Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.

__________

Đích đến là một tinh cầu yêu thú xếp hạng thứ 16 trong 20 tinh cầu yêu thú ở Đế Quốc. Từ tinh cầu Kamia đến tinh cầu yêu thú hết bảy ngày.

Bảy ngày ở trên phi thuyền cũng không có gì đặc biệt, trừ bỏ ngày đầu tiên cùng Thiên Tử Dật lăn lộn một trận thì còn lại đều bình thường.

Ở hành tinh yêu thú không có trạm không gian, cũng không có quân đội cắm quân. Hơn một nửa tinh cầu chìm trong màu xanh lá của đại thụ, một phần còn lại là biển và chỉ một phần nhỏ đất trống.

Phi thuyền đáp xuống một vùng đất trống, từ phía trên nhìn xuống không thấy gì, vậy mà khi phi thuyền đáp xuống thấp một chút cảnh vật phía bên dưới đột nhiên thay đổi. Từ một bãi đất trống biến thành cứ điểm tạm thời, bên dưới đã có sẵn mấy chiếc phi thuyền chiến đấu, là đội quân của học viện đã xuất phát trước để chuẩn bị. Cách đó xa xa có thêm năm học viện khác cũng tổ chức lễ hội ở tinh cầu này.

Quy tắc thi đấu là như nhau, Đế Quốc có hơn 100 học viện cho nên gặp học viện khác trên cùng một tinh cầu là điều bình thường. Có điều phòng trường hợp gây trở ngại cho nhau, các học viện phải chia khu vực quản lý riêng.

Thời tiết ở đây khác với tinh cầu Kamia. Ở tinh cầu yêu thú này chỉ có hai mùa, mùa nóng và mùa lạnh, hơn nữa cũng rất thất thường. Lúc này là thời điểm mùa nóng, may mắn là chỉ mới đầu mùa nên cũng không quá nóng, nắng cũng không quá gắt nhưng vẫn làm người khác nóng đỏ mặt.

Bảy ngày qua ở trên phi thuyền các giáo sư đã cập nhật thông tin lễ hội cho mọi người.

Đúng như Dylan nói, vòng đầu tiên là Săn Bắn. Mỗi đội sẽ có thời hạn bảy ngày sinh tồn trong rừng, học viện sẽ không cung cấp bất cứ lương thực gì, chỉ đưa cho mỗi đội một cái máy bay quay phim. Máy bay quay phim sẽ quay lại trực tiếp toàn bộ tình hình của mỗi đội. Ngoài tác dụng quay trực tiếp, máy quay còn có chức năng cập nhật bảng xếp hạng thông tin điểm số và gọi cứu viện. Đương nhiên gọi cứu viện đồng nghĩa với việc thua cuộc.

Thế nhưng dù sao đối thủ là những con yêu thú, không thể chắc chắn là sẽ không có thương vong, vì vậy cho dù có gọi cứu viện cũng chưa chắc thoát được.

Cũng chính vì lý do này mà phần thưởng của lễ hội mới cao như vậy, dù sao cũng là mạng sống mà.

Châu Thanh nhận được một máy bay quay phim, máy bay cũng không lớn, chỉ bằng một máy bay đồ chơi bình thường, trên thân máy bay có một con số, là số kênh của máy bay này.

Dựa vào máy bay quay phim mà người dân trên tinh cầu Kamia có thể the dõi trận đấu thông qua quang não, chỉ cần nhập số kênh của đội mình muốn theo dõi là được, tối đa có thể theo dõi 5 đội.

Một màn hình quang não có thể chứa 6 màn hình chia nhỏ, người dân có thể theo dõi 5 đội, màn hình còn lại là dành cho đội đứng đầu bảng xếp hạng.

Trước khi cuộc thi bắt đầu, học viện cũng đã công bố số kênh của mỗi đội. Người dân đã nhắc nhở Châu Thanh không thèm suy nghĩ liền nhập số kênh của đội La Kính và Phượng Cương Vũ, sau đấy lại nhập thêm 3 đội khác nữa. Đến gần cuối ông mới nhìn thấy tên Thiên Thanh và kênh 210, nhưng vì đã đủ đội theo dõi nên ông bỏ qua không để ý tới nữa.

Mỗi một đội đều sẽ để tên của đội trưởng, đội của Châu Thanh thì cậu là đội trưởng vì thế bên cạnh Thiên Thanh là hai chữ Châu Thanh, mà Châu Thanh là ai thì người dân kia không hề biết.

Ngoài ra bên cạnh màn hình còn có bảng xếp hạng, lúc này bảng xếp hạng trống rỗng không có tên đội nào.

...

Sau khi phi thuyền đáp xuống, mọi người nghỉ ngơi thêm một ngày nữa rồi mới bắt đầu cuộc thi.

