Một tháng sau, thư phòng Tiêu gia.

"La Hoan, chị đừng táy máy tay chân, em còn bận việc, hôm nay không chơi với chị, chị tự qua kia chờ đi."

Từ khi hai vị lão đại của công ty về nhà, lượng công việc tăng vọt, Tiêu Tử Ngọc cũng vì vậy mà bận lu bù, vừa đẩy La Hoan vừa nhét quần áo trong tay vào người kia, điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

"Thật sự không chơi với chị?" La Hoan đã trước một bước cướp điện thoại.

Điện thoại hiển thị 'Ngô lão bản', khách hàng quan trọng của công ty, Tiêu Tử Ngọc vội vàng kêu lên: "Chị đừng tắt! Tổ tông ơi, chờ em làm xong thì có thể chơi với chị, chị muốn chơi thế nào cũng được."

"Đây là em nói."

"Dạ dạ dạ, em nói. Mau đưa điện thoại cho em, cuộc gọi này không thể không nghe."

La Hoan cầm điện thoại nhướng mày, đôi môi đỏ quyến rũ, đôi mắt vẽ nên đường cong xinh đẹp câu người, cô ôm cổ Tiêu Tử Ngọc, cúi đầu hôn người kia, đại phát từ bi đem điện thoại trả cho người kia.

Tiểu Tử Ngọc vừa cầm điện thoại nghe vừa bận rộn đủ loại công việc, nhưng yêu nữ lẳng lơ kia ngồi trong lòng cô, thi thoảng quấy rầy sự chú ý của cô.

Đôi tay thon dài giơ lên với ý đồ xấu xa vẽ vòng vòng lên ngực Tiêu Tử Ngọc, đầu ngón tay nóng rực dịu dàng xuyên qua lớp vải mỏng truyền vào da thịt, khiến cho cô run rẩy.

Đối với yêu nghiệt hớp hồn này làm sao còn có thể nghiêm túc.

Hôm nay chủ nhật vốn dĩ không đi làm, cũng nói xong sẽ cùng La Hoan chơi cả ngày nhưng Tiêu Tử Ngọc quá bận rộn, cho nên rời giường thì làm việc đến nỗi vẫn chưa kịp thay quần áo, chỉ mặc một chiếc áo ngủ tay ngắn, tay La Hoan mò tới giữa chân của cô.

"Yêu nghiệt chết tiệt, chọc em nữa có tin hôm nay em để chị không xuống giường được không." Tiêu Tử Ngọc nhéo lên lưng La Hoan cảnh cáo.

La Hoan ở phía trước dính sát cô:

"Cũng không biết tối hôm qua ai khóc cầu xin chị tha thứ, cục cưng, chỉ với kỹ thuật này của em, thật ngại quá, chừng nào em có thể để cho chị không thể xuống giường được?"

Hai người đều thích dùng lời nói công kích người khác, Tiêu Tử Ngọc tập mãi thành thói quen, khẽ chậc lưỡi, không cam lòng tỏ ra yếu kém nên đưa tay lén chui vào quần áo người kia:

"La Hoan, chị không giống những kẻ đê tiện diêm dúa bên ngoài."

"Đó là tất nhiên." La Hoan cười: "Em làm xong chưa?"

Cái nụ cười quyến rũ giết người không đền mạng, Tiêu Tử Ngọc tâm thần nhộn nhạo vài giây, chợt nhớ tới:

"Chờ chờ đã, em gọi điện cho Diệp Đồng, thuận tiện hỏi lão bản khi nào trở về."

Cho nên hai người buông nhau ra, hai người kia thường xuyên ở trong vòng bạn bè thể hiện tình cảm rải thức ăn cho chó, còn chụp hình cả gia đình khiến ai cũng hâm mộ, hai người tiêu dao hạnh phúc, để cho người thư ký này bận rộn bất chấp ngày đêm.

La Hoan ung dung thu tay về, ngồi trên đùi Tiêu Tử Ngọc dựa lưng lên mép bàn.

"Cũng được, nên để hai người kia trở về, đừng nô dịch em quài. Cầu hôn xong ba mẹ cũng đồng ý, tiếp theo chắc hẳn nên nói chuyện cưới gả."

"Thật cảm động, cây vạn tuế già rốt cuộc cũng gả đi được." Tiêu Tử Ngọc lắc đầu, cầm điện thoại lật ra dãy số điện thoại.

