Đêm đã khuya, Diệp Đồng nằm trên giường, lật qua lật lại làm sao cũng không ngủ được, mở mắt nhắm mắt đều nghĩ tới lời Lâm Túc nói.
Hạng mục chỉ còn 3 4 tháng, sau khi hoàn thành cô sẽ rời khỏi tập đoàn LT, trong khoảng thời gian này cô nên đối xử với Lâm Túc thế nào mới tốt?
Cô cũng hiểu ý Lâm Túc, trước khi hai người kết thúc khoảng thời gian ở chung đụng này, có lẽ nên lưu lại chút ít ký ức không phải là nỗi đau.
Điện thoại ở bên cạnh gối đầu vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Diệp Đổng, cô nghiêng người nhìn hiển thị trên màn hình, ấn nhận:
"Sao vậy, trễ rồi còn chưa ngủ nữa?"
Kỷ Hoài Thu ở bên kia ấp a ấp úng:
"Chị em à. Hôm nay Bạc Y Cảnh cúi đầu nhận lỗi với mình, mình sợ mình nhẹ dạ, buổi tối không ngủ được cho nên tới cầu cậu mắng cho, mau mắng mình tỉnh đi."
"Không phải cậu muốn rời xa bạn gái cũ sao?" Diệp Đồng chỉ đành cười, thì ra là cầu mắng, chị em tốt của cô sợ rằng đã quên đêm đó lý lẽ hùng hồn, nói không quay đầu lại là không quay đầu lại, mất đi mới biết quý trọng, còn nói trăm ngàn lần ân hận cũng vô dụng.
Giọng Kỷ Hoài Thu căm giận:
"Mình muốn rời xa bạn gái cũ nhưng mà cô ấy cố chấp qua lại, mình cản cũng cản không được."
"Không phải cản không được, Bạc tiểu thư khí thế quá mạnh, cậu vừa thấy đã sợ run." Diệp Đồng nhớ tới dáng vẻ Kỷ Hoài Thu ở trước mặt Bạc Y Cảnh dọa đến co rúm không dám nói lời nào, cô nhịn không được cười.
Kỷ Hoài Thu lại xù lông:
"Nên mình không thể sợ nữa, mình muốn cô ấy biết mất đi mình là điều hối hận nhất đời cô ấy!
"Được rồi, cậu bao nhiêu tuổi mà còn cáu kỉnh như trẻ con vậy." Diệp Đồng thu lại ý cười, kiên nhẫn khuyên bảo, "Mình cũng không mắng gì, tình cảm là chuyện hai người, người ngoài không không giúp gì được, vẫn là chính hai người đi giải quyết."
Kỷ Hoài Thu:
"Đạo lý này mình đều hiểu, thế nhưng cảm xúc vốn không có cách nào khống chế, có thể giải quyết thì đã sớm giải quyết xong, cũng không đến mức chia tay."
Lời này khảm vào lòng Diệp Đồng, biết rõ đó là những lý lẽ sáo rỗng, thật sự xảy ra trên người mình cô cũng không thể nào không chế được cảm xúc, Diệp Đồng nằm ngửa ra nhìn chằm chằm trần nhà, nhẹ giọng hỏi:
"Vậy cậu nghĩ thế nào, sẽ hòa hợp hay là nhất phách lưỡng tán*."
*Hoàn toàn cắt đứt.
Nếu đổi lại là trước đây, Kỷ Hoài Thu nhất định sẽ ngay lập tức nói nhất phách lưỡng tán, nhưng hiện tai cô đang do dự:
"Chị em tốt, cáo già là bạn gái trước của cậu, cô ấy cũng tới tìm cậu, cậu sẽ hòa hợp hay nhất phách lưỡng tán?"
"Vấn đề này, không phải cậu vẫn muốn mình rời xa cáo già bo bo giữ lấy mình sao?"
Kỷ Hoài Thu mặt dày đỏ lên, nắm chăn cắn xé chăn:
"Xin lỗi chị em, chính mình cũng hãm sâu trong sự dây dưa của bạn gái cũ, không dám thẳng lưng mắng cáo già như vậy, thật không có đạo đức, quá giả tạo, đúng không?"
"Không sai, tam quan rất đúng đắn."
"Tam quan gì, lúc này cậu đừng khịa mình, hôm nay mình sắp bị người phụ nữ phiền phức Bạc Y Cảnh làm phiền chết được."
"Phiền cái gì, nếu Bạc tiểu thư đã xin lỗi cậu rồi, cậu không muốn chấp nhận vậy trong lòng cậu còn cô ấy không?"
