Lâm Túc nghe xong, tay gắp mì ngừng lại, cô ngước mắt nhìn Diệp Đồng, thấy vẻ mặt nghiêm túc của người kia cô chậm rãi nhai nuốt vào bụng, lúc này mới trả lời chỉ bốn chữ:
"Hốt thuốc đúng bệnh ."
Đợi nửa ngày, Diệp Đồng chờ được câu trả lời vô cùng đơn giản với bốn chữ.
Cô tức giận tỏ vẻ không đồng ý cũng không có ý phản đối, mà Lâm Túc chỉ lo găp mì nóng hổi cho vào miệng, ăn ngon lành.
Diệp Đồng nhìn Lâm Túc, trong một phút trong đầu cô liên tục hiện lên vài ý niệm.
Mỗi người đều có tính cách khác biệt của riêng mình, tính cách lại quyết định hành vi thói quen, nhưng tính cách con người theo thời gian thay đổi đa dạng hóa mà không phải đã hình thành thì không thể thay đổi, nhưng cố tình người này lại là Lâm Túc, thói quen từ trước tới nay của Lâm Túc luôn nhất quán chưa bao giờ chủ động thay đổi, tính tình ẫn nhẫn cũng như chịu đựng đến đáng sợ, Diệp Đồng không nhịn được nghi ngờ: Lâm Túc thật sự sẽ mở rộng lòng mình với cô?
Hai người đều là mối tình đầu của nhau, Diệp Đồng chưa từng yêu đương, Lâm Túc cũng không. Hai người lấy tính cách trung thành để yêu đối phương, bao dung lý giải cùng che chở và tin tưởng vào người yêu, khi tình huống bất ngờ xảy ra hai tính cách bất đồng đột nhiên không bao dung được, cô và Lâm Túc ở trong tình cảm đều không còn lý trí*, đâm đầu đến đầu rơi máu chảy mới thức tỉnh được bản thân.
*Lăng Đầu Thanh, là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mâu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
Đâm một lần cũng đủ rồi, giải quyết không được phương thức ở chung đang rất mâu thuẫn thì trăm phần trăm sẽ giẫm lên vết xe đổ, Diệp Đồng thừa nhận cô chịu không nổi cùng một chuyện lại xảy ra một lần nữa hoặc cùng kết quả, tình nhân chia tay rồi hợp lại rồi lại chia tay ví dụ ở đâu cũng có.
Tổn thương trong tình cảm, một lần cùng vô số là cũng chẳng khác nhau.
Đương nhiên, Diệp Đồng sẽ không đem nhưng nghi vấn này nói ra vì không chiếm được câu trả lời chân thật, bởi vì nói đâu xa khi hai người không ở còn ở chung, tự mình từ trên người đối phương cảm nhận được tất cả càng khiến cho người ta dao động và trực quan thấu tình đạt lý hơn.
Cho nên Lâm Túc nói bốc thuốc đúng bệnh, Diệp Đồng từ chối cho ý kiến, rốt cuộc giải quyết thế nào trong lòng đôi bên hiểu rõ, cũng coi như trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Nhưng trong lòng cô không chỉ ngần ấy nghi ngờ, còn có một vấn đề tương đối bế tắc mà trước sau cô vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp nói ra. Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc ăn cũng gần xong, mở miệng hỏi:
"Vì sao chị cứ nhất định không phải em thì không thể?"
Lời này không hề tự luyến, là hành động của Lâm Túc khiến cho cô rút ra kết luận này, rốt cuộc đối với thương nhân mà nói, một giây một phút cực kỳ quý giá, huống chi suốt 6 năm.
Theo lý mà nói, Lâm Túc hoàn toàn không cần sau ba năm tới tìm cô giải thích điều gì, như vậy hai người sẽ không có bất kỳ chung đụng nào, thuận theo tự nhiên trở thành khách qua đường trong cuộc đời đối phương, nhưng Lâm Túc vẫn tìm tới, còn thường xuyên trong lúc vô tình thể hiện tình cảm sâu đậm với cô, Diệp Đồng tự nhận bản thân không có ưu tú đến mức làm cho Lâm Túc ba năm nhớ mãi không quên.
