Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.

__________

Thời gian trôi qua, Châu Thanh cuối cùng cũng thành đan, đan lô toát ra mùi thuốc nồng nàn. Liễu Hạnh nhìn một màn này đỏ cả mắt.

Châu Thanh cầm lấy Hóa Thương đan kiểm tra, trước cậu cũng có mấy người luyện xong nên đứng kiểm tra trước cậu. Châu Thanh xếp hàng đợi, lại không ngờ người đứng trước mình lại là Thẩm Chu.

Thẩm Chu thấy Châu Thanh thì chào hỏi cậu, Châu Thanh cũng chào hỏi lại.

Thẩm Chu cúi đầu nói nhỏ với Châu Thanh: "Hình như Thiếu tá Liễu không thích cậu."

Anh luyện xong trước Châu Thanh vài phút, trong lúc rảnh rỗi đứng đợi anh có nhìn xung quanh thì bắt gặp dáng vẻ 'kích động' của Liễu Hạnh.

Châu Thanh thầm nghĩ, gì mà không thích, cô ta căm ghét cậu mới đúng. Mặc dù cậu không biết mình chọc gì cô ta.

Châu Thanh khó hiểu nói: "Vậy hả? Nhưng tôi cũng đâu có làm gì đâu?"

Thẩm Chu nghĩ nghĩ rồi nói: "Có lẽ là Thiếu tá ghim cậu vụ lần trước."

Châu Thanh gật gật đầu: "Có lẽ vậy!"

Đến lượt của Thẩm Chu, anh đưa đan pháp cho vị giáo sư kia kiểm tra, Liễu Hạnh đứng bên cạnh chằm chằm nhìn Châu Thanh phía sau anh.

Thẩm Chu nhíu mày, nhưng anh cũng không có làm hành động gì, mặc kệ ánh mắt nóng bỏng của cô ta đâm vào Châu Thanh.

Sau khi vị giáo sư kia xác định Thẩm Chu đạt, anh cầm lấy viên đan pháp dõng dạt rời đi.

Trước kia anh cảm thấy Châu Thanh rất thú vị, chỉ là sau khi gặp Bernard, anh liền cảm thấy Châu Thanh không còn thú vị nữa, ngược lại Bernard mới là người khiến cuộc sống anh thêm sôi động.

Châu Thanh đưa viên Hóa Thương đan cho vị giáo sư kia, cậu lơ đi ánh mắt của Liễu Hạnh, không thèm nhìn cô ta.

Liễu Hạnh bị hành động của Châu Thanh chọc tức, cô ta tức giận nói: "Cậu ta gian lận."

Giáo sư đang kiểm tra đan pháp cho Châu Thanh ngẩng đầu nhìn Liễu Hạnh, lại nhìn thông số trên máy kiểm tra phát hiện thông tin không có vấn đề gì. Những người đang xếp hàng nghe thấy tiếng của Liễu Hạnh thì tò mò nhìn về phía cô ta.

Giáo sư kia khó hiểu nhìn Liễu Hạnh: "Thiếu tá Liễu có ý gì?"

Ông cũng quan sát mọi người luyện đan ở đây, đâu có phát hiện cái gì bất thường đâu?

Lúc này ông nhìn qua Châu Thanh thì phát hiện đây chính là người học viên làm Liễu Hạnh kích động.

Châu Thanh khó hiểu nhìn Liễu Hạnh: "Vì sao Thiếu tá lại nói như vậy? Ngài rõ ràng thấy tôi dùng pháp thảo binh sĩ phân cho để luyện đan. Hay là Thiếu tá cho rằng pháp thảo có vấn đề nên tôi không thể luyện thành đan?"

Liễu Hạnh bị Châu Thanh nói cứng họng. Cô ta không thể nói 'đúng vậy' được, như vậy khác nào đem mình bại lộ chuyện tráo pháp thảo cơ chứ. Nếu viện trưởng biết chuyện thì cô ta làm sao có thể tiếp tục dạy học ở đây, cũng có thể cô ta không thể tiếp tục giữ cái chức thiếu tá này.