"Mình và cô ấy tương ái tương sát."
Nghe thấy bốn chữ 'tương ái tương sát', Diệp Đồng ngẩn ra, xoay người vùi mặt vào gối đầu mềm mại, tâm phiền ý loạn, sau đó giọng rầu rĩ truyền tới:
"Nếu như cậu vẫn thích Bạc tiểu thư, cậu có nguyện ý cho... cô ấy thêm một cơ hội không?"
Kỷ Hoài Thu nghe thấy giọng Diệp Đồng không thích hợp, khi kịp phản ứng thì nhớ tới Diệp Đồng và Lâm Túc đã từng như vậy, sợ chọc trúng nổi đau trong lòng Diệp Đồng, Kỷ Hoài Thu tận lực dùng giọng hòa hoãn nói:
"Nếu như Bạc Y Cảnh sữa lại tật xấu kia, mình vẫn còn độc thân thì sẽ cân nhắc cho thêm một cơ hội nữa."
"Vậy không phải tốt rồi sao, cậu đem lời cậu nói với mình nói cho Bạc tiểu thư biết, Bạc tiểu thư sẽ vì cậu mà sửa thì vấn đề của hai người không phải đã giải quyết rồi sao."
"Chị em à, cậu nói có đạo lý." Kỷ Hoài Thu bị kích động. "Bây giờ mình gọi kia cho người phụ nữ kia, đem lời nói cho người đó biết!"
"Đúng rồi."
Vừa tắt máy, trong lòng Diệp Đồng khó chịu, cô vùi mặt vào gối vẫn không nhúc nhích. Cô có thể khuyên giải tình cảm của Kỷ Hoài Thu nhưng đến chính mình cô không có cách nào khống chế lý trí và cảm xúc.
Nói không giận là giả, cô tình nguyện không biết được sự thật, tiếp tục chẳng hay biết gì, như thế thì Lâm Túc không xuất hiện trước mặt cô, hai người đều yên ổn vô sự, cũng không có những chuyện bát quái.
Có thể nói không đau lòng cũng là giả, Lâm Túc yên lặng thừa nhận quá nhiều, mấy năm nay Lâm Túc trải qua thế nào, dù một chút cô cũng không biết, với tính cách Lâm Túc ngoại trừ gánh chịu ngoại trừ nhẫn nhịn còn có thể là gì, nổi khổ gia đình uy hiếp cô có thể tha thứ, cô tức là tức Lâm Túc không chịu thẳng thắn thành khẩn, rõ ràng không còn uy hiếp nếu như sớm giải thích có thể cô đã tha thứ.
Nếu cảm thấy buông tay sẽ tốt cho cô hơn, vậy tại sao còn phải xuất hiện? Để cho cô biết được chân tướng lại biến thành người lạ, là người khác có thể không tức giận sao?
Diệp Đồng giận chính mình tại sao mình lại thích người phụ nữ với tính cách đó, người này chỉ vừa xuất hiện đã khuấy động cuộc sống của cô, khiến nó loạn thành một mớ bồng bông.
Qua 5 phút đồng hồ, Diệp Đồng lại thức dậy đi rửa mặt, gối đầu đã ướt một mảng.
---------
Sáng sớm 7 giờ, trải qua một đêm bình tĩnh lại, lúc Diệp Đồng sắp xếp hành lý gọn gàng, cô nhận được điện thoại của Tiêu Tử Ngọc:
"Diệp tổng giám, một tiếng sau, chị với lão bản ở cửa khách sạn chờ em."
Diệp Đồng:
"Được."
Vừa cúp điện thoại, còn chưa bỏ xuống, wechat chợt vang lên hai tiếng, Diệp Đồng ngồi bên giường mở wechat xem.
Cáo già: eo tôi còn đau.
Cáo già: Em có thể xoa giúp tôi không?
Diệp Đồng tay trái đang vén tóc khựng lại, tay phải không tự chủ siết chặt điện thoại.
Đêm qua tan rã trong không vui, cô cho rằng Lâm Túc biết thái độ cô cứng rắn có chút buông xuống nên chung quy mới nói mấy câu như vậy.
Hai tin nhắn này giống như Lâm Túc đang cầu cô một cái ôm, nó cũng khiến cô không thể từ chối, nếu như làm như vậy là đối tốt với Lâm Túc một chút... cô sẽ không từ chối Lâm Túc giành lấy từ cô một chút ấm áp ít ỏi.