Câu hỏi này chờ người kia ăn xong, gác đũa, rút khăn giấy lau miệng, nhìn về phía Diệp Đồng với ánh mắt dịu dàng:
"Không vì cái gì cả, từ khi thích em chị liền biết đời này chị không có em thì không thể."
"..."
Diệp Đồng yên lặng không nói lời nào, lỗ tai hơi đỏ lên, nghe được da đầu tê dại, da thịt trên người cũng rùng mình, nhưng không nghĩ tới câu buồn nôn còn ở phía sau:
Lâm Túc nói:
"Nếu không có em, chị tình nguyện cô độc cả quãng đời còn lại."
Người kia không phải nói giỡn, vẻ mặt cùng thái độ cộng với ngữ khí đều rất nghiêm túc, đôi con ngươi đen nhánh sáng ngời có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của người đối diện.
Tính cách Lâm Túc cô độc cũng rất che giấu tâm tư, rất ít cùng ai đó bày tỏ nội tâm nhưng lúc này cô nói ra lời trong lòng thành công làm Diệp Đồng ngây ngẩn cả người, Diệp Đồng không biết cảm xúc lúc này là gì, cô dời tầm mắt né tránh đôi con ngươi thâm tình kia.
Cô thở dài trong lòng, lời nói dễ nghe ai không thích nghe, may mắn đúng lúc nắm giữ, Lâm Túc cũng không nói gì, bằng không bản thân cô suýt chút nữa luân hãm trong lời ngon tiếng ngọt, ít nhất bây giờ vẫn chưa được, cô sợ dăm ba câu đã bị đánh cho tơi bời.
"Ăn no chưa?" Diệp Đồng không biết nói sao nên đành chuyển đề tài.
Lâm Túc gật đầu:
"No rồi."
"Vậy chị ngồi nghỉ ngơi đi." Diệp Đồng đứng dậy thu dọn chén đũa, bưng vào bếp rửa sạch.
Mở vòi nước, điều chỉnh lượng nước, chậm rãi chờ nước đầy, Diệp Đồng đứng bên bồn rửa chén đôi tay chống lên bệ, hơi cụp mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vòi nước vẫn đang tuôn chảy, ánh mắt không có tiêu cự, cũng không biết đang nghĩ gì.
Phòng bếp truyền đến tiếng nước tí tách, Lâm Túc ngồi chờ 10 mấy phút, bên trong người vẫn chưa ra.
Cô đứng lên cất bước đi về phía phòng bếp.
Có lẽ suy nghĩ quá nhập tâm, Diệp Đồng không có phát hiện tiếng bước chân phía sau, nước chảy bên trong đã đầy tràn ra cũng không phát hiện, một bàn tay thon dài nhẵn mịn đúng lúc xuất hiện tắt vòi nước, Diệp Đồng lấy lại tinh thần, theo bản năng quay đầu đi.
"Em ngẩn ra làm gì?" Lâm Túc kéo ống tay áo Diệp Đồng.
Diệp Đồng trả lời ngay thẳng: "Em đang suy nghĩ rốt cuộc có nên tha thứ cho chị không." Giọng cô ngừng lại, cô nhìn vào trong đôi mắt tỏa sáng Lâm Túc, cô cũng không quay qua, giơ tay tiến vào trong nước ấm xả bớt một nửa: "Đồng thời em cũng suy nghĩ, tha thứ là một chuyện rất đơn giản, nó chỉ có thể chứng minh em tha thứ cho những tổn thương của chị gây ra, nó lại không biểu hiện cho em và chị bắt đầu lại lần nữa."
Ánh mắt Lâm Túc ảm đạm:
"Vậy bây giờ em có dũng khí tha thứ cho chị không?"
"Có." Diệp Đồng quay đầu lại nhìn Lâm Túc: "Nhưng em không có dũng khí cùng chị bắt đầu lại lần nữa."
Sắc mặt Lâm Túc thay đổi nhưng cô không có truy hỏi vì sao, hỏi cũng không được kết quả như ý, cô hiểu rõ cũng lý giải do dự của Diệp Đồng.
Tách ra ba năm, gặp lại chỉ mấy tháng, Diệp Đồng ngoại trừ bận rộn công việc của hạng mục thì chính là kéo ra khoảng cách với cô, thời gian hai người chân chính ở chung chẳng được bao nhiêu, nói bắt đầu lại lần nữa liền bắt đầu lại lần nữa, dũng khí từ đâu mà ra?