Liễu Hạnh đỏ mắt nhìn Châu Thanh, cái gì cũng không nói được.

Giáo sư nhìn Châu Thanh rồi lại nhìn Liễu Hạnh, thầm nghĩ hai người này có lẽ là có chuyện gì đó, ông gọi thử một tiếng: "Thiếu tá Liễu?"

Liễu Hạnh hít sâu một hơi, cô ta nở một nụ cười cứng ngắc nói: "Không phải là bởi vì trước đó cậu bảo pháp thảo hư hỏng sao? Tôi cho rằng cậu yếu kém đến mức không phân biệt được pháp thảo bình thường và pháp thảo hư hỏng. Một người như vậy sao có thể luyện thành đan cấp 5 được?"

Mọi người nghe Liễu Hạnh nói cảm thấy hợp lý. Từ đan pháp cấp 5 trở lên đã bắt đầu khó luyện, cần có sự tỉ mỉ của đan pháp sư. Một kẻ không phân biệt được pháp thảo sao có thể luyện thành đan được?

Châu Thanh chỉ vào Hóa Thương đan trong máy kiểm tra, cậu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trào phúng của Liễu Hạnh, nói: "Nhưng tôi đã luyện thành, ngài và vị giáo sư đây cũng thấy rõ ràng, đúng không?"

Giáo sư kia thấy Châu Thanh nhìn mình, ông gật đầu. Quả thực ông thấy Châu Thanh dùng pháp thảo binh sĩ đưa cho, cũng chính là pháp thảo cậu nói hư hỏng mà luyện thành đan.

Liễu Hạnh nắm chặt tay: "Đúng vậy, là tôi nhầm lẫn." Nói xong thì có ý định bỏ đi."

"Thiếu tá như vậy được sao? Vô duyên vô cớ nói tôi gian lận hại tôi xém trượt, thiếu tá cứ như vậy bỏ đi?" Châu Thanh đột nhiên nói.

Liễu Hạnh nghe rõ sự trào phúng trong giọng Châu Thanh, ý của cậu rất rõ ràng, muốn cô ta xin lỗi cậu.

Liễu Hạnh lạnh lùng nhìn Châu Thanh, cô tá nghiến răng nói: "Cậu đừng có quá đáng, tôi đã nói là mình nhầm lẫn."

Vị giáo sư kia thấy tình hình càng lúc không ổn, ông liền chen ngang nói: "Hóa Thương đan cấp 5 hạ phẩm, đạt. Đưa đơn cho tôi."

Không như mọi khi, lần này Châu Thanh chỉ luyện hạ phẩm. Bởi quá trình dùng pháp thảo hạ phẩm luyện thượng phẩm cần dùng nhiều ma pháp và sức lực, hơn nữa cậu không muốn gây ồn ào.

Châu Thanh thản nhiên đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo như muốn xé cậu thành trăm mảnh của Liễu Hạnh, cậu đưa tờ đơn cho bị giáo sư kia.

Vị giáo sư kia cầm lấy tờ đơn nhanh chóng ký vào xác nhận cậu thành công thăng cấp quân hàm.

"Người tiếp theo." Vị giáo sư kia nói, rõ ràng là có ý định đuổi Châu Thanh đi.

Châu Thanh cầm lấy tờ đơn rời đi, khóe môi cậu nhếch lên. Liễu Hạnh muốn đấu với cậu? Cô ta còn non lắm.

Liễu Hạnh căm tức nhìn bóng dáng Châu Thanh rời đi, lòng hận thù càng lúc càng nhiều. Cô ta rời khỏi phòng thi đi vào văn phòng riêng của mình, sau đó mở quang não lên nhắn tin cho người nào đó kèm theo hình ảnh của Châu Thanh: "Giết tên này ngay lập tức, giá cả không thành vấn đề."

Bên kia chưa đến 1 giây liền trả lời: "Được."

