"Lâm tiểu thư, cô kết hôn rồi nhỉ?"
Cơm còn chưa ăn xong, dì Diệp không hỏi được gì từ Diệp Đồng, dù sao bạn trai con gái mình quá ưu tú bà thoáng yên tâm, bà chuyển ánh mắt lên người Lâm Túc.
Ở trong gia tộc dì Diệp danh xứng với thực là bà mối se tơ hồng, trong tay có rất nhiều tư liệu của các anh chàng độc thân khu này, nhìn thấy Lâm Túc lớn lên xinh đẹp khí chất lại tốt nên bà thử hỏi, ai ngờ một nhà ba người trăm miệng kêu:
"Chị dâu!"
"Dì!"
Phản ứng lớn bất ngờ, dì Diệp ngược lại bị dọa hoảng sợ, ba mẹ Diệp lại không thể nói ra thân phận gia cảnh của Lâm Túc, nếu không dì Diệp biết sẽ càng nhiệt tình hăng hái hơn.
"Con không kết hôn."Lâm Túc lịch sự trả lời vấn đề này, xem như hóa giải bầu không khí kì lạ trên bàn ăn, nhưng dưới bàn một bàn tay đưa qua nhéo đùi cô.
Lâm Túc quay đầu nhìn Diệp Đồng, chén lại bị Diệp Đồng gấp một đống đồ ăn, ý tứ rất rõ ràng để cô ăn nhiều ít nói.
Một bữa cơm ngon bị hai vị khách không mời mà đến quấy rầy, quả thật Diệp Đồng một đầu 2 bên tai bị hai người nói, ăn ngon mới lạ.
Nếu như Lâm Túc không cùng đến, chỉ có dì Diệp cô còn có thể đối phó, vui vẻ hớn hở nghe dì Diệp giới thiệu đối tượng hẹn hò, người một nhà đã quen như vậy rồi sẽ không câu nệ, nhưng bây giờ Lâm Túc ngồi bên cạnh, Diệp Đồng vẫn thời khắc chú ý Lâm Túc.
Hai người đổi chủ đề, nhanh chóng cùng dì Diệp tán gẫu về bạn trai ưu tú của con gái dì không bắt được không buông, nói đến chuyện con gái nhà mình, dì Diệp cảm thấy cực kỳ nở mày nở mặt nên bị hai người kia thành công dời đi sự chú ý.
Không ngờ quay tới quay lui, nói đã đời vẫn quay lại chủ đề ban đầu, bởi vì Lâm Túc hơn 30 tuổi vẫn chưa lập gia đình, người cũng ưu tú chỉ là ánh mắt rất cao chậm chạp chưa tìm được người lọt vào mắt, dì Diệp biết Lâm Túc còn chưa kết hôn, mắt sáng thêm vài phần, trong lòng ghi nhớ, vừa nói chuyện thi thoảng vừa quan sát Lâm Túc vài lần.
Cơm nước sắp xong, dì Diệp chợt cười bắt tay hỏi:
"Lâm tiểu thư, công việc của cô là gì?"
Trước tiên Lâm Túc nhìn Diệp Đồng, lúc này mới thành thật trả lời:
"Làm ăn nhỏ."
"Phải phải phải, làm ăn nhỏ." Diệp Đồng ngẩng đầu phụ họa: "Là rất nhỏ, quanh năm suốt tháng không kiếm được bao nhiêu tiền."
Lâm Túc cười khẽ, chậm rãi cầm đũa gấp ngọn núi nhỏ trong chén chia qua chén Diệp Đồng, buổi tối cô ăn không nhiều không thể ăn hết đống đồ ăn như vậy, ăn không hết để lại thì không hay lắm.
Trái lại trong lòng dì Diệp thầm nói: Lâm Túc ăn mặc gọn gàng tươm tất không giống kiểu không kiếm được tiền. Mẹ Diệp biết con gái giúp Lâm Túc ứng phó chị dâu, ở bên cạnh cười không nói lời nào.
Diệp Đồng lại nhức đầu, dì Diệp vẫn đang đánh chủ ý với Lâm Túc, dì Diệp vừa lột da 'bạn trai' của cô, rồi sẽ lột Lâm Túc, cô cũng sắp ăn xong dì Diệp vẫn kiên trì không ngừng, ngẩng đầu liếc nhìn ba mẹ cũng bất lực, ba mẹ Diệp nhìn con gái không nói hai người cũng im lặng, dù nói cũng không thể ngăn được nhiệt huyết của chị dâu mình, Lâm Túc là đại lão bản tập đoàn, ánh mắt không biết cao đến mức nào.