"Mấy ngày nghỉ tết em suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện." Diệp Đồng vừa rửa chén vừa nhẹ nhàng nói: "Năm đó quả thật không thể hoàn toàn trách hết lên người chị, chị có nỗi khổ của chị, em tin rằng chị thật sự vì muốn tốt cho em, cũng thật sự cảm ơn chị ở sau lưng em vì em yên lặng trả giá tất cả, nếu không có chị, em cũng sẽ không có ngày hôm nay."
Thay đổi góc độ suy xét vấn đề, sau khi cô rời khỏi Lâm Túc cô không còn là cô trợ lý nhỏ bên cạnh người kia nữa. Cô trưởng thành và hiện tại sự nghiệp đã có thành tựu, hơn phân nửa công lao đến từ người bên cạnh này, nhưng người này không nói chỉ đem đôi tay đặt ở bên eo cô.
"Em nói như vậy có phải muốn phủi sạch quan hệ với chị không?" Bên tai truyền tới giọng Lâm Túc khàn khàn, Diệp Đồng ngừng động tác, tư thế ôm này dán nhau quá chặt, thậm chí có thể cảm giác được hơi thở hỗn loạn của Lâm Túc ở sau lưng.
"Không phải." Diệp Đồng nói, "Em chỉ cảm thấy tình huống xảy ra giữa chúng ta quá phức tạp, nghĩ tới liền đau đầu."
Lâm Túc không có cảm giác được Diệp Đồng kháng cự, cằm nhẹ nhàng cọ lên vai Diệp Đồng, giọng dịu dàng như đang dỗ dành người kia:
"Vậy em đừng nghĩ nữa được không? Cái đầu bé nhỏ của em càng nghĩ càng rối rắm, chúng ta không cần nghĩ tới những chuyện không vui được không? Cách giải quyết vấn đề cũng có rất nhiều, nhưng chị nghe theo em, cái gì cũng cũng nghe theo em."
"Lâm Túc." Diệp Đồng buông hai cái chén đã rửa sạch, ngữ khí nặng nề nói.
"Sao?"
Diệp Đồng xoa tay lên tạp dề, thoáng tránh ra, Lâm Túc cũng cảm giác được tự giác buông ra, từ trong lòng ngực Lâm Túc chui ra, xoay người đối mặt với người kia:
"Từ khi nào chị không có chủ kiến như vậy?"
Lâm Túc trầm mặc, nhìn vào mắt Diệp Đồng, bàn tay ở sau lưng người kia nắm chặt lại:
"Chị hối hận lần duy nhất tự mình chủ kiến là tự tiện quyết định, cuối cùng làm tổn thương em."
Quay qua quay lại, hình như giữa hai người ngoại trừ tổn thương lưu lại trước đó thì không còn gì khác.
Bỗng dưng Diệp Đồng cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, lại không thể mặc kệ Lâm Túc, cô tiến tới nắm chặt tay Lâm Túc dẫn ra khỏi phòng bếp, nói:
"Vừa rồi chị còn bảo em không cần nghĩ tới những chuyện không thoải mái, vậy chị cũng đừng nghĩ, về sau đừng nghĩ cũng đừng nói nữa... chị không cảm thấy mệt sao? Nếu chị nghe em, vậy thì đêm nay đừng nhắc lại."
Nói xong lời cuối cùng, Diệp Đồng cũng không biết bản thân đang nói bậy bạ gì, chỉ cần là Lâm Túc, cảm xúc dễ dàng bị khơi mào lên.
Vào phòng khách, Diệp Đồng vừa xoa ấn đường vừa nhìn Lâm Túc ngồi ở sofa đối diện, trong nhà quét dọn cũng ổn rồi, cơm tối cũng ăn xong, Diệp Đồng lái xe cả ngày lại bận rộn cả đêm, thể xác và tinh thần đều mệt, giờ chỉ muốn đi ngủ sớm, nhưng Lâm Túc vẫn còn ngồi, vì thế cô cầm điện thoại trên bàn trà lên xem thời gian, mở miệng hối thúc.
"Sắp 10 giờ, đã trễ rồi có phải chị nên về trước không?"
