"Vào đi."
Ngoại trừ quỷ linh tinh tiểu tổ tông nhà Lâm gia thì còn có thể là ai.
Lâm Sanh chấp tay sau lưng, đi đến trước bàn làm việc của Diệp Đồng, vừa cười đùa vừa nói:
"Em vừa nghe chị gọi điện thoại, không làm phiền chị chứ."
Diệp Đồng khẽ cười hỏi lại:
"Sao hôm này nhàn nhã vậy, tới công ty không đi làm sao?"
"Cô cô không có bỏ qua cho em, em muốn đi xuống lầu, sẵn tiện thăm chị một lát." cái biểu cảm khoa trương của Lâm Sanh wow wow, hai tay chợt đưa tới trước mặt Diệp Đồng, giơ cao cành mai tươi đẹp: "Vừa hái, tặng chị."
Diệp Đồng cũng phối hợp wow một tiếng, mừng rỡ nhận lấy cành hoa:
"Cảm ơn."
"Chị vui là được rồi, em cảm thấy hoa mai rất hợp với chị, ngoài mềm trong cứng." Lâm Sanh miệng như thoa đường: "Đẹp không?"
"Đẹp."
Diệp Đồng mặt mày tươi vui, đưa tay nhéo má Lâm Sanh:
"Chị hiểu được, thảo nào lão bản thường xuyên nói với chị em trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, hóa ra kỹ thuật trêu ghẹo các em nhỏ đẳng cấp không hề thấp."
Lâm Sanh mặt dày mày dạng, đã tôi luyện thành trường thành, cô dương dương tự đắc nói:
"Em ấy à, ngoại trừ gương mặt cũng chỉ có thể dựa vào cái này là có bản lĩnh, nếu không cũng không câu được đại lão bản nhà chị."
"Phải, em bản lĩnh lớn lắm."
Lâm Sanh chỉ chỉ sát vách, nhìn nhìn chị gái dịu dàng trước mặt, giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Không giống tổ tông nhà em, không tình không dục như đại thiết thụ*, mãi cũng không nở một đóa hoa."
*Đại thiết thụ: cây vạn tuế lâu năm
Diệp Đồng mím môi cười cười:
"Sau lưng em nói cô cô mình như vậy, không sợ bị ăn đòn à?"
"Cô cô sẽ không đánh em đâu."
Điều này cũng đúng, Diệp Đồng thắc mắc quơ quơ cành mai:
"Đúng rồi hoa của em..."
Cô nhìn cành hoa với những bông hoa nở rộ trắng mịn chợt cảm giác có gì không đúng, vừa muốn hỏi Lam Sanh ở đâu ra, nhân lúc cô chưa mở miệng, đôi chân vội vàng chạy nhanh như làn khói, bỏ lại một câu:
"Em đi làm đây."
Diệp Đồng gọi cũng không được, Lâm Sanh đã đóng cửa bay ra ngoài.
Diệp Đồng cười cười bất đắc dĩ, đem cành hoa đặt vào bình bên cạnh, chợt nhớ tới ở ban công của phòng làm việc kế bên hình như có một gốc hoa mai... Cô nhìn chằm chằm cành hoa, tên vô lại kia bẻ hoa của cô cô mình, mượn hoa hiến phật?
Hoa mai mùa đông nở rộ, cánh hoa trắng trẻo, chỉ là 1 cành vài đóa hoa mà mùi hương đã tập kích khứu giác, toàn bộ văn phòng tràn ngập mùi hương thoang thoảng, nhưng biết đây là đồ của Lâm Túc, Diệp Đồng vứt không được để không xong, cô cảm thấy nó đẹp, bỏ thì tiếc.
Buổi trưa trước khi hết giờ làm, Diệp Đồng lo lắng buổi biểu diễn của Lâm Túc, Lâm Túc có tham dự cũng chính là người chủ trì, một giờ chiều đi chọn người mẫu hẳn là nên thông báo với người ta một tiếng.