Dù sao cùng là người một nhà, nhà cô và dì Diệp quan hệ rất gần, nếu dì Diệp thích hỏi như vậy thì để cho dì ấy hỏi đi, cáo già xảo quyệt như Lâm Túc còn sợ không giải quyết được dì Diệp sao.
Lúc này, dì Diệp vẫn còn đang hỏi:
"Bằng cấp thế nào?"
"Tốt nghiệp nghiên cứu sinh."
Hai câu trả lời... biểu cảm của Diệp Đồng bắt đầu vi diệu, Lâm Túc đang nói lung tung, cô còn không biết bằng cấp của Lâm Túc cao thế nào sao?
"Không tệ, con gái tốt nghiệp nghiên cứu sinh không tệ, bằng cấp cao còn làm ăn nhỏ, thu nhập thế nào?"
"Khá ổn, có thể nuôi sống chính mình."
Cáo già này quá khiêm nhường, ánh mắt Diệp Đồng liếc nhìn Lâm Túc, ngoại trừ nuôi sống chính mình còn nuôi sống mấy nghìn người.
"Có nhà có xe không?"
"Dạ có, trên danh nghĩa có phòng của riêng mình, cũng có xe bình thường."
Rốt cuộc lần này Diệp Đồng cũng hiểu rõ, rõ ràng Lâm Túc bê nguyên xi điều kiện 'bạn trai' mà cô bịa, nhưng mà những điều kiện này đối với con trai thì kém nhưng là con gái thì rất khá cho nên dì Diệp vừa nghe lại hưng phấn.
"Con gái có nhà có xem điều kiện không tệ, trong nhà làm gì?"
"Cũng là làm ăn nhỏ."
Lâm Túc thành thật trả lời, dưới bàn bị Diệp Đồng đá một cái, Lâm Túc không nhìn Diệp Đồng, mà ngẩng đầu nhìn về phía ba mẹ Diệp ở đối diện, cô điềm nhiên cười lời nói ra kinh người:
"Con cũng không kết hôn, nhưng bên cạnh con có người rồi."
Một câu hoàn toàn chặn miệng dì Diệp, cũng xóa đi nghi ngờ của ba mẹ Diệp.
Ba mẹ Diệp cũng không như dì Diệp qua loa, Lâm Túc lại trả lời như vậy, rõ ràng không có chuyện cũng sẽ bị hiểu lầm, ba mẹ Diệp cảm thấy không đúng, có vẻ phối hợp với con gái mình, suy nghĩ lại cảm thấy không có gì không đúng.
Có dì Diệp ở đây, bầu không khí thật sự hết cách, may mà lúc này một cuộc điện thoại khiến dì Diệp vui vẻ, miệng cũng không khép được, đó là vì Phỉ Phỉ dẫn bạn trai về ăn tết...
"Chị dâu, không chờ ăn xong rồi đi?" Mẹ Diệp đứng lên hỏi.
"Không ăn đâu, chị phải nhanh về nhà." Dì Diệp đâu có tâm trạng ăn, bà vội vàng đi nhưng tới cửa vẫn quay đầu lại nói: "Đúng rồi, mọi người nhớ ngày mai qua nhà chị, chị chính thức giới thiệu bạn trai Phỉ Phỉ cho mọi người biết, nhớ kỹ nha!"
Nói là chính thức giới thiệu bạn trai Phỉ Phỉ, thực ra biến tướng thành khoe khoang con rể, cả nhà Diệp gia đều hiểu rõ nhưng không nói thẳng ra, đều vui vẻ đồng ý, sau khi dì Diệp rời đi, bầu không khí trên bàn ăn rõ ràng trở nên thoải mái vui vẻ hơn.
Dì Diệp vừa đi, ba mẹ Diệp liền tỏa vẻ áy náy với Lâm Túc, chiêu đãi không chu đáo còn để khách quý nhìn thấy chuyện cười vừa rồi.
Lâm Túc tu dưỡng rất tốt, lịch sự chu đáo, khiêm nhường trả lời ba Diệp vài câu, từ đầu đến cuối cô đều thản nhiên điềm đạm, cử chỉ đoan trang trang nhã, nói năng nhã nhặn khiến người khác không tìm ra lỗi còn sinh ra thiện cảm.
"Lâm tiểu thư, ăn no chưa?" Diệp Đồng hỏi.
"Ừ, no rồi." Nói bóng gió là ăn no có thể đi, Lâm Túc nhếch miệng, gác đũa, đồ ăn trong chén cũng hết, buổi tối cô ăn không nhiều.
Lúc này đầu óc Diệp Đồng rất loạn, trước tiên là Lâm Túc đuổi tới cửa, còn quên hết tất cả cùng Lâm Túc hôn nhau mãnh liệt, suýt chút nữa bị mẹ phát hiện, dẫn Lâm Túc về nhà ăn cơm thì quên đi, lại bị Lâm Túc nhìn thấy màn giới thiệu đối tượng buồn cười này...
