"Khoan về nhà, chúng ta đi khách sạn đi."
----------------------
Lâm Túc nghiêng người sát tới chiếc cổ thon dài vẽ ra đường cong hoàn mỹ, hai hàng lông mày dài mảnh, đôi con người trong suốt sáng ngời, nét mặt màu da trong bóng đêm tuy không rõ lắm nhưng vẫn sáng như ngọc, Diệp Đồng giống như thất thần, hàng lông mi kia thật dài cong lên, môi vẽ ra ý cười, Lâm Túc nhìn thấy đôi má trắng trẻo của Diệp Đồng ngay lúc đó đỏ lên, tính cả chiếc cổ tinh tế trắng nõn kia cũng đỏ lên vì xấu hổ.
Thời gian dường như dừng lại ở hình ảnh đó, mắt thấy Lâm Túc thật sự muốn hôn tới, Diệp Đồng bị dọa nhảy dựng, cô ngả người ra sau, tay lanh lẹ bụm miệng Lâm Túc....
Nghĩ tới chung quanh là khu dân cư, cả phố đều là hàng xóm láng giềng, Diệp Đồng nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh, may mắn là ngõ nhỏ không có người qua lại, nếu như bị người quen nhìn thấy không chừng sẽ nói với ba mẹ, cho nên...
"Chị nhìn rồi, không có ai cả." Khi Lâm Túc mở miệng nói chuyện, hơi thở ấm áp như dòng nước ấm chảy trong lòng Diệp Đồng, thậm chí có thể cảm nhân được nhiệt độ từ đôi môi mềm mại kia.
Lúc này Diệp Đồng mới phát hiện bản thân còn bụm miệng Lâm Túc, quay mặt lại nhìn thấy đôi con ngươi đang mỉm cười kia, lỗ tai nóng lên, giống như bị điện giật lấy tay xuống, nhưng bị Lâm Túc ngay lập tức chế ngự.
"Lâm Túc, chị đừng như vậy." Diệp Đồng hãi hùng khiếp vía, vừa cố thoát khỏi tầm tay Lâm Túc vừa nhìn cách đó không xa: "Mẹ em thật sự sắp tới, bị mẹ nhìn thấy..."
'Không hay' hai chữ chặn lại bên miệng, đôi môi mỏng lành lạnh đã dán lên, đương nhiên Lâm Túc biết như thế, chỉ là có đôi khi không thể khống chế được muốn làm vài hành động thân mật, khi ánh mắt dừng lại ở đôi môi Diệp Đồng lúc đóng lúc mở, càng không kiềm được trực tiếp hôn lên, ở trong răng môi Diệp Đồng đòi lấy, Lâm Túc một tay ôm chặt eo Diệp Đồng, một tay đè ót không cho Diệp Đồng né tránh.
Diệp Đồng căn bản không kịp phản ứng đã bị Lâm Túc nhẹ nhàng cạy mở khoang miệng, chiếc lưỡi mềm thâm nhập vào trong quấn lấy không buông.
Nụ hôn của Lâm Túc mềm mại lưu luyến, răng môi đôi bên đều tràn ngập hương vị quen thuộc khiến người ta trầm mê, chiếc lưỡi mềm lượn qua mọi ngóc ngách, Diệp Đồng cảm thấy từ lòng bàn chân dâng lên một cảm giác tê dại xông thẳng lên đại não, lý trí ngay lập tức lung lay sắp sụp đổ.
Dựa vào chút lý trí còn sót lại, Diệp Đồng vội nắm chặt áo trước ngực Lâm Túc dùng sức đẩy ra, lại bị Lâm Túc giữ ót không cho động đậy.
Dưới tình thế cấp bách, bắt được chiếc lưỡi mềm linh hoạt kia cắn xuống, không ngờ Lâm Túc sớm đã đề phòng, liền lui ra, khớp hàm còn chưa khép lại, chờ Diệp Đồng thả lỏng, Lâm Túc nhân cơ hội tiến vào.
Tới tới lui lui, Diệp Đồng vừa thở vừa bị hôn đến đầu óc choáng váng.
Hai người quá hiểu rõ đối phương.
Biết rõ chỗ mẫn cảm cũng như biết cách lấy lòng đối phương như thế nào...