Kinh nghiệm thương trường của Lâm Túc phong phú, có thể đưa ra những ý kiến tham khảo quan trọng. Chỉ cần liên quan đến chuyện làm ăn, Diệp Đồng thoải mái sẽ không khó chịu, quả quyết gõ cửa phòng tổng tài.
"Vào đi."
Lâm Túc ký xong tài liệu đóng bút lại, ngẩn đầu nghe thấy giọng Diệp Đồng không nóng không lạnh.
"Lâm tổng."
Lâm Túc gật đầu, đứng lên đi vể phía phòng tiếp khách:
"Qua đây ngồi."
Diệp Đồng đi theo sau Lâm Túc, mắt hướng về phía ban công cách đó không xa, ban công mở rộng bày chậu hoa mai, hoa mai nở kiều diễm xinh đẹp, chỉ là cây không nhiều cành, bên trái rõ ràng bị người ta bẻ mất 1 cành...
Diệp Đồng chỉ làm như không thấy, thong thả ung dung đi về sofa đối diện Lâm Túc.
Lâm Túc giơ tay rót cho Diệp Đồng một tách trà:
"Diệp tổng giám tìm tôi có việc gì?"
"Tìm cô đương nhiên có chuyện." Diệp Đồng trước cười sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Một giờ chiều tôi đến tập đoàn Kỷ thị chọn người mẫu biểu diễn, Lâm tổng có ý kiến gì không?"
"Tập đoàn Kỷ thị..." người ta hỏi một đằng Lâm Túc trả lời một nẻo, cô nhìn Diệp Đồng: "Không có ý kiến gì, tùy em sắp xếp."
Coi như trong suy tính của cô, Diệp Đồng rũ mắt cũng không nhìn Lâm Túc ở đối diện, cô bưng tách trà nhấp một ngụm, còn chưa nói gì, Lâm Túc chợt nói:
"Buổi chiều tôi đi cùng em."
"Lâm tổng cũng muốn đi?"
Trên mặt Diệp Đồng cũng không có biểu cảm gì. Lâm Túc hỏi ngược:
"Tôi không thể đi?"
Diệp Đồng lắc đầu:
"Chỉ là có chút ngoài ý muốn, dù sao Lâm tổng ngày nào cũng đều bận rộn."
"Vậy phải xem là ai." Lâm Túc ngồi thẳng người, ánh mắt lưu chuyển trên gương mặt Diệp Đồng, ngữ điệu vẫn thản nhiên: "Tôi nói rồi, bận rộn đi nữa cũng không quan trọng hơn em."
Tay Diệp Đồng dừng lại, rất bình tĩnh đặt tách trà trong tay xuống, giọng Lâm Túc lại truyền tới:
"Huống hồ đó cũng là công việc của tôi, show diễn thời trang này là tiết mục then chốt của buổi tiệc cuối năm của LT, không thể để chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta phải cẩn thận không được sai xót."
Giải thích rất hay, chứ không phải bới lông tìm vết, Diệp Đồng đè xuống xung động trong lòng, đứng dậy:
"Vậy thì quyết định vậy đi, 1 giờ chiều chúng ta cùng đến tập đoàn Kỷ thị."
Lâm Túc:
"Được."
"Vậy tôi đi trước."
Sau khi Diệp Đồng rời khỏi, Lâm Túc vẫn còn ngồi, trên mặt không còn là vẻ thản nhiên điềm đạm mà có chút run sợ, chẳng biết nghĩ gì mà nhập tâm đến vậy, ngay cả Tiêu Tử Ngọc gõ cửa cũng không nghe thấy, chờ cô hoàn hồn, Tiêu Tử Ngọc đã ngồi ở vị trí vừa rồi của Diệp Đồng.
Tiêu Tử Ngọc rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Lâm Túc, cô thở dài:
"Diệp tổng giám tới hơn nửa tháng, hai người lúc nào mới có thể phá vỡ cái trạng thái ở chung lạnh như băng này?"