"Ba mẹ, thời gian không còn sớm, con đưa Lâm tiểu thư về." Vừa nghe Lâm Túc trả lời lúc này Diệp Đồng đứng lên, rút khăn giấy đưa cho Lâm Túc, bản thân cũng tùy tiện lau miệng.
"Đứa nhỏ này, dẫn Lâm tiểu thư về nhà cũng không báo một tiếng, còn chưa tiếp đãi tốt, sao đi nhanh vậy chứ." Mẹ Diệp gấp gáp, trách con gái vài câu, đứng lên nói: "Hai đứa lái xe cả ngày mới về nhà, vất vả rồi không cần tiếp tục tra tấn bản thân, Lâm tiểu thư ở lại vài ngày cũng không sao, đêm nay tiếp đón chưa chu đáo, ngày mai sẽ làm một bàn cơm ngon rượu ngon, dì tự mình xuống bếp."
Bị chị dâu làm rối không để mắt đến khách quý chân chính đêm nay, bữa cơm có chút ngượng ngùng, tuy rằng Lâm Túc ở trên bàn ăn chưa biểu hiện bất mãn dù chỉ một chút nhưng trong lòng mẹ Diệp băn khoăn, ngay cả con gái yêu đương cũng đặt xuống, đêm nay con gái dẫn người về nhà, khó khăn lắm mới gặp mặt, chuyện năm đó gia đình chưa từng chính thức thể hiện lòng biết ơn từ tận đáy lòng, mẹ Diệp tất nhiên cũng sẽ không để cho Lâm Túc rời đi như vậy.
Kiểu này là muốn người ta ở lại qua đêm... còn muốn ở lại mấy ngày.
Sắc mặt Diệp Đồng căng thẳng, vội vàng nói:
"Không cần, mẹ..."
"Cái gì không cần, Lâm tiểu thư là khách quý sao có thể tùy tiện." mẹ Diệp trừng mắt, Diệp Đồng nghẹn lời, ba Diệp cũng ở bên cạnh phụ họa cho vợ mình.
Phu xướng phụ tùy, trong nhà mẹ Diệp làm chủ, Diệp Đồng có thể làm sao, không vui thì cũng tình nguyện im lặng.
"Lâm tiểu thư." mẹ Diệp mỉm cười nhìn Lâm Túc, vẫn nhiệt tình như cũ: "Tới lui cũng quá mệt mỏi nếu như Lâm tiểu thư không để ý, đêm nay ở lại đi, trong nhà có phòng trống."
"Vậy quấy rầy Diệp phu nhân." Lâm Túc không từ chối ý tốt của Diệp phu nhân, Diệp Đồng không nói gì chỉ cam chịu để người kia ở lại, nhìn bên khóe miệng người kia lặng lẽ lộ ra ý cười khẽ.
Ba mẹ Diệp cảm thấy thất lễ với Lâm Túc, Lâm Túc lại cảm thấy Diệp gia rất ấm áp, chí ít mẹ Diệp khéo hiểu lòng người không ép Diệp Đồng đi xem mắt, tình hình Diệp gia so với cô nghĩ tốt hơn nhiều, tuy rằng bị hối hôn bị nhắc tới lỗ tai không yên tĩnh nhưng căn cứ vào điều kiện tiên quyết là tốt cho con so với chuyện trong nhà lạnh lùng thì tốt hơn nhiều, ngay cả họ hàng lúc đó cũng đấu tranh gay gắt.
Cơm nước xong, cùng nhau thu dọn chén đũa, ba Diệp và Lâm Túc đều ngồi ở sofa phòng khách nói chuyện phiếm, đa phần đều là chuyện hợp tác giữa Trung Thương và LT năm đó, Diệp Đồng vừa nghe chốc lát cảm thấy nhạt nhẽo, đứng lên vào bếp, giúp mẹ mình làm việc nhà.
"Mẹ." Diệp Đồng vừa rửa chén vừa bất đắc dĩ nhắc nhở: "Mẹ quên ngày mai phải đến nhà dì Diệp xem bạn trai Phỉ Phỉ à?"
Mẹ Diệp a một tiếng:
"Con không nói suýt chút nữa mẹ đã quên rồi."
"Vậy mẹ còn để Lâm Túc ở lại, ngày mai chúng ta đều đi đến nhà dì Diệp."
Đến nhà dì nhất định sẽ ở lại ăn cơm sau đó nghe dì Diệp mượn cơ hội khoe khoang với mấy bà dì, cuối cùng kích động mấy bà dì trong họ hàng giúp cô tìm đối tượng hẹn hò, ngẫm lại cảnh tượng đó da đầu Diệp Đồng không khỏi ngứa ngáy.