Lâm Túc ngồi bất động:
"Có hơi mệt, không muốn đi, em có thể thu nhận chị một đêm không? Đêm nay chị ngủ sofa cũng được."
Thể lực tiêu hao quá độ làm mặt mày Lâm Túc khó che giấu được sự mệt mỏi, Diệp Đồng mím môi nhìn Lâm Túc mệt mỏi, do dự, thật ra đi bộ trở về Huy Hoàng cũng 10 phút không phải quá xa, nhưng coi như Lâm Túc giúp cô làm việc nhà, trời cũng đã khuya, trong nhà cũng có phòng cho khách có thể ngủ... quên đi, ngủ một đêm thì ngủ một đêm.
"Em đi lấy áo ngủ cho chị, chờ chút." Diệp Đồng đứng lên.
Trong nhà có hai phòng tắm, nhưng phòng ngủ phụ không có phòng tắm riêng, Diệp Đồng phải dùng phòng tắm trong phòng ngủ chính, bằng không đợi được Lâm Túc tắm rửa xong đi ra cô đã ngủ rồi, cô lấy áo ngủ giặt sạch cùng đồ lót chưa mặc nhét vào tay Lâm Túc, rồi tìm đồ dùng rửa mặt chưa dùng, dặn dò mấy câu dẫn Lâm Túc vào một phòng tắm khác còn cô đi qua phòng tắm khác.
Diệp Đồng một mình trong phòng, khăn trải giường và chăn cho phòng ngủ của khách đều mang tới, trải giường xong lúc này mới trở lại phòng ngủ lấy quần áo đi tắm.
Sau khi tắm rửa thoải mái, tốn khá nhiều thời gian, sau khi trút bỏ mệt mỏi Diệp Đồng mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra.
Ánh mắt của cô liếc nhìn qua giường, nhìn thấy không có ai cô nhíu mày cho rằng Lâm Túc còn chưa tắm xong hoặc ngủ ở phòng cho khách kế bên, cũng không quan tâm, cô chỉ muốn yên tĩnh ngủ một giấc sau đó ngày mai thức dậy còn có việc phải làm.
Diệp Đồng dính gối liền ngủ, nhắm mắt lại không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Bên kia Lâm Túc tắm rửa xong đi ra, đi ngang qua phòng khách chỉ là nhìn thoáng qua, lập tức bước chân đi về phía phòng ngủ chính. Ở nhà Diệp Đồng có thói quen không khóa cửa cho nên vặn một cái liền mở.
Tủ đầu giường mở một ngọn đèn nhỏ, không quá sáng nhưng đủ cho tầm mắt có thể nhìn thấy rõ ràng, giống như cố ý lưu lại cho người sau tiến vào.
Lâm Túc nhẹ nhàng bước vào, đứng ở mép giường lặng lẽ xốc chăn chui vào, rất sợ động tĩnh quá lớn đánh thức người bên gối, cách khoảng một cánh tay, tư thế Lâm Túc nằm thẳng mở to mắt nhìn trần nhà, phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều lên xuống, thậm chí có thể cảm giác được hơi thở quen thuộc dịu dàng tràn ngập quanh người cô.
Mãi cho đến khi buồn ngủ, Lâm Túc nhẹ nhàng nghiêng người sát tới, một tay luồng qua gối dưới cổ Diệp Đồng, một bàn tay lướt qua chiếc eo thon mềm mại kia, đón lấy phần lưng Diệp Đồng nhẹ nhàng ôm vào lòng cô.
Diệp Đồng đang ngủ ngon lành, ngay cả nằm mơ cũng chân thật ngọt ngào.
Mơ thấy ngày đó cô trở thành trợ lý của Lâm Túc.
Cô nhớ rõ mấy ngày nay là thời điểm bận rộn nhất của phòng tài vụ LT, toàn bộ nhân viên đều tăng ca, có khi giữa trưa cũng không kịp ăn cơm, bận nhất là khi vào công ty không lâu mới vừa chính thức chuyển qua làm nhân viên tài vụ nho nhỏ.
Giữa trưa hết giờ làm, sau khi bận rộn xong cả buổi sáng thì mọi người tụ lại nói chuyện trên trời dưới đất, Diệp Đồng ngồi ở chỗ làm việc, đôi mắt không rời máy tính, áp lực đau khổ tiếp tục làm việc.