Diệp Đồng chỉ có thể an ủi chính mình, ấn chuông cửa căn phòng bên cạnh.
Khi cửa phòng mở ra, một câu 'chào buổi sáng' đến bên môi nhưng lại nghẹn ở cổ họng. Lâm Túc nhìn đôi mắt kia tuy rằng hơi cong lên ngậm ý cười, thậm chí trang điểm nhàn nhạt để che giấu, đến gần một chút quan sát kỹ sẽ có thể thấy bên mắt hơi sưng húp lên, nhưng lọt vào trong tầm mắt Diệp Đồng, dù Lâm Túc che giấu thế nào đi nữa, cô chỉ liếc mắt một cái liền phát hiện.
"Chào buổi sáng." Lâm Túc có ý định tránh ánh mắt Diệp Đồng: "Vào đi."
Đóng cửa xong, khoảng cách chỉ cách vài bước, Diệp Đồng nhìn dáng người đơn bạc kia, thu liễm biểu tình, nhẹ giọng hỏi:
"Eo còn đau à?"
"Vẫn còn hơi đau, nhưng không đau như hôm qua." Lâm Túc vừa nói vừa xoa tấm lưng già nua của mình, ngồi xuống sofa nhìn Diệp Đồng cười: "Em xoa thoải mái, em sẽ giúp tôi xoa."
Trong nhất thời Diệp Đồng không biết nên nói gì, Lâm Túc cũng không dễ dàng, trước tiên là bị mình cắn đến thảm thương, lại bị Chung Linh Vận đẩy đến đau thắt lưng, hành hạ đến vậy vẫn còn có thể mỉm cười như không, ngoại trừ người phụ nữ này có lẽ sẽ không còn ai.
"Lâm lão bản, cô có biết cháu gái nhỏ của cô mắng nhà tư bản thế nào không?" Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc nằm xuống rồi, cô cũng ngồi xuống cạnh sofa giúp người kia xoa eo, bỏ một câu đầy thâm ý.
Lâm Túc không biết cháu mình mắng thế nào nhưng cô vẫn không hiểu ý Diệp Đồng:
"Ý của em trách tôi là nhà tư bản bốc lột em, sáng sớm mượn danh hợp tác lợi dụng bốc lột sức lao động miễn phí."
Nói xong Lâm Túc quay đầu nhìn cô:
"Có phải tôi nên trả tiền lương cho em không?"
"Tiền lương thì không cần, tuổi đã cao đừng để đau lưng là được." Diệp Đồng vừa nói động tác càng nhẹ nhàng hơn: "Cô cũng không còn trẻ, chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để người khác lo lắng."
Thật ra trong lòng Diệp Đồng vẫn hi vọng Lâm Túc hạnh phúc vui vẻ, giống như Lâm Túc cũng hi vọng cô một lần nữa gặp được người thích hợp, chỉ là hai người cũng còn quấn quýt qua lại những chuyện kia, không thể buông ra cũng không bỏ xuống được, tạo thành khúc mắc đã cắm rễ cho nên độc thân đến nay.
"Tôi quá già sao?" Lâm Túc nói rất nhỏ nhưng Diệp Đồng vẫn nghe thấy, Lâm Túc vẫn luôn chú trọng bảo dưỡng, cho nên thoạt nhìn quả thật không giống phụ nữ 35 36 tuổi, Diệp Đồng nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói:
"Không già, cô còn trẻ."
Lâm Túc nhíu mày mím môi:
"Vậy em vừa nói tôi không còn trẻ."
Diệp Đồng:
"Lừa cô thôi."
Giọng ấm áp nhỏ nhẹ, lọt vào tai cực kỳ dễ chịu, so với đôi tay đang xoa càng thoải mái hơn, Lâm Túc biết đây chính là sự dịu dàng mà Diệp Đồng quyết định dành cho cô sau này, nếu như dùng phương thức hèn mọn này để có thể đến gần Diệp Đồng lấy lui làm tiến tranh thủ một chút hi vọng khoảng thời gian không còn dài để có thể cởi bỏ khúc mắc, quý trọng mỗi một giây mỗi một phút bên cạnh Diệp Đồng.
Hai người rất ăn ý không có nhắc lại, Diệp Đồng nhẹ nhàng xóa bóp eo Lâm Túc, Lâm Túc vừa nghĩ tới nỗi băn khoăn trong lòng vừa thỏa mãn được xoa bóp thoải mái, nhắm mắt lại rốt cuộc cũng ngủ quên.