2000 đội xếp hàng dưới cái nắng ban mai buổi sáng nghe giáo sư nói về quy tắc thi đấu.

"Khu vực hoạt động của chúng ta là ở phía bắc, mọi người có thời hạn bảy ngày để săn bắn, cho phép triệu hồi yêu thú, không được tấn công đội khác, rõ chưa?"

"Rõ."

"Cuối cùng, mạng sống mới là quan trọng nhất, rõ chưa?"

Nghe tới câu này, các học viên đột nhiên lên tinh thần 'rõ' một tiếng còn hùng hồn hơn lần trước.

"Ta tuyên bố, Lễ Hội Ma Pháp, vòng loại, Săn Bắt, bắt đầu!"

Giáo sư vừa dứt lời, các máy bay quay phim đều bay lên không trung, người dân theo dõi trận đấu có thể nhìn thấy đội mình theo dõi đứng trong đám người.

Từng đội lần lượt xuất phát, nhóm của Châu Thanh cũng không xuất phát vội, chờ mọi người gần đi hết nhóm cậu mới bắt đầu xuất phát.

Châu Thanh mở quang não, trên đó là một bản đồ khu rừng phía bắc mà sáng nay mỗi đội được phân phát, trên đó có ghi rõ một số khu vực có những yêu thú nào mà binh sĩ học viện tuần tra được, phần lớn đều là ở phần rìa rừng mà thôi, sâu bên trong lại chẳng có ghi chép gì.

Bản đồ được chụp bởi vệ tinh, hình ảnh 3D rõ nét chi tiết, rất dễ định hướng lối đi.

Châu Thanh nhìn Thiên Tử Dật hỏi: "Bây giờ đi đâu?"

Thiên Tử Dật nhìn vào bản đồ, hắn phóng to một khu vực, là một hang động khá lớn, xung quanh không có dấu hiệu của yêu thú. Thiên Tử Dật kéo qua những khu vực gần đó, cách hang động 10km có một con kiến. Con kiến được chụp bởi vệ tinh không phải kiến bình thường, nó là yêu thú, kích cỡ bằng một con mèo trưởng thành, cơ thể nó đỏ rực trong lùm cây.

Thiên Tử Dật chỉ vào hang động: "Đi chỗ này."

Châu Thanh nhíu mày: "Xa như vậy? Chỗ đó có gì hả?"

Nếu đi bộ từ nơi này đến chỗ trên bản đồ cũng phải mất hết 5 ngày rồi.

Thiên Tử Dật gật đầu: "Khả năng cao là một ổ kiến."

Nghe vậy hai mắt Châu Thanh tỏa sáng, có nhiều loại yêu thú dạng kiến, cấp bậc của bọn nó cũng không cao, cao nhất thì cũng chỉ có cấp 5 mà thôi, phần lớn đều là sơ cấp. Mà tỉ lệ sinh đẻ của kiến thì không cần phải bàn, một ổ kiến thì còn sợ thiếu điểm cái gì.

Có điều tuy rằng loài kiến không mạnh, nhưng được cái đông đảo, bốn người bọn họ sợ là cũng gặp khó khăn. Huống hồ trên đầu luôn có một cái máy quay, Thiên Tử Dật cũng không thể bộc lộ sức mạnh.

Châu Thanh lo lắng nói: "Chỉ có bốn người chúng ta, như vậy ổn sao?"

Thiên Tử Dật không hề gì: "Đến lúc đó thả Lang Mẫu ra dọa một chút là được." 

Bầy kiến sống theo đàn, nó chỉ tuân lệnh của kiến chúa, mà kiến chúa là cấp 5, nếu không khiến kiến chúa sợ hãi thì đúng là khó khăn.

Lang Mẫu là yêu thú biến dị cấp 5 cao cấp, chỉ cần thả ra uy áp cấp bậc cao hơn kiến chúa là bọn kiến sẽ sợ ngay.

Quyết định xong, cả nhóm bắt đầu lên đường.

Nhóm La Kính và Ryze đã xuất phát từ lâu, chỉ là một nhóm đi bên trái, một nhóm đi phải, nhóm Châu Thanh thì lại đi chính giữa, mỗi nhóm đều có mục tiêu khác nhau.

Nhóm Phượng Cương Vũ và Tống Thanh Thời xuất phát sau nhóm La Kính, những nhóm còn lại cũng dần xuất phát.

Châu Thanh bước vào rừng, cậu xoay người lại nhìn cứ điểm thì phát hiện lúc này chỉ còn là một bãi đất trống, cứ điểm đã hoàn toàn biến mất. Hẳn là xung quanh đã dược dựng kết giới để tránh yêu thú tấn công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play