Cho nên Lâm Túc cũng không nóng vội, ngón tay đan vào tóc Diệp Đồng, xoa xoa với ý đồ trấn an những xao động của người kia, chiếc lưỡi cũng không ngừng qua lại thử chui trong miệng Diệp Đồng, đem phản kháng kia chậm rãi giảm xuống cho đến khi cảm giác được Diệp Đồng không hề phản kháng nữa, thậm chí không tự chủ được đi theo tiết tấu của mình, lúc này mới buông bỏ trói buộc dần dần gia tốc nụ hôn.
Diệp Đồng luôn luôn bị Lâm Túc hôn đến cả người nhũn ra, toàn thân bay bay, sau đó dễ dàng bị kỹ thuật hôn thuần thục của Lâm Túc bắt giữ, thậm chí chìm đắm không có cách nào kiềm chế được, ngay cả tâm trí cũng giống như bị hành động dịu dàng của Lâm Túc mê hoặc, tạm thời vứt bỏ hết thảy gông xiềng vô hình, không nghĩ gì cả, cũng không làm gì, chỉ cùng Lâm Túc trầm luân.
Hôn sâu, Diệp Đồng nhất thời choáng váng, càng đẩy Lâm Túc ra càng bị ôm chặt, không khí trong đại não giống như bị rút đi, hô hấp dần dần khó khăn, tay chân mềm như bông, không còn sức lực.
Đôi môi mỏng cực kỳ khiêu khích người khác, dù không thoa gì cũng rất hồng hào, hôn lên thật sự mềm mềm ngọt ngọt, ăn vào trong miệng chỉ hận không thể nuốt luôn vào bụng, hai người đã lâu không có hôn nhau như vậy, dây dưa không ngừng, một nụ hôn khó chia lìa, giống như si mê. Diệp Đồng theo thói quen trước kia giơ tay ôm cổ Lâm Túc, mở miệng để lưỡi Lâm Túc chui vào trong mút lấy, ngày càng muốn nhiều hơn.
Đang hôn nhau thắm thiết, Lâm Túc chợt rút khỏi miệng Diệp Đồng, hôn hôn bên tai Diệp Đồng, giọng khàn khàn đầy mê hoặc:
"Khoan về nhà, chúng ta đi khách sạn đi."
"Không..." lý trí Diệp Đồng vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, "Không được..."
Trong lúc đó ngón tay kia được một tấc muốn tiến một thước dọc theo cổ Diệp Đồng chuyển động, dừng ở bên môi Diệp Đồng, cảm giác lạnh lẽo làm Diệp Đồng run lên, thích ứng với nụ hôn của Lâm Túc.
Nhưng hôn chưa được bao lâu, ý thức Diệp Đồng thanh tỉnh hơn, mở mắt nhìn Lâm Túc trước mặt, khi chiếc lưỡi mềm tiến vào thăm dò lần nữa, Diệp Đồng cảm thấy hai người không thể dây dưa nữa, không kịp đẩy Lâm Túc ra, một tiếng gọi như sét đánh bên tai vang lên:
"Đồng bảo!"
Tiếng gọi từ xa truyền tới, Lâm Túc bất ngờ dừng lại, mở mắt đối diện với Diệp Đồng, ngay lập tực hai người tách ra, giống như đang yêu đương vụng trộm bị bắt gặp, Diệp Đồng tay chân luống cuống, theo bản năng lau lau miệng vài lần.
Lâm Túc nhìn thấy, cong khóe môi, nhịn không được cười thành tiếng.
"Chị còn cười được." Diệp Đồng tức giận: "Mẹ em tới rồi!"
Bị thấy sẽ thảm lắm!
"Chị biết mẹ em tới." Lâm Túc vẫn cười dịu dàng động lòng người.
Diệp Đồng đứng lên, Lâm Túc vẫn còn ngồi, cô không kịp kéo Lâm Túc đứng dậy, trong bóng tối bước nhanh về phía bóng người dần hiện ra, người đó lập tức đi đến trước mặt Diệp Đồng, ôm lấy cô.
"Đồng bảo, xin lỗi con, mẹ tới trễ để con chờ lâu." Mẹ Diệp vội vàng tới, nhìn thấy con gái bà cười vui vẻ, mặt mày hiền từ: "Nào, để mẹ nhìn xem, có bị đói đến hao gầy không?"