Có người thấy cô còn đang làm việc, vỗ vỗ vai cô:
"Tiểu Đồng, thoải mái chút đi, không cần khẩn trương, nghỉ ngơi một hồi đi, đợi lát nữa công ty có chuyện lớn xảy ra."
"Ah... chuyện lớn... gì...?" giọng nói bất ngờ im lặng, tiếng gõ bàn phím lộc cộc chợt vang lên, màn hình máy tính dần dần hiện ra một gương mặt ngây ngô xinh đẹp, Diệp Đồng bị phòng tài vụ hấp dẫn sự chú ý, không nghe thấy rõ ràng chỉ nghe mơ hồ đứt quãng mấy câu 'Lão bản' 'Bên trong tuyển trợ lý thực tập' 'thăng chức tăng lương' 'Lão bản vô tình lòng dạ hiểm độc' 'Vị trợ lý thứ 20 chủ động từ chức'...
Trong phòng tám chuyện chủ đề nhiều nhất đều thuộc về lão bản, Diệp Đồng không có hứng thú cũng chả quan tâm, đối với lời đồn lạnh lùng xinh đẹp tuyệt tình cũng như vô số cái mác gắn cho đại lão bản cô càng không có hứng thú.
Hôm trước cô mới chính thức được chọn, hì hục làm việc mấy ngày nay, còn có một đống sổ sách phải nhập, cấp trên hối thúc nên rất bận.
Tình hình cấp bách lắm rồi.
Bận rộn mấy tiếng đồng hồ, Diệp Đồng vừa nhập xong phần cuối cùng, đang muốn duỗi người lúc này phát hiện văn phòng bình thường tranh luận ầm ĩ nay lại yên tĩnh như gà, hình như còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của đồng nghiệp bên cạnh phát ra.
Diệp Đồng theo bản năng quay đầu lại nhìn, bất ngờ luân hãm vào đôi con ngươi thâm thúy kia, trong nhất thời giống như bị hút vào vòng xoáy choáng váng không thoát ra được, cứ như vậy ngây ngốc nhìn mà không thu hồi ánh mắt.
Cô từng gặp qua người kia, ngày đầu tiên đi làm đã gặp ở cửa công ty, cô nhớ rõ người kia váy dài ôm người, toàn thân phát ra sức hấp dẫn của người phụ nữ trưởng thành, nụ cười nhàn nhạt, cô nhớ rất rõ ràng, người kia nhìn cô còn cong khóe môi (cười) với cô!
Mọi người trong bộ phận tài vụ cúi đầu giả vờ nghiêm túc làm việc không dám nhìn thẳng đại lão bản, duy chỉ có cô nhân viên mới đến... người kia cũng nhìn thấy cô, quay đầu nói gì đó với người bên cạnh, trước khi đi còn nhìn cô một cái sau đó xoay người rời đi.
Có vài người đứng ở cửa văn phòng-cô chưa từng thấy qua-nhưng biết là lãnh đạo, bởi vì cấp trên của cô cúi đầu khom lưng đứng cùng mấy vị kia... trong đó có một vị hỏi.
"Ai là Diệp Đồng?"
Bất ngờ bị lãnh đạo điểm danh. Diệp Đồng bị sốc, cho rằng bản thân làm sai gì đó sẽ bị lãnh đạo phê bình.
"Tôi... là tôi..."
"Em gái à đừng khẩn trương." Tiêu Tử Ngọc tủm tỉm cười nói: "Chúc mừng em, đừng quên ngày mai thu dọn đồ tới điểm danh."
Vẻ mặt Diệp Đồng mờ mịt, ngày mai dọn đồ tới điểm danh? Điểm danh gì? Cô nỗ lực làm việc không có tội ai mà?
Đại lão bản dẫn người đi rồi, cấp trên còn chưa kịp giải thích, một nhân viên trẻ tuổi phòng tài vụ nghe không hiểu, chớp mắt, quay đầu hỏi đồng nghiệp bên cạnh:
"Cậu biết xảy ra chuyện gì không?"
"..."
Văn phòng chìm vào trong im lặng.
-----------------Hết chương 74-------------