh như bây giờ.
Trong lúc ăn được một nửa, Kỷ Hoài Thu muốn đi vệ sinh, cô đứng lên liếc qua quan sát phát hiện bàn kia chỉ còn một mình Tạ Uyển Tố.
Kỷ Hoài Thu từ trong phòng vệ sinh đi ra đã thấy Lâm Túc đứng ở bồn rửa tay chậm rãi rửa tay, cô đi tới bồn bên cạnh, chủ động bắt chuyện:
"Lâm đại lão bản cũng ở đây à, trùng hợp như vậy."
Lâm Túc rửa tay, rút một tờ giấy bên cạnh lau khô nước trên tay.
Kỷ Hoài Thu da mặt dày, cũng không phải lần đầu bị Lâm Túc phớt lờ, cô cũng không để bụng, vội vàng rửa tay, tràn đầy hưng phấn hỏi người ngồi bên cạnh Lâm Túc, vui cười hỏi:
"Lâm lão bản, người ngoài kia là bạn gái mới của cô à?"
Trong dự đoán vẫn bị phớt lờ, Kỷ Hoài Thu nhìn thấy Lâm Túc sắp xoay người rời đi, cô vẫn như cũ ở bồn rửa tay, chậm rãi hỏi:
"Lâm Túc, cô bởi vì không chiếm được nên mới tâm tâm niệm niệm sao?"
Lâm Túc dừng bước, tờ giấy trong tay vo lại thành một cục ném vào thùng rác dưới chân.
"Cô muốn nói cái gì?"
Kỷ Hoài Thu nhún vai:
"Tôi không muốn nói gì, chỉ là do hiếu kỳ mà thôi."
Lâm Túc vừa mới bước lên, Kỷ Hoài Thu cuộn một lọn tóc quanh đầu ngón tay chơi đùa, thong thả nói:
"Thực ra cô chính là không cam lòng cho nên nghe tôi tỏ tình với Diệp Đồng mới có phản ứng lớn như vậy."
"Cô cũng đừng vội phủ nhận, cô chính là không cam lòng với sự thật đã bày ra trước mắt. Đến nỗi hai người vì sao bất ngờ chia tay, vì sao cô lạnh nhạt với Diệp Đồng, Diệp Đồng không nói tôi cũng không muốn biết."
"Bất quá hào môn mà, thân bất do kỷ, không chừng có hiểu lầm cẩu huyết gì đó làm cho cô không thể không tổn thương Diệp Đồng, hơn nữa ở bên ngoài còn mang danh nghĩa tốt đẹp là muốn tốt cho Diệp Đồng, sợ nhất chính là cái tình tiết cẩu huyết này."
Nhìn Lâm Túc xoay người, gương mặt lạnh lùng đó giống như bị chọt trúng chỗ đau. Kỷ Hoài Thu không muốn lúc nào đối mặt với Lâm Túc toát ra khí tràng mạnh mẽ thì không nói lời nào, gấp gáp vội vàng đưa tay ngăn cản Lâm Túc.
Kỷ Hoài Thu phản ứng không sợ, nhất là trước mặt cáo già, cô bỏ tay xuống, nhìn chằm chằm Lâm Túc, bên môi là nụ cười đầy ý vị:
"Lâm Túc, vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi đó, tôi thích Diệp Đồng so với cô không hề kém cạnh."
"Mấy năm nay là tôi cùng Diệp Đồng thoát ra khỏi những tổn thương của đoạn tình cảm giữa hai người, tôi..."
"Cô nói xong chưa?" Lâm Túc bất ngờ mở miệng cắt lời Kỷ Hoài Thu, ánh mắt của cô trầm xuống, trên mặt vẫn lãnh đạm như trước.
Kỷ Hoài Thu nghẹn lời, cô cảm thấy ánh mắt Lâm Túc nhìn mình càng lúc càng lạnh hơn, có một luồng khí lạnh bao người cô, gật đầu:
"Bạn gái mới của cô rất đẹp, ánh mắt của Lâm lão bản không tệ, chúc hai người hạnh phúc."
Lâm Túc vẫn lãnh đạm thờ ơ nhìn Kỷ Hoài Thu, cũng không so đo, xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.
Mới vừa đi ra, Diệp Đồng cũng đi về phía này, hai người bất ngờ chạm nhau, Lâm Túc dừng bước nhìn Diệp Đồng, Diệp Đông đi cũng không được không đi cũng không xong, chỉ đơn giản chào hỏi:
"Lâm tổng."
"Diệp tổng giám cũng tới đây ăn à."
"Đúng vậy, thật trùng hợp." Diệp Đồng lịch sự mỉm cười.
Lâm Túc:
"Phải, rất trùng hợp."
"Lâm tổng." Diệp Đồng cong môi, lãnh đạm cười khẽ, cô chỉ ngón tay hướng về phía nhà vệ sinh ý bảo mình muốn vào, lúc này Tạ Uyển Tố thấy 2 người, kêu lên:
"Lâm Túc."