Đây là thái độ bình thường khi mẹ nhìn thấy con gái, căng thẳng trong lòng Diệp Đồng thả lỏng một chút, còn may không bị mẹ phát hiện, nếu như bị mẹ phát hiện cô cùng một người con gái khác hôn môi, hậu quả không thể tưởng tượng...
"Không có gầy, con còn mập lên." Diệp Đồng yêu thương ôm cánh tay mẹ mình, miệng thuận theo trả lời, trong lòng trời đất đảo điên, vội vàng suy nghĩ nên giải quyết kẻ phiền phức Lâm Túc thế nào.
Mà Lâm Túc ngồi ở bậc thang bị Diệp Đồng đứng lên che khuất, trong mắt mẹ Diệp nhất thời chỉ có con gái chưa phát hiện, chờ khi Lâm Túc bất thình lình từ phía sau con gái xuất hiện, dọa bà nhảy dựng.
Tuy rằng Lâm Túc làm việc làm người đều khiêm tốn nhưng ở trên tạp chí thời trang kinh tế hoặc các cuộc họp ít nhiều cũng lộ mặt, mẹ Diệp chưa từng gặp người thật cho nên vừa rồi cảm thấy quen mắt nhưng không nghĩ ra, khi mẹ Diệp nhìn kỹ mặt Lâm Túc liền hoảng sợ, càng nhìn càng thấy giống người từng giúp mình, nhưng không dám khẳng định.
"Đồng bảo, đây là..."
Bị mẹ phát hiện sự tồn tại của Lâm Túc, Diệp Đồng thở cũng thấy khó khăn, Lâm Túc từ phía sau Diệp Đồng bước ra, thản nhiên cười, lễ phép chào hỏi:
"Chào dì."
"Chào cô." mẹ Diệp gật đầu, đánh giá Lâm Túc, dò hỏi: "Xin hỏi cô là bạn của Diệp Đồng?"
Không chờ Lâm Túc khai họ báo tên, Diệp Đồng giống như đầu bị chập mạch, vội vàng kéo Lâm Túc nói:
"Mẹ, không phải mẹ muốn cảm ơn đại lão bản tập đoàn LT sao? Con đem người ta về cho mẹ."
"..."
Bầu không khí yên lặng.
Con gái dẫn đại lão bản tập đoàn LT... về nhà?
Chẳng những mẹ Diệp kinh sợ mà ngay cả Diệp Đồng khi kịp phát hiện mình đã nói gì thì cũng ngẩn ra, người kia đẩy mình vào hố lửa.
Ngược lại là Lâm Túc bình chân như vại, bởi vì là mẹ của Diệp Đồng, cô ngước nhìn mẹ Diệp vài lần, so sánh, Diệp Đồng lớn lên rất giống mẹ, gương mặt mang theo vẻ dịu dàng, có thể nhìn ra mẹ Diệp khi còn trẻ là một mỹ nhân dịu dàng.
Bên eo bất ngờ bị người bên cạnh chỉa chỉa, nhận được ám hiệu từ Diệp Đồng, Lâm Túc mím môi cười. Lần đầu tiên gặp mặt mẹ Diệp tất nhiên phải lưu lại ấn tượng tốt để về sau còn thuận lợi vượt qua khảo nghiệm, cô đưa tay đến trước mặt mẹ Diệp:
"Chào Diệp phu nhân, con là Lâm Túc."
"Chào ngài." Mẹ Diệp nắm tay Lâm Túc, vẻ mặt kích động: "Nghe danh Lâm tiểu thư đã lâu, mấy năm nay luôn muốn gặp mặt cảm ơn ngài giúp đỡ, nhưng thật không may không có cơ hội, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được."
Liên tục sử dụng kính ngữ khiến cho một người từ trước tới nay đều thản nhiên lãnh đạm như Lâm Túc cũng phải khẩn trương, cô khiêm tốn trả lời mẹ Diệp, mẹ Diệp lúc này mới quay đầu nói chuyện với con gái, chuyện lớn như vậy cũng không gọi điện thông báo, bà bảo con gái mau mời khách quý vào cửa.
