Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.

__________

Thiên Tử Dật sau khi rời khỏi căn phòng đan pháp, hắn lại lần mò thêm nhiều đường khác. May mắn dù cơ sở đã bị bỏ hoang nhiều năm nhưng mọi thứ cũng không rỉ sét quá nhiều, ít nhất những bảng chỉ dẫn được viết trên tường Thiên Tử Dật đọc vẫn hiểu.

Thiên Tử Dật đi theo bảng chỉ dẫn thành công tìm thấy một lối ra khác, hắn mở cửa, bên ngoài là một lối đi hang động, xa xa là một màu đen tối nhìn không thấy điểm cuối.

Lối đi không dài, đi bộ tầm năm phút là có thể nhìn thấy lối ra, bên ngoài là một khu rừng rậm, bởi vì trời đã tối cho nên đường đi nhìn như dài, xa xa còn có tiếng đánh nhau. Trên bầu trời đột nhiên có một pháo sáng bắn lên, dưới nền trời đen không sao, pháo sáng sáng rực một vùng, như là ngôi sao duy nhất tỏa sáng trên bầu trời, lấp lánh xinh đẹp nhưng cũng thật ngắn ngủi.

Đó là tín hiệu cầu cứu của học viên.

Thiên Tử Dật không biết vị trị hiện tại mình ở chỗ nào, nhưng xác định vị trí của mình vẫn nằm trong phạm vi cuộc thi rồi hắn mới quay trở lại.

Có điều hắn không trở lại phòng đan pháp mà là đi vào những căn phòng khác trong cơ sở.

Mỗi một căn phòng Thiên Tử Dật đều đi vào, không bỏ sót căn phòng nào.

Cơ sở nghiên cứu rất lớn, cho dù Thiên Tử Dật chỉ đứng bên ngoài nhìn vào nhưng đợi hắn kiểm tra từng phòng xong thì trời cũng đã hừng sáng.

Thiên Tử Dật là pháp sư cao cấp, một đêm không ngủ đối với hắn cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu.

Sau khi kiểm tra xong hết các phòng, âm thầm ghi nhớ địa điểm ở đây rồi mới quay trở về phòng đan pháp.

Vừa bước vào phòng hắn đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, bóng dáng khỏe mạnh mà ôm lấy hai đứa nhỏ, dỗ dành lấy Thiên Sinh Tây đang khóc.

Hắn nghe giọng nói ấm áp ôn nhu tràn ngập vui sướng: "Ba không trách con đâu, ngược lại còn cảm ơn con vì đã giúp ba mạnh hơn."

"Thật ạ?" Thiên Sinh Tây đỏ mắt nhìn Châu Thanh, hai má lấm lem nước mắt đã được Châu Thanh đưa tay lau đi.

"Thật mà, không tin con nhìn xem." Châu Thanh đưa tay ra, ngay sau đó bàn tay cậu mọc lên một đóa hoa cúc. Hoa cúc nhỏ bé trắng mịn khỏe mạnh mà đung đưa qua lại.

Rõ ràng trên tay Châu Thanh không hề có hạt giống nào, vậy mà hoa cúc lại mọc ra từ tay của cậu.

Điều này không hợp lý.

Cho dù hai đứa nhỏ còn nhỏ chưa hiểu biết gì nhưng quy luật tự nhiên của thế giới hai nhóc vẫn rất rõ ràng. Hệ mộc không có khả năng tạo hình, chỉ có thể dùng để luyện đan hoặc gieo trồng thực vật.

Là một ma pháp yếu ớt nhưng lại rất quan trọng.

Châu Thanh nhìn biểu tình ngây ngốc của hai đứa nhỏ, cậu cười cười, định mở miệng giải thích thì từ phía sau đột nhiên có một bóng người lao tới, hai tay hắn kéo cậu vào lòng, từ phía sau ôm lấy cậu.

Châu Thanh biết người nọ là Thiên Tử Dật, vì vậy ngồi yên không có phản kháng.

Mùi hương và cái ôm ấp quen thuộc, chỉ mới một ngày không gặp mà cậu thực sự rất nhớ.

Châu Thanh ở trong lòng Thiên Tử Dật xoay người lại, đối diện với hắn, cậu đưa tay ôm lấy eo hắn, đầu cậu đặt lên vai hắn, thỏa mãn mà cọ cọ.

Châu Thanh nhỏ giọng nói: "Để anh lo lắng rồi."

Thiên Tử Dật ôm lấy Châu Thanh, một tay hắn vuốt ve mái tóc vàng mềm mượt của cậu, giọng nói nhẹ đi mấy phần, dường như gánh nặng mấy tiếng qua đã được bỏ xuống.

"Em không sao là tốt."