Hoàng thượng không vội thái giám đã vội. Nhìn hai người dày vò nhau cả về thể xác và tinh thần, hai người không mệt, Tiêu Tử Ngọc vì 2 người mà cảm thấy mệt dùm, thật ra có đôi khi bá đạo tổng tài thật đáng thương, cầu mà không được, làm sao cũng không chiếm được sự tha thứ của Diệp Đồng. Tiêu Tử Ngọc thở dài, lại nghe thấy Lâm Túc không hiểu sao nói ra 4 chữ vi diệu:
"Chủ động xuất kích."
"Cái gì chủ động xuất kích?" Tiêu Tử Ngọc tức giận trừng mắt: "Nếu ngài không đem người ta đoạt về, ngài thật sự muốn cô đơn suốt quãng đời còn lại à?"
"Tiểu tổ tông nói..." Lâm Túc khẽ cười: "Con bé cho tôi một chủ ý."
"Vậy thì xuất kích đi, cứ ngồi chờ chết, thế này mãi sao được." Tiêu Tử Ngọc nhỏ giọng lầm bầm: "Ngài phải chi được một nửa của tiểu tổ tông cũng không tới mức trốn tránh lâu như vậy."
'Trốn tránh' hai chữ này dường như đâm vào tim Lâm Túc làm cô đau nhói, mi tâm nhíu lại, muốn phản bác Tiêu Tử Ngọc nhưng cái gì cũng không nói được.
Tiêu Tử Ngọc suy nghĩ tìm cách diễn đạt, dùng giọng hòa hoãn:
"Lão bản, thật ra em cảm thấy Diệp Đồng tha thứ cho nỗi khổ của chị rồi, nhưng chị thật sự lừa gạt em ấy, cho nên em ấy không còn tin tưởng chị."
Tiểu Tử Ngọc tận tình khuyên bảo:
"Muốn xây dựng lại niềm tin giữa hai người, trước hết chị phải thay đổi tính cách của mình, Tính cách của chị cái gì cũng không nói, chỉ giấu trong lòng, ai biết chị nghĩ gì."
Coi như trong mắt Diệp Đồng, mỗi ngày thường xuyên gặp mặt, thái độ không sửa được, không cảm nhận được sự chân thành xuất phát từ nội tâm thì Diệp Đồng không quay lại là đúng, ai biết được ngày nào đó có thể giẫm lên vết xe đổ, tổn thương thêm lần nữa.
Vất vả lắm mới đứng lên được, không ai nguyện ý té ngã lần nữa.
Lâm Túc không có lời gì để cãi, mà nhớ lại lúc cãi nhau với Diệp Đồng, Diệp Đồng cũng bám vào đó chỉ trích cô. Thật ra hai người rất ít cãi nhau, Lâm Túc hiểu lòng Diệp Đồng, Diệp Đồng cũng hiểu cô, hai bên hiểu nhau tôn trọng nhau, như vậy mới bên nhau hạnh phúc mỗi ngày, cô thích cuộc sống như thế, tan tầm có người ở nhà chờ cô.
"Lão bản." Tiêu Tử Ngọc hỏi: "Ví dụ như bây giờ, chị nghĩ sao?"
Cô nghĩ sao? Lâm Túc nói:
"Tôi chỉ là không muốn buộc chặt em ấy quá."
Vết thương cần thời gian xoa dịu, cưỡng éo chỉ tác dụng ngược, giống như Tiêu Tử Ngọc nói, xây dựng niềm tin lần nữa, sửa đổi tính cách, lấy con người mới hoàn toàn của cô lần nữa tiến vào lòng Diệp Đồng.
Lâm Túc nhẹ giọng:
"Cuộc sống của em ấy không có tôi quá lâu rồi, trước hết để em ấy thích ứng tiếp nhận sự tồn tại của tôi, điều này cần một quá trình."