Từ khi qua tuổi 25, hàng năm về nhà ăn tết đều trải qua một lần, cũng không biết trưởng bối suy nghĩ gì.
Hơn nữa những người kia không đi nịnh nọt, dì Diệp không chừng miệng không ngừng nhắc, hết lần này tới lần khác nhắc nhiều năm.
Cũng không thể mang theo Lâm Túc đi cùng, sự thật chứng minh mẹ Diệp thật sự nghĩ như vậy, bà nói Lâm Túc có ơn lớn với nhà mình, không xem là người ngoài, đi xem cũng không sao.
"Đúng rồi." mẹ Diệp chợt nhớ tới chuyện gì đó, xoa xoa tay, đi đến cạnh con gái: "Đồng bảo, con thật sự có đối tượng rồi à? Không phải vì đối phó dì mới nói lung tung chứ?"
Hiểu con không ai bằng mẹ, Diệp Đồng nhìn ánh mắt mong chờ của mẹ mình, trong mắt lóe lên tia xấu hổ, cô nhanh chóng suy nghĩ tìm từ:
"Mặc dù con vì đối phó với dì nhưng thực sự mà nói thì đang ở giai đoạn tiếp xúc, vẫn chưa có gì."
"Nói như vậy thật sự có à?" Hai mắt mẹ Diệp sáng lên, vội vàng hỏi: "Đối phương nhân phẩm thế nào? Đối xử tốt với con không?"
"Mẹ, chuyện còn chưa vào đâu." Diệp Đồng chuyển đề tài.
Mẹ Diệp bị chọc cười, ngón tay khẽ chọc trán Diệp Đồng:
"Con nhỏ này, mẹ biết ngay con gạt mẹ mà."
"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, đừng lo cho con, mẹ bồi dưỡng con gái bảo bối trở nên ưu tú thế này còn sợ ai không thèm lấy?" Diệp Đồng nhỏ giọng dịu dàng làm nũng.
Mẹ Diệp tức giận nhìn con gái, mặt cười hiền lành:
"Nếu như gả được con đi, mẹ lập tức mua mấy rương lớn pháo đốt chúc mừng!"
"Được." Diệp Đồng cười: "Chờ con thật sự gả đi, mẹ đừng khóc à!"
"Con nhỏ này!"
-------------------
Phòng ba mẹ Diệp ở lầu 2, Diệp Đồng một mình ở lầu 3, phòng cho khách ở bên cạnh phòng Diệp Đồng mẹ Diệp đã sớm thu dọn xong.
Rất nhanh tới 11 giờ đêm, ba Diệp và Lâm Túc tán gẫu suốt 3 tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc cuộc trọng tâm câu chuyện, ba mẹ Diệp trở về phòng, Diệp Đồng tuân theo nhiệm vụ và dặn dò của mẹ mình tiếp đãi khách, dẫn Lâm Túc lên lầu 3.
Một trước một sau, trong mắt Lâm Túc nhìn chằm đôi chân thon dài từng bước từng bước đi lên cầu thang xoay tròn, đôi dép bông không nặng không nhẹ dẫm lên sàn nhà đá cẩm thạch, phát ra tiếng khe khẽ, Diệp Đồng không nói gì, Lâm Túc không thấy rõ biểu cảm của người kia, cô đành ở sau lưng người kia không lên tiếng, mà ở trong đầu cô nhớ lại chuyện xảy ra cả ngày hôm nay.
"Lâm Túc." Diệp Đồng mở miệng trước, vừa bước lên cầu thang vừa hỏi: "Khuya lắm rồi, cô có muốn tắm không?"
Không gian nhất thời yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của đôi bên, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở, Lâm Túc ừ một tiếng, xem như trả lời, Diệp Đồng nghiêng người quay đầu lại nhìn người kia, ánh mắt bất ngờ rơi vào đôi môi kia, ngừng lại ở đó, chợt nhớ tới mấy tiếng trước còn ở bên cạnh ôm hôn nóng bỏng, Lâm Túc không tự chủ được mím môi, đầu lưỡi còn tràn ngập hương vị ngọt ngào, bên môi dường như còn lưu lại mùi vị của đối phương, lòng bàn tay Lâm Túc còn toát ra một tầng mồ hôi hột, chỉ còn một bậc bước lên tới lầu 3, ma xui quỷ khiến cô đưa tay nắm chặt cổ tay Diệp Đồng, bước chân đôi bên dừng lại.
"Bây giờ chỉ còn hai người chúng ta, chị có rất nhiều điều muốn nói với em."
-----------Hết chương 64---------