Diệp Đồng nhíu mày, đi qua phía bên cạnh lướt qua Lâm Túc, lúc đi qua người Lâm Túc cổ tay bất ngờ bị người phía sau nắm lấy, cô bất đắc dĩ dừng lại, quay đầu nhìn.
"Lâm tổng còn việc gì không?"
Giọng ấm áp nhỏ nhẹ nhưng cũng xa cách, trong chớp mắt Lâm Túc cảm thấy hai người là người lạ quen thuộc, hoặc có thể so với người lạ càng muốn thờ ơ xa cách hơn. Tay Lâm Túc nắm chặt cổ tay Diệp Đồng từ từ buông lỏng.
"Mặt sàn rất trơn, em mang giày cao gót cẩn thận một chút."
Diệp Đồng:
"Cảm ơn."
Lịch sự khiến người ta không tìm ra được khuyết điểm, Lâm Túc che bàn tay, da thịt trắng noãn bị bỏng một mảng đặc biệt nổi bật, Diệp Đồng nhìn thấy nhưng dời ánh mắt, mím môi.
Trong lúc cô bước vào nhà vệ sinh, phía sau truyền tới giọng Tạ Uyển Tố ngọt ngào nũng nịu:
"Vẫn giống như buổi sáng, chị theo em đi dạo phố."
Kỷ Hoài Thu dựa ở cửa, nhìn bóng lưng hai người đi xa, nghe thấy Tạ Uyển Tố nói nhịn không được líu ríu mấy tiếng. Lâm Túc cả ngày bận rộn làm việc, bận rộn xã giao, một tháng cũng không thấy rảnh theo Diệp Đồng đi dạo phố, khi đó vẫn là cô liều mình đi với Diệp Đồng, thỏa mãn ham muốn đi dạo phố như thiếu nữ của Diệp Đồng, sự khác biệt đối xử này không phải một chút một ít.
Đến giờ cô vẫn không hiểu sao Lâm Túc buông tay thoải mái như thế, để cho Diệp Đồng tự sinh tự diệt nhận lấy quá nhiều thống khổ, bây giờ lại thường xuyên gặp mặt, sao còn mặt mũi đối mặt với Diệp Đồng?
Lâm Túc cái nữ nhân này, thiên chi kiêu tử*, siêu sao của giới thương trường, vậy mà lâu ngày sinh tình với cô trợ lý bé nhỏ, 'bắt' đi con tim của con gái nhà người ta, còn không quý trọng người ta, con gái nhà người ta lớn lên thành thục thì mặt dày mày dạn....
*Thiên chi kiêu tử: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu
"Nghĩ gì đó..." Diệp Đồng buồn cười đẩy Kỷ Hoài Thu với biểu tình đầy ghét bỏ.
Kỷ Hoài Thu khẽ hừ, nhìn Diệp Đồng đi vào cũng đi theo vào, ngồi trên bệ bồn rửa tay nhìn Diệp Đồng rửa tay, giọng bát quái:
"Cáo già kết hợp với hồ ly tinh, quả là tuyệt phối trời sinh."
Diệp Đồng sửng sờ qua một lúc mới phản ứng được, bất đắc dĩ lắc đầu cũng không nói gì.
"Khẩu vị của lão hồ ly này nặng thật, cậu xem lòng dạ nữ nhân ăn trong chén nhìn trong nồi, vốn không thích hợp với cậu."
Lý lẽ hùng hồn hạ thấp Lâm Túc một phen, Kỷ Hoài ngửa mặt tiến sát đến cạnh Diệp Đồng:
"Mình lên phòng được xuống bếp được, có thể dỗ cậu vui vẻ, còn có thể kiếm tiền cho cậu xài được, nâng cậu trên tay ngậm trong miệng, nếu không cậu cân nhắc thử mình đi?"
Diệp Đồng nhìn Kỷ Hoài Thu, trừng mắt, cười mỉm trả lời:
"Tự mình cũng lên phòng được xuống phòng cũng được, cũng tự mình dỗ mình vui vẻ được, còn có thể tự mình kiếm tiền, càng có thể đem chính mình nâng trên tay ngậm trong miệng, cậu nói xem mình cần cậu làm gì?"
Kỷ Hoài Thu:
"..."
Diệp Đồng giơ tay nhéo nhéo cái da mặt dày như sắt khoan cũng không thủng kia:
"Cậu biết cái bộ dạng không cần mặt mũi này làm mình nghĩ tới ai không?"
Kỷ Hoài Thu hiếu kỳ:
"Ai?"
"Lâm Sanh."
"Cháu gái Lâm Túc?" Kỷ Hoài Thu trừng mắt, "Cái đứa nhỏ vô lại kia?"
"Đúng , cái đứa nhỏ vô lại đểu cán trong miệng cậu có thể nói so với cô cô của mình thì mạnh hơn nhiều."