Giọng nói trầm thấp bên tai khiến Châu Thanh cảm thấy an toàn và ấm áp, cậu nhịn không được mà ngẩng đầu hôn lên chiếc cằm tuyệt đẹp của Thiên Tử Dật, cậu nở một nụ cười.

Thiên Tử Dật cúi đầu ôn nhu nhìn cậu, hắn đưa tay nhéo má cậu.

Châu Thanh không quên là có bốn con mắt nhỏ đang nhìn mình, vì vậy cậu chỉ ôm Thiên Tử Dật một chút, lại hôn lên má hắn một cái rồi mới đứng dậy chỉnh đốn lại bộ dạng của mình, sau đó mới nói chuyện xảy ra với mình bên trong không gian.

Thiên Tử Dật nghe Châu Thanh nói xong thì mày nhíu chặt lại.

"Anh biết gì sao?" Châu Thanh nhìn Thiên Tử Dật hỏi.

Thiên Tử Dật gật đầu.

Châu Thanh và hai tiểu bảo bối nhìn Thiên Tử Dật, chờ đợi hắn giải thích.

"Trước đây anh có theo dõi một tổ chức tội phạm, tổ chức này chuyên làm thí nghiệm trên con người." Thiên Tử Dật cũng không đợi cả ba tò mò lâu, hắn nói.

Châu Thanh nhớ lại những sinh vật quái thai trước đó, cậu mở to mắt thốt lên: "Ý của anh nơi này từng là cơ sở nghiên cứu của tổ chức phạm tội đó?"

Thiên Tử Dật gật đầu.

Châu Thanh hít sâu một hơi, trước đó cậu hơi ngờ ngợ rồi, chỉ là không có dám chắc cho nên không có nói ra.

"Bọn chúng cũng nghiên cứu về đan pháp, phần lớn là cải tiến tác dụng của đan pháp." Thiên Tử Dật nói tiếp.

Châu Thanh nhìn những viên đan pháp vẫn nằm yên trong lọ thủy tinh đặt trên kệ trong phòng.

"Trong đó có một loại đan được bọn chúng phát tán khắp nơi với số lượng lớn."

"Đó là một loại đan có thể cải biến kinh mạch, từ một pháp sư bình thường thành pháp sư biến dị, hay thậm chí giúp người bình thường không có kinh mạch hình thành một kinh mạch."

Tình trạng giống y như Châu Thanh.

"Có điều tỉ lệ thành công của có chỉ có 3%, nếu thất bại, một pháp sư sẽ biến thành dân thường, mà dân thường thì sẽ chết." Thiên Tử Dật nói tới đây thì giọng của hắn lạnh đi mấy phần.

Ở một thế giới cường giả vi tôn, sức mạnh là trên hết, làm một dân thường không có ma pháp rất đau khổ.

Mà có ma pháp nhưng thiên phú thấp kém thì cũng là con sâu ở tầng lớp cuối cùng.

"Tỉ lệ thấp như vậy mọi người cũng dám dùng?" Châu Thanh không hiểu.

Người không có ma pháp họ tuyệt vọng nên dùng loại đan này thì cậu không nói, nhưng người có ma pháp, tuy rằng thiên phú thấp nhưng thà có ma pháp yếu còn hơn là trở thành người bình thường.

"Người dân không biết, bọn chúng nói tỉ lệ thành công tới 90%, những ai thành công bọn chúng sẽ khoe ra, những ai thất bại bọn chúng sẽ giấu đi." Thiên Tử Dật càng nói giọng của hắn càng lạnh đi.

Chỉ tiếc hắn bị trùng tộc bắt đi, nhiệm vụ bỏ dở, mười năm trôi qua cũng không biết tổ chức đó giờ thành cái dạng gì, lại nghiên cứu ra thêm mấy thứ quái dị nào.

Theo như lời Thiên Tử Dật nói thì rất có thể viên đan pháp Châu Thanh nuốt phải là viên đan pháp kỳ quái đó. Châu Thanh may mắn nằm trong số 3% cho nên ma pháp của cậu thành công biến dị.

Có điều Thiên Tử Dật chưa từng nhìn thấy qua viên đan pháp đó như thế nào, tổ chức này làm việc rất cẩn thận, Thiên Tử Dật theo dõi đã lâu nhưng vẫn không phát hiện ra căn cứ của bọn chúng, cũng chỉ mơ hồ biết được một vài tin tức.

Vậy mà bây giờ vô tình lại lọt vào cơ sở nghiên cứu bị bọn chúng bỏ hoang.

Thế nhưng kỳ quái chính là một tổ chức làm việc cẩn thận như vậy lại không tiêu hủy đi chứng cứ nơi này, hay là bọn chúng tự tin rằng nơi này sẽ không bị ai phát hiện ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play