Ai nói không phải vậy nào, mọi người tận mắt nhìn thấy hai người kia dặn vặt tới lui, ở giữa còn đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn đến đích, cái gọi là người có tình sẽ thành thuộc, trốn không thoát.

Bây giờ mới 8 giờ sáng, cuộc gọi đi chưa được kết nối, La Hoan chợt đứng lên ôm ngang Tiêu Tử Ngọc, Tiêu Tử Ngọc bị dọa nên ôm lấy người kia:

"Yêu nghiệt chết tiệt, chị làm gì đó."

"Đừng quan tâm, em cứ gọi điện thoại của em, chị chơi của chị."

"..." Không phải khoa trương, phòng khách bếp ăn phòng ngủ, phòng tắm thư phòng... ngay cả ban công... trong nhà đều chơi qua.

........

"Diệp Đồng, hai người về nhà một tháng rồi vẫn chưa giải quyết xong à?"

Vừa mới dứt lời, Diệp Đồng nhìn dáng người xuất hiện phía xa xa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, giống như phủ hào quang rực rỡ tươi đẹp, người kia giẫm lên hào quang đầy đất đi tới, Diệp Đồng nhìn người kia, khẽ cười:

"Không tệ lắm, ngày mai tụi em trở về."

Tiêu Tử Ngọc bất ngờ kích động kêu lên một tiếng, nhanh chóng nhịn xuống:

"Chúc mừng hai người, ngày mai thuận buồm xuôi gió, đến nơi gửi tin cho chị, chị và La Hoan vì mọi người đón gió tẩy trần."

Diệp Đồng cười:

"Cảm ơn chị."

"Không cần khách sáo..." Tiêu Tử Ngọc bị La Hoan đặt dưới thân, cắn môi: "Vậy trước tiên thế nha, ngày mai chúng ta gặp."

"Được, ngày mai gặp." Diệp Đồng đặt điện thoại xuống, ánh mắt đặt trên người Lâm Túc.

Mái tóc dài xoăn của Lâm Túc được buộc lên, mặc đồ vận động ngắn, giữa lông mày rút đi vài phần lạnh nhạt, tăng thêm vài phần hơi thở của thanh xuân, vóc dáng cân xứng cao gầy, tư thế chạy cũng không thiếu vẻ ôn nhu, đôi chân dài trắng trẻo cất bước thu hút ánh mắt người khác, tỷ suất người quay đầu lại nhìn là 100%.

Nhìn thấy Lâm Túc đến gần, Diệp Đồng xuống bậc thang nhìn đôi má đỏ ửng của người kia, cô đưa cốc nước cho Lâm Túc bổ sung nước, rồi dùng khăn mặt treo ở cổ Lâm Túc giúp Lâm Túc lau đi mồ hôi trên mặt.

"Có mệt không?" Diệp Đồng đau lòng: "Chị đã cùng ba chạy một tháng rồi."

"Không mệt, cùng ba vợ chạy bộ sao lại mệt, chỉ cần ba vợ hài lòng là được." Lâm Túc ổn định lại hô hấp, giơ tay lên đỡ gáy Diệp Đồng, nhẹ nhàng hôn môi Diệp Đồng.

Diệp Đồng cũng không còn cách nào khác, ba cô nói Lâm Túc lớn lên yếu ớt sau đó sáng sớm mỗi ngày đều dẫn Lâm Túc cùng nhau chạy bộ để rèn luyện sức khỏe, Lâm Túc thật sự cùng ba chạy ròng rã một tháng.

"Đừng lo lắng, chị không sao." Nhìn thấy Diệp Đồng nhíu mày, Lâm Túc giương môi cười, kéo tay Diệp Đồng đặt lên bụng mình: "Có muốn chị cho em xem cơ bụng chị chạy được không?"

Diệp Đồng sờ lên dù cách lớp quần áo xúc cảm truyền tới bằng phẳng săn chắc, trong nhất thời không nhịn được sờ thêm vài lần, cười: "Hôm qua xem rồi, chị nào có cơ bụng gì." Diệp Đồng ngẩng đầu nhìn về phía trước, kéo kéo áo người kia: "Ba đâu?"

Lâm Túc nắm tay Diệp Đồng:

"Ba đến nhà dì Diệp gặp Minh Tề rồi."