Tiêu Tử Ngọc vừa nghe lời bộc bạch tâm tình của Lâm Túc, quen biết Lâm Túc hơn 10 năm sao có thể không biết, cô đi thẳng trọng tâm:
"Vậy hiểu lầm năm đó chị giải thích chưa?"
Lâm Túc mấp máy môi, Tiêu Tử Ngọc liếc mắt:
"Lão bản à, em biết không nên nói lời này với chị nhưng nếu em không ở sau lưng chị nói cho em ấy biết, bây giờ em ấy có chịu gặp chị à."
"Vậy tôi phải cảm ơn em."
"Cảm ơn cũng không cần." Tiêu Tử Ngọc rụt cổ, né tránh ánh mắt Lâm Túc, vuốt cằm: "Nhưng lão bản, em giải thích với chị giải thích là 2 khái niệm khác nhau."
Lâm Túc trầm ngâm:
"Tôi sẽ tìm cơ hội giải thích rõ với em ấy."
Bá đạo tổng tài rốt cuộc cũng thông suốt? Tiêu Tử Ngọc nhìn nhìn Lâm Túc vài lần, thở phào:
"Lão bản, có thể em ấy thật sự đang chờ một lời giải thích của chị."
Biết được từ miệng người khác, thiếu thành ý, có thể sau khi biết sự thật còn tăng thêm oán giận vì bị giấu diếm lừa dối.
Lâm Túc quay đầu, sắc mặt đã khôi phục vẻ lạnh đạm như thường, ánh mắt ngừng ở chậu hoa mai, quét qua lỗ hổng bị bẻ gãy, trong mắt nổi lên ý cười.
"Đúng rồi, Trần Thư Như cái kẻ phiền phức kia chị giải quyết thế nào, muốn đoạt Diệp Đồng về, hoa đào bên người chị một đóa cũng phải bẻ."
Lâm Túc ngồi lại ghế làm việc, khóe môi cong cong:
"Nếu cô ta thích xen vào chuyện của người khác thì tìm nhiều chuyện cho cô ta làm."
"Được, để em lo." Tiêu Tử Ngọc là cao thủ lừa gạt, vui vẻ hài lòng nói: "Hạng mục còn mấy khoản chưa duyệt, trước tiên để cho cô ấy bận rộn nửa năm khỏi ngăn cản hai người."
Lâm Túc Ừ một tiếng:
"Thư ký Tiêu, chuẩn bị 1 giờ chiều đi đến tập đoàn Kỷ thị."
"Lịch trình bất ngờ vậy?"
Lâm Túc:
"Đi chọn người mẫu."
"Chắc là đi cùng Diệp tổng giám chứ gì?" Tiêu Tử Ngọc không cần nghĩ cũng biết.
Lâm Túc:
"Ừ."
"Được, em sắp xếp liền." Tiêu Tử Ngọc đứng lên đi về phía ban công, cúi đầu nhìn sau đó giật nảy người trừng mắt gào to: "Lão bản, Hoa mai chị thích nhất bị bẻ một cành rồi!?"
Đây chính là chậu hoa cô tỉ mỉ chăm sóc, vất vả lắm mùa đông năm nay mới nở hoa, Tiêu Tử Ngọc đau lòng chết được:
"AI LÀM?"
"Còn có thể là ai."
Ngoại trừ tiểu tổ tông vào phòng này bay nhảy thì cũng chẳng ai dám tùy tiện vào, Tiêu Tử Ngọc tức giận xoắn tay áo:
"Con nhóc ranh, vừa về thì làm chuyện xấu, em đi đánh nó!"
Lâm Túc cười cười cầm bút máy Đại Thần ký văn bản, thật ra lúc cháu gái lén bẻ cành, cô phát hiện nhưng không ngăn cản, cũng nhìn thấy cháu gái vào phòng tổng giám.