"Thôi đi, không phải người một nhà không vào cùng một cửa sao. Nếu Lâm Túc là cáo già thì Lâm Sanh chính là tiểu hồ ly gian xảo. Cái miếng đất trống lần trước, mình là do tình thế bắt buộc nên tiểu hồ ly mới dám đoạt thức ăn từ trong miệng mình, cướp đi."
"Ai kêu cậu xem thường em ấy."
"Ah." Kỷ Hoài Thu nhìn gương trang điểm lại, nghe Diệp Đồng nói, cười lạnh: "Mình cũng không dám xem thường hai cô cháu đó."
Diệp Đồng cong môi, xoa tay nói:
"Ngày kia mình phải đi đến thành phố Z."
"Muốn mình đi với cậu không?"
"Không cần." Diệp Đồng dừng lại một chút rồi nói. "Nếu như cậu không ngại nhìn thấy cáo già..."
"Gì?" Tay Kỷ Hoài Thu run lên, son môi kéo một đường trên miệng.
"Cáo già xấu xa kia cũng đi à? Vậy 2 người?"
"Cậu yên tâm, rời xa cáo già giữ lấy mình cả đời bình an. Mình đối với lời răn dạy của cậu ghi tạc trong tâm, một giây một phút cũng không dám quên." Diệp Đồng kéo Kỷ Hoài Thu đang kích động lại, giơ tay giúp Kỷ Hoài Thu xóa đi dấu son môi buồn cười kia.
Trước khi gặp Lâm Túc, Diệp Đồng vẫn thuận lợi, năm ấy ngay năm tuổi bị ba mẹ dẫn đi coi bói, thầy bói xem cô cả đời này là mệnh đại phú đại quý.
Ba Diệp mẹ Diệp vui mừng không xiết, càng cẩn thận che chở nuôi nấng con gái. Mặc dù Diệp gia không xuất chúng bằng Lâm gia nhưng ở vùng này cũng là gia đình tiểu phú, ba Diệp và mẹ Diệp đều là lãnh đạo của xí nghiệp tầm trung trong nước, từ nhỏ cũng không thiếu tiền.
Diệp Đồng mới tốt nghiệp đại học, tính cách chưa ổn định, cô luôn cảm thấy người trẻ phải ra ngoài bôn ba một phen, không muốn bị ba mẹ an bài con đường của họ, sống bình yên sẽ mài giũa bớt tính bốc đồng.
Kết quả bốc đồng không giảm, gặp phải Lâm Túc cuộc sống sau này biến đổi bất ngờ.
Ví dụ như hai người cùng đến thành phố Z.
---------------------------------
Sáng sớm hôm sau đi làm. Diệp Đồng mới từ thang máy bước ra đã nhìn thấy Tạ Uyển Tố quấn lấy Lâm Túc trong phòng tổng tài, cô nghe thư ký Tiêu nói Tạ Uyển Tố mặt dày muốn cùng 2 người đi, suýt chút nữa vỗ tay tán thưởng.
Lâm Túc không biết dùng cách gì làm cho Tạ Uyển Tố ngậm miệng im lặng, Diệp Đồng không có hứng thú, chỉ biết Tạ Uyển Tố sáng sớm tìm tới công ty nhưng buổi trưa thì không thấy bóng dáng, buổi chiều cũng không thấy đâu.
Thoáng một cái cũng tới thời gian đi thành phố Z, Tiêu Tử Ngọc gõ cửa phòng tổng giám:
"Diệp tổng giám, chuẩn bị xong chưa, chúng ta phải xuất phát rồi."
Diệp Đồng:
"Xong rồi."
Tiêu Tử Ngọc trở lại phòng tổng tài, Lâm Túc vẫn bình chân như vại trên ghế, cô bước tới chống tay lên bàn, ngửa măt dùng ánh mắt kính phục nhìn tổng tài bá đạo của mình, cười bỉ ổi:
"Lão bản, cơ hội bên nhau tốt như vậy..."
Lâm Túc đóng bút lại, ngẩng đầu hỏi:
"Tử Ngọc, cậu cảm thấy tôi sẽ thành công sao?"
Lấy tính tình chịu đựng của bá đạo tổng tài này, kỹ năng cua gái thế này, đổi là cô cũng tức chết được chưa, Tiêu Tử Ngọc cười gượng:
"Lão bản, chỉ cần ngài không trừ tiền lương của tôi, tôi sẽ nói cho ngài biết một sự thật."
Lâm Túc:
"Nói đi."
"Xác suất thành công hầu như là con số không."
Lâm Túc hờ hững nói:
"Trừ lương."
Tiêu Tử Ngọc:
"..."
Cô đột nhiên nhớ tới lời phỉ nhổ của Tạ Uyên Tố, kẻ không có nhân tính không có tình thú, không biết lý lẽ, tuyệt đối không biết thương hương tiếc ngọc, đáng đời độc thân hơn 30 năm chả ai thèm....
----------------------------------------
Ps. Cô cô vẫn bá đạo như vậy, thật đáng thương cho Tiêu tỷ giúp đẩy thuyền còn bị nạn :v