Nửa tiếng sau, Diệp Đồng gọi vài tiếng không nghe thấy trả lời mới phát hiện Lâm Túc đang ngủ, đầu gối lên cánh tay, mái tóc dài đen tuyền hơi xoăn lại rũ xuống che khuất nữa gương mặt, ánh mắt thăm dò cũng không thấy rõ, Diệp Đồng giơ tay nhẹ nhàng vén tóc mai ra sau vành tai, lúc này mới lộ ra gò má mỹ lệ bên dưới.
Làm sao Diệp Đồng không biết, đôi mắt Lâm Túc hiển nhiên đã khóc mới sưng lên, thế nhưng khóc cái gì, có gì mà khóc.
Kiên cường ẩn nhẫn, thông minh nội liễm cũng sẽ vì một cuộc tình chết yểu mà khóc sao? Từ khi cô biết Lâm Túc thì chưa từng thấy Lâm Túc rơi nước mắt, có thể Lâm Túc đã khóc thế nhưng ở chỗ mà cô không nhìn thấy, bởi vì Lâm Túc cực kỳ ít bộc lộ nội tâm, cũng sẽ không thể hiện ra sự yếu đuối bất lực, hình tượng của Lâm Túc bất cứ lúc nào cũng hoàn mỹ không tỳ vết.
Diệp Đồng rơi vào trầm tư quấn quýt, lặng lẽ ngồi một lúc lâu, co ngón trỏ gõ gõ giữa lông mày, lúc này mới đứng dậy cầm cái thảm, đắp lên người Lâm Túc, chỉnh gốc thảm, dùng điều khiển từ xa điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, tay chân nhẹ nhàng bước ra cửa.
-----------
Về đến phòng tiếp tục sắp xếp hành lý, sắp xếp ổn thỏa, Diệp Đồng nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ hẹn, còn kém 10 phút nữa 8 giờ.
Lần thứ hai ra ngoài, Diệp Đồng kéo vali vào tháng máy xuống dưới, còn chưa tới gần cửa chính khách sạn, xa xa đã nhìn thấy ba nữ nhân đứng ngoài cửa, ngoại trừ hai người kia còn có cả Chung Linh Vận.
Sáng sớm gởi tin cho Chung Linh Vận, Diệp Đồng cho rằng Chung Linh Vận tới tiễn cô, khi chống lại tầm mắt Lâm Túc, khóe miệng Lâm Túc cong lên thành nụ cười khẽ, Diệp Đồng ngược lại nhìn eo Lâm Túc vài lần.
Diệp Đồng vừa ra cửa chính, Chung Linh Vận chỉ chỉ về phía chiếc xe trắng ở dưới, vừa cười vừa nói:
"Diệp Đồng, chị lái xe đưa em về công ty nha."
"Chung tổng bận rộn như vậy, không nên làm phiền chị, em ngồi xe Lâm tổng, tiện đường hơn." Diệp Đồng vừa nói dứt lời, Tiêu Tử Ngọc nhanh chóng tiến tới cầm lấy vali của cô, bỏ vào cóp sau xe.
"Được rồi, thuận buồm xuôi gió." Chung Linh Vận nở nụ cười ấm áp: "Rảnh rỗi chúng ta nói chuyện tiếp, đừng quên em còn thiếu chị một bữa cơm nha."
"Em sẽ không quên, rãnh rỗi nói chuyện tiếp." Diệp Đồng gật đầu cười, Lâm Túc ở bên cạnh nghe xong lạnh nhạt nói:"Diệp tổng giám, thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về."
Hai người lên xe đều lần lượt ngồi ở vị trí gần cửa sổ xe, hệ thống sưởi ấm bên trong xe vừa phải nhưng Diệp Đồng vẫn cảm thấy nóng nên cởi áo khoác, thật ra cô muốn hỏi thăm eo Lâm Túc, nhưng cô quay đầu nhìn Lâm Túc vài lần, mãi cho đến khi xe khởi động rời đi vẫn không mở miệng hỏi.
Vì lộ trình tốn hai tiếng, Diệp Đồng rút một quyển sách từ trên giá, nghe Lâm Túc nói:
"Tôi cho rằng em sẽ lên xe của cô ấy."
Diệp Đồng mở sách, mi mắt rũ xuống, nhẹ giọng trả lời:
"Tôi cùng cô tiện đường."
-------------------Hết chương 43----------------
Ps. Cô cô rất biết tranh thủ trước tình địch :v