...

Châu Thanh sau khi rời khỏi phòng thi, cậu liền đi tới khu xác nhận cấp bậc đưa tờ đơn cho nhân viên. Nhân viên sau khi xác nhận cậu thành công thăng từ Binh Nhất lên Thượng Sĩ, hắn yêu cầu cậu đọc ID.

Người nhân viên nhập ID của Châu Thanh, hắn đọc thông tin trên đó, lại dùng tay gõ gõ gì đó trên bàn phím rồi mới quay sang nói với Châu Thanh: "Ngày mai lại khu quân trang nhận trang phục."

Châu Thanh rời khỏi khu xác nhận cấp bậc, cậu liền đi tới khu thi đấu dành cho pháp sư chiến đấu.

Khu chiến đấu cũng không có lạ lẫm gì, chính là cái sàn đấu ở kỳ tuyển sinh. Lúc này mọi người tập trung xung quanh sàn đấu rất nhiều, từ dưới đất cho đến các tòa nhà xung quanh đều đầy ắp người. Bởi vì sắp tới chính là trận thi cấp bậc quân hàm Thiếu úy.

Từ lúc La Kính, Dylan và Phượng Cương Vũ đạt được cấp Thiếu úy thì đã mấy năm chưa có người nào thăng lên cấp bậc này. Hôm nay lại có một kẻ khiêu chiến vì vậy mọi người rất mong chờ.

Trên sàn đấu lúc này chỉ có mỗi mình Thiên Tử Dật đang đứng trên đấy, đối thủ của hắn vẫn chưa xuất hiện.

Châu Thanh chen vào đám đông, nhưng lại bị đẩy ra, cậu bất đắc dĩ đành phải đứng ở rìa ngoài nhìn lên.

Châu Thanh là ca nhi, phía trước cậu là một đám nam nhân có chiều cao ngất ngưởng, cho dù sàn đấu đã được nâng lên nhưng Châu Thanh cũng chỉ có thể nhìn thấy nửa phần trên của Thiên Tử Dật.

Lúc này trong tiếng ồn ả Châu Thanh loáng thoáng nghe được tiếng ba ba quen thuộc, cậu ngó nghiêng xung quanh lại chẳng thấy hình bóng mình cần tìm, cho rằng mình nghe lầm nên cậu tiếp tục tìm một góc có thể nhìn thấy toàn bộ trận đấu.

Đột nhiên quang não Châu Thanh rung lên, cậu mở lên xem là cuộc gọi video của Thiên Sinh Đông.

Châu Thanh nhận cuộc gọi, vừa mở lên lại ngoài ý muốn nhìn thấy thân ảnh của mình trên màn hình, nhưng là từ góc độ phía trên nhìn xuống.

Châu Thanh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nhóm người nhà Trần Dương Linh, La Kính và Cát Hải Thịnh, Paul và cặp hôn phu hôn thê Dylan cùng với hai tiểu bảo bối nhà mình, Thiên Sinh Tây thì đang vẫy tay tươi cười với cậu.

Gần bên tay phải chính là nhóm của Phượng Cương Vũ gồm gã, Tịnh Nhã, La Đình, La Sơn, Korly, Tống Thanh Thời, Ngải Lâm và Trần Tiểu Phương.

Bên tay trái thì lại là nhóm Mart Smith, Olivia Smith, hai cô bé họ Phượng, và cặp hôn phu hôn thê Dương Tùng.

Còn có hai người Thẩm Chu và Bernard cũng gần đấy.

Châu Thanh ngoài ý muốn phát hiện, chỉ là một trận đấu mà thôi, có cần phải đông đủ như vậy không?

Thật ra mục đích đông đủ như vậy là vì bọn họ muốn nhìn thực lực của Thiên Tử Dật như thế nào. Đặc biệt là La Kính, Dylan và Phượng Cương Vũ, ba người có cấp bậc ma pháp và cấp bậc quân hàm cao nhất trong các học viên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play