Mẹ Diệp từ khiếp sợ chuyển thành vui vẻ, thì ra quan hệ của con bà cùng lão bản tập đoàn LT rất tốt, tốt đến mức có thể dẫn người ta về nhà, mẹ Diệp lúc này đâu thèm quan tâm tâm trạng phức tạp của con gái, bà chỉ lo gọi điện cho chồng báo tin vui.
Nếu không phải năm đó ở thời điểm mấu chốt, Lâm Túc bất ngờ xuất hiện ký hợp đồng một đơn đặt hàng lớn với công ty, không thì công ty không có tài chính xoay chuyển, bộ phận ba Diệp và mẹ Diệp làm chủ quản sớm đã bị cắt giảm.
Đây cũng là chuyện giấu diếm duy nhất, hai bên đều cố tình không nói ra.
Tâm trạng Diệp Đồng rất phức tạp, cô nhìn gương mặt cười của Lâm Túc, nhìn thấy Lâm Túc vui vẻ nói chuyện với mẹ mình, quả thật có thể dùng từ buồn bực để hình dung, không nghĩ thì thôi nghĩ tới càng buồn bực hơn khi cô đem hành lý đặt xuống đất xong, Lâm Túc bất ngờ tới kéo cô đến cạnh chiếc xe ở phía sau, mở cốp xe, từng hàng đồ bổ quý giá chỉnh tề ngăn nắp đặt bên trong... Lâm Túc cười nói: tới nhà em không thể mặt dày hai tay không mang gì.
Đương nhiên, cũng không phải chuẩn bị trước vì Lâm Túc cũng không nghĩ tới sẽ đến nhà Diệp Đồng, là Lâm quản gia biết cô đi tìm Diệp Đồng nên vội vàng nhét một đống đồ bổ vào cốp xe cho cô, để đề phòng tình huống bất ngờ.
Trước mắt xem ra có tác dụng.
Đồ nhanh chóng được lấy ra, mỗi người hai tay đều xách một đống, lúc này trên đường về nhà mẹ Diệp nhiệt tình nói chuyện với Lâm Túc, Lâm Túc cũng rút đi vẻ lạnh lùng lãnh đạm thường ngày, Diệp Đồng cũng yên lặng đi theo bên cạnh nghe hai người họ nói cười không ngừng.
Tuy rằng Diệp gia không giàu có so với Lâm gia, nhưng ở nơi này cũng là một gia đình giàu có nho nhỏ, nhà chính là một căn biệt thự nhỏ độc lập 3 tầng.
Vừa tới cửa, Diệp Đồng đặt đồ xuống, cầm quà trong tay Lâm Túc đặt qua một bên, tìm đôi dép bông cho Lâm Túc, cười như không cười mà nói:
"Lâm tiểu thư, mời vào."
Thay đổi xưng hô quá nhanh, Lâm Túc nhìn Diệp Đồng, cúi người đổi giày, theo mẹ Diệp vào cửa, sát đến bên tai Diệp Đồng cười khẽ, hỏi:
"Không chào đón chị à?" cô ngừng lại, nói tiếp: "Cũng không sao, mẹ em rất chào đón chị nha."
Quả thật hoan nghênh, xém chút nữa quên luôn con gái ruột của mình, Diệp Đồng làm bộ cười cũng cười không nổi, lúc này chợt nghe thấy tiếng ồn ào quen thuộc từ phòng khách truyền tới càng cười không nổi.
"Đồng Đồng, sao lại ngẩn người, dì của con biết con về nên tới chơi." Mẹ Diệp nhìn thấy hai người còn đứng ở của, bà bước nhanh tới, nhìn Lâm Túc ngay lập tức nhiệt tình tiếp đón: "Lâm tiểu thư, mời vào."
"Dì, mời dì đi trước."
"Được được được, cùng nhau vào thôi." Mẹ Diệp thấy Lâm Túc lịch sự nhã nhặn bà cười đến mi mắt cong cong, càng có thiện cảm với Lâm Túc.
Mẹ Diệp đi phía trước, Diệp Đồng đưa tay kéo ống tay áo Lâm Túc, Lâm Túc nghiêng đầu nhìn Diệp Đồng, không rõ nguyên nhân. Diệp Đồng ở bên tai Lâm Túc cảnh cáo một câu:
"Lát nữa, ăn nhiều ít nói lại."
-----Hết chương 62-----