"Trùng hợp vậy, nửa tiếng trước mẹ vợ cũng đi, đi thôi, bây giờ trong nhà không có ai, khó được thế giới hai người."

Thật đúng là hiếm có, Lâm Túc đóng cửa phòng lại, ôm Diệp Đồng dán lên cửa bắt đầu nụ hôn nồng nhiệt.

Bởi vì chưa chính thức kết hôn, mới là giai đoạn ở chung nên trước mặt ba mẹ phải thể hiện có khuôn phép.

Mẹ Diệp chuẩn bị phòng khách cho Lâm Túc, sáng chiều thi thoảng lên xem hai người, chờ mẹ Diệp xuống lầu, lúc sắp ngủ Lâm Túc sẽ lặng lẽ không phát ra tiếng động trà trộn vào phòng Diệp Đồng, nhưng cũng cố kỵ ba mẹ dưới lầu không dám làm càn, sáng sớm thức dậy liền trở về phòng của mình.

Ba mẹ Diệp tuy rằng cởi mở nhưng liên quan đến đại sự cả đời của con gái, tự nhiên tận lực kiểm định khảo nghiệm nhiều phương diện của Lâm Túc để xem rốt cuộc lâm Túc có đạt chuẩn không, nhưng khảo nghiệm phẩm hạnh một người, một hai ngày không thể nhìn ra cho nên vì để vượt qua khảo nghiệm của ba Diệp, liên tục một tháng, Lâm Túc ngoại trừ bồi ba mẹ vợ, Lâm Túc cũng hết lòng phối hợp với khảo nghiệm của ba vợ.

Trong thời gian này, Lâm Túc vẫn cùng Diệp Đồng cùng nhau bị đông đảo họ hàng Diệp gia mời tham gia tiệc tùng, đều khá thân với bà bảy cô tám, hai người không tiện từ chối đều đi hết. Chuyến này cũng không thể trốn tránh có mặt, cũng không tránh được bị họ hàng mời rượu, họ hàng còn liên hợp lại khảo nghiệm vị 'con rể' đặc biệt này.

Lâm Túc uống rất nhiều rượu, đợt này số lần Lâm Túc say rượu còn nhiều hơn số lần trong ba mươi mấy năm cộng lại .

Bởi vì Lâm Túc có quyền có thế, họ hàng của Diệp gia không dám trước mặt nói xấu, nhưng phía sau nhất định có khua môi múa mép.

Ba Diệp ứng phó với đông đảo họ hàng lắm điều cũng khổ cực, may là lần trước ăn tết, Lâm Túc để lại ấn tượng tốt với ba mẹ Diệp Đồng, vì vậy giảm bớt số lần khảo nghiệm đồng thời cũng thông qua.

Mà lúc này, hai người đổi giày, Diệp Đồng và Lâm Túc vừa hôn vừa chuyển đến sofa, sự nhiệt tình kinh người cùng với cấm dục mấy ngày nay đều phóng thích ra ngoài, quần áo đã bị cởi một nửa, đúng lúc này Diệp Đồng đè tay Lâm Túc tiến thêm một bước.

Ở đây không phải nhà nhỏ của các cô, ba mẹ bất ngờ trở về thì không biết phải làm sao.

Diệp Đồng ôm chặt người trên người cô không cho động đậy, nằm bình ổn lại hô hấp:

"Mới chạy bộ xong về nhà, chị có đói bụng không, trước tiên ăn sáng đã."

Vừa nói thật sự đói bụng, còn ngửi thấy mùi cháo gà đen cô thích nhất, Lâm Túc hôn lên cổ Diệp Đồng, kéo Diệp Đồng ngồi dậy, giúp Diệp Đồng chỉnh lại quần áo xốc xếch:

"Ba mẹ đều đến nhà dì, chúng ta có cần đi không?"

Diệp Đồng xoa mặt Lâm Túc: "Còn gọi điện thoại bảo chúng ta đến nữa." cô nói: "Nhanh đi ăn đi, em giúp chị múc rồi."

"Em có muốn ăn thêm không?"

"Em no rồi."

Lâm Túc gật đầu, ánh mắt đảo qua đôi môi kiều diễm kia, đáy mắt lóe lên tia nóng bỏng, cô đứng lên đi đến bếp ăn cháo.

Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc vào bếp mới thu hồi ánh mắt, cô ngồi ở sofa, cầm điện thoại lên mở wechat lên, theo lẽ thường dặn dò công việc nhưng chưa được mấy phút bất ngờ nhận được tin nhắn của Chung Linh Vận gửi tới.

'Chị có thể hỏi một ít chuyện liên quan đến người hợp tác mới của chị không?'

Trực giác phụ nữ luôn rất chuẩn, Diệp Đồng vừa nhìn thấy tin nhắn này đã cảm thấy có chút hứng thú, Chung Linh Vận là người giỏi về các phương diện, tuổi trẻ tài cao, biết tiến lui, công tư phân minh, cô và Chung Linh Vận hợp tác chung cũng gần nửa năm, Diệp Đồng cũng biết Chung Linh Vận là người luôn chủ động trong chuyện tình cảm.

Cô trả lời:

'Tất nhiên được rồi.'

Đối phương đang nhập, viết xóa một hồi khoảng 5 phút, Chung Linh Vận mới gửi câu hỏi:

'Tô tiểu thư độc thân phải không?'

Diệp Đồng không nhịn được nở nụ cười, mặt mày dịu dàng:

"Độc thân."

Đối phương đang nhập (tin nhắn), tới lui 10 phút, lần này không có hỏi gì, Chung Linh Vận trực tiếp gửi đến hai icon 'Chấp tay' kèm theo câu trả lời ba chữ: 'Chị theo đuổi em ấy.'

Bây giờ mới một tháng đã cọ ra lửa, nhưng có vẻ khó theo đuổi, dù sao cũng là bạn bè, Diệp Đồng tất nhiên cổ vũ:

'Chúc chị nhiều may mắn.'

Lâm Túc từ phòng bếp quay lại, nhìn thấy Diệp Đồng cười mặt mày rạng rỡ:

"Em nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy?"

Diệp Đồng còn chưa mở miệng, Lâm Túc đã ngồi bên cạnh Diệp Đồng nhìn nhìn, thấy rõ tên ghi chú, từng chữ nói ra:

"Chung Linh Vận."

Tên này, mỗi một chữ Lâm Túc nói ra đều chua. Khoảng thời gian trước Chung Linh Vận bỗng dưng xuất hiện bên cạnh Diệp Đồng, Diệp Đồng cũng không từ chối Chung Linh Vận sáp tới, để cho cô sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm nồng nặc, mà Chung Linh Vận như thần bảo hộ nơi nào cũng canh giữ Diệp Đồng, thậm chí vài lần cảnh cáo cô không được tới gần Diệp Đồng.

"Lâm Túc, chị đừng hiểu lầm, em không có nói gì với chị ấy, không tin chị tự mình xem." Diệp Đồng buồn cười cầm điện thoại đưa cho người kia.

Lâm Túc vẫn nhận lấy, nể mặt tùy ý lật lịch sử trò chuyện, ngước mắt nhìn Diệp Đồng, biểu cảm lạnh nhạt không thay đổi, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Đồng từ trong mắt người kia thấy được tia nóng bỏng.

Một ngón tay thon dài đặt trước ngực Diệp Đồng, Lâm Túc nói:

"Em là của chị."

Diệp Đồng bắt ngón tay người kia:

"Em là của chị khi nào?"

"Trước giờ đều là của em."

Đôi mắt sáng quắc của Lâm Túc nhìn cô vài giây, trái tim bắt đầu thình thịch, tiện tay ném điện thoại lên sofa, hai tay trực tiếp luồng qua lưng và chân Diệp Đồng, ôm Diệp Đồng đi lên cầu thang.

"Lâm Túc, chị đừng làm loạn, ngày mai chúng ta còn phải trở về công ty sớm đó!" Diệp Đồng vội vàng nhéo lỗ tai Lâm Túc.

"Thì một lần." Lâm Túc cong môi: "Chị sẽ kiềm chế."

Diệp Đồng mới không tin cái miệng ma quỷ dụ người này, mỗi lần đều đè đến khi đau lưng không rời giường nổi, cô đưa ra yêu cầu:

"Em muốn ở trên."

"Được, cho em ở trên."

Diệp Đồng không tin:

"Thật sự ở phía trên, không phải tự em động!"

"Em không động, chị động."

"..."

------Hết chương 111-----

Ps. Tội nghiệp Đồng bảo :) được ở trên nữa :)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play