Thoáng cái 12 giờ trưa, thư ký Tiêu đã sắp xếp xong lịch trình, mọi người cùng ngồi một xe đi, Diệp Đồng không cần lái xe, cô đi thang máy xuống phòng khách lầu 1, tiện tay rút một quyển sách ngồi xuống, vừa nhìn vừa chờ Lâm Túc vẫn còn ở tầng 30.
"Đây không phải Diệp tổng giám sao?"
"Ngồi chờ ai đó?"
"Là chờ Lâm Túc à?"
Giọng có chút chanh chua, Diệp Đồng không muốn để ý, không ngẩng đầu tiếp tục lật xem sách, cô với Lâm Túc không chỉ oan gia ngõ hẹp, mà cùng Trần Thư Như cũng như âm hồn không tan, cô thầm nghĩ muốn xem một quyển sách cách người ghê tởm kia một chút.
Ai kia bị người ta không để ý tới, huống chi là Trần Thư Như tự cho mình thanh cao, nhưng cô ta chịu không được đi tới ngồi bên cạnh Diệp Đồng:
"Diệp tổng giám, tôi nói với cô đó."
Diệp Đồng:
"Mời nói."
"Cô ở đây chờ Lâm Túc?"
"Ừ." Diệp Đồng vẫn như cũ không ngẩng đầu, không quan tâm lấy lệ trả lời.
Diệp Đồng cho rằng Trần Thư Như sẽ tiếp tục khiêu khích châm chọc cô, dịch người kéo khoảng cách, nhưng Trần Thư Như không có, cô ta nghiêng người cẩn thận quan sát Diệp Đồng, bình tĩnh nói:
"Cô thay đổi rất nhiều."
Diệp Đồng:
"Cô cũng vậy."
"Chuyện trước kia của hai người tôi đều biết, bao gồm cả chuyện hai người sau lưng mọi người ở bên nhau." Trấn Thư Như híp mắt: "Thật không biết Lâm Túc tại sao từ chối tôi chọn cô."
"Tôi chẳng biết cô đang nói gì." Diệp Đồng lựa chọn không thừa nhận, trên mặt cô không có biểu cảm gì nhưng trong lòng lại phiền não.
Trần Thư Như bắt chéo chân, dựa trên sofa, nhìn Diệp Đồng:
"Tôi thật tò mò, hồi đó cô kém như vậy sao lại xứng với Lâm Túc, rốt cuộc Lâm Túc thích cô ở điểm nào?"
"Thật sự xin lỗi, tôi thật sự nghe không hiểu cô nói gì." Diệp Đồng khép sách lại, đứng lên đặt lại trên giá sách bên cạnh, tiện tay giúp giá sách bừa bộn trở nên ngăn nắp hơn.
"Cô thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu?"
Diệp Đồng nở nụ cười:
"Trần tổng cảm thấy tôi hiểu thì hiểu, không hiểu thì không hiểu."
"Cô trở về không phải vì Lâm Túc?"
Diệp Đồng không muốn giải thích nhiều, đơn giản trả lời:
"Công việc mà thôi."
"Nếu như cô biết chân tướng của năm đó, cô còn có thể cho là vậy không?"
"Công việc chính là công việc." Diệp Đồng lấy điện thoại ra xem thời gian, ngẩng đầu nhìn thang máy, vòng qua Trần Thư Như bước ra ngoài: "Tôi còn có việc phải làm không rảnh cùng cô nói chuyện phiếm."
Trần Thư Như bước lên một bước cản lối Diệp Đồng đi:
"Cô thật sự không muốn biết?"
Tôi không muốn biết còn ép tôi biết, Diệp Đồng gật đầu:
"Vậy được rồi, cô nói đi."
Trần Thư Như nửa chữ cũng chưa kịp nói ra đã bị cắt ngang, Tiêu Tử Ngọc xa xa đã thấy hai người, vội chạy tới bên này, vừa chạy vừa gọi:
"Diệp tổng giám nhanh lên, chúng ta phải đi rồi."
-----------------------------
Ps. Cô cô nhanh nhanh xuất thủ đi nào :v