Hoa Y đẩy ra cửa, cởi đôi guốc vướng víu, chân trần chạy trên đất, nhìn thấy hình bóng mà mình tìm kiếm, nhào tới, vòng tay ôm eo hắn, khóe miệng kéo lên: "Ở nhà có nhớ em không?".

Trầm Cẩm Thanh buồn cười, từ lúc nào mà cô trở nên dính người như vậy, rõ ràng hắn đã dặn cô không được quá thân cận với hắn rồi mà, sau 2 năm ở chung càng ngày cô càng động tay động chân với hắn, khiến hắn nhiều lúc suýt chút nữa không nhịn được...

"Nhớ nàng", bất đắc dĩ, giọng hắn lại cưng chiều nhìn cô, mặc kệ thôi, hắn thích cảm giác bây giờ, mặc dù chuyện gì họ cũng chưa làm, nhưng mà cuộc sống hòa hợp này giống như một đôi vợ chồng vậy.

---------------

Từ sau đám cưới, đây là lần đầu tiên Hoa Y trực tiếp gặp Hạ Uyển Đồng, thấy thần sắc cô ta có vẻ rất tốt, lại còn có nhã hứng hẹn cô ra đây.

" Tiểu Y, cậu đã đi đâu vậy? sao lúc trước cậu đi không nói lời nào, khiến mình rất lo lắng", Hạ Uyển Đồng ánh mắt lo lắng nhìn cô.

Hoa Y cảm thấy mệt thay cho nữ chủ, rõ ràng trong lòng cô ta, thực sự chả ưa gì cô, nhưng vẫn cứ phải đóng vai một người bạn tốt.

Hoa Y cầm lên tách trà, vu vơ nói: "Tại sao tôi phải nói cho cậu?".

Hạ Uyển Đồng đôi mắt ngạc nhiên, nhìn cô: "Chúng ta là bạn mà tiểu Y, chẳng lẽ cậu còn giận mình việc mình được cha, mẹ tìm về".

Hoa Y nhấp một ngụm trà, ánh mắt trào phúng nhìn cô ta: "Cậu không cảm thấy mệt mỏi à, cứ diễn xuất như thế, sao không đi làm diễn viên luôn đi, có lẽ còn giật được giải cũng không biết chừng".

Hạ Uyển Đồng nhìn cô, lúc này ánh mắt đã thay đổi: "Đúng vậy, tôi diễn xuất để đạt được những điều tôi muốn, nhưng còn cậu căn bản bây giờ cậu có cái gì hơn tôi, mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy".

Cô ta cười nhẹ, ánh mắt thương hại nhìn Hoa Y: "Cậu bây giờ chỉ là một đứa con gái không nhà không cửa, không người thân, không việc làm, không còn là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc nữa rồi, cậu nghĩ rằng còn có ai chịu được tính cách của cậu?".

Hạ Uyển Đồng nâng mắt, khóe miệng nhếch cao, ngạo nghễ nhìn cô: "Thật ra tôi vốn là người trọng tình nghĩa, dù sao cậu vẫn là bạn của tôi, một chút vật chất này, nếu cậu quá khốn khó, cậu có thể nói ra, tôi sẵn sàng giúp cậu...".

Hoa Y nhìn ly trà, nước trà gợn sóng trong ly, cũng không nhìn cô ta, nở nụ cười: "Ngày đó tại lễ cưới, trông cậu khá là hạnh phúc nhỉ?".

Hạ Uyển Đồng hiểu ra, vậy là cô đã ở lễ cưới, ngày đó cô đã xuất hiện, vậy anh trai không đến...có phải do cô.

Ánh mắt Hạ Uyển Đồng nhìn cô, bắt đầu toát ra sự căm hận, môi mím lại, gằn giọng nói: "Hoa Y, vì sao lúc nào cậu cũng muốn đối đầu với tôi, cậu ghen tị với cuộc sống của tôi sao, nhưng tôi nói cho cậu biết, anh ấy là anh ruột của tôi, tất nhiên là người em gái ruột như tôi quan trọng hơn cậu nhiều, chúng tôi vốn là quan hệ huyết thống".

Hoa Y nở nụ cười, thương hại nhìn cô ta, bật lên một đoạn ghi âm:

"Doãn Hoa Y, đừng ngang ngược nữa, mau trở về nhà đi"

"Em đã nói rồi, em không còn can hệ gì đến Doãn gia, gọi em là Hoa Y đi"

"Không, em mãi mãi là Doãn Hoa Y, em gái duy nhất của anh".

Hạ Uyển Đồng sau khi nghe xong đoạn ghi âm, cơ thể chấn động, đôi tay siết lại, không biết từ lúc nào móng tay đã đâm vào lòng bàn tay.

" Doãn Hoa Y, cậu thực sự đê tiện, anh trai có biết cậu là con người như thế này không, hẳn anh ấy biết sẽ không thể ngờ được đi", Hạ Uyển Đồng gằn từng câu nói ra.

Hoa Y kéo lên khóe miệng, không cho là đúng nói: "Anh ấy biết thì đã sao? Cậu nên nhớ cậu chỉ sống ở Doãn gia 2 năm, còn tôi đã sống ở Doãn gia 22 năm".

Đẩy ra chiếc ghế, cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Hạ Uyển Đồng, tôi nói cho cậu biết, cậu dùng thủ đoạn thấp kém loan tin tức tại trường của tôi, chỉ bằng điều ấy, cho dù cậu cố gắng cả đời này, cũng không bao giờ có thể theo kịp được tôi, kể cả đối với Doãn gia, với Doãn Minh Triết, hay là tài năng, cùng tính cách, cậu đều kém hơn tôi một bậc!", nói xong liền bước ra cửa.

Bỏ lại Hạ Uyển đồng ánh mắt căm hận, nắm tay siết chặt ở đằng sau.

Hạ Uyển Đồng cô trên đời này hận nhất là Doãn Hoa Y, sinh ra cái gì cũng tốt, cái gì cũng hảo, với cái tính tình ấy lại được mọi người lấy lòng, quan tâm, nhưng cho đến bây giờ cô có được tất cả của Doãn Hoa Y nhưng lại không giống, cha, mẹ thực sự không hề quan tâm cô, tìm cô về cũng chỉ là nhận lại huyết mạch, họ không thật sự dùng tình cảm để bù đắp cho con gái mình, còn anh trai, anh trai chưa bao giờ thực sự nhìn nhận cô, cho dù 1 năm qua tình cảm giữa hai anh em đã tốt lên nhưng cái cô muốn, lại không đạt được.

Vì sao, cô thật sự không hiểu, rốt cuộc Doãn Hoa Y tốt hơn cô ở chỗ nào, cái cô ta làm được, cô cũng có thể, vì sao ông trời vẫn không cho cô được sống một cuộc sống hạnh phúc.

Xúc động đôi mắt đã đỏ lên, chợt máy điện thoại vang lên.

Là Cẩn Ngôn gọi tới, cô bắt máy, trong lòng đã dần bình tĩnh lại.

Đúng vậy bây giờ cô đã có Cẩn Ngôn, không cần phải chịu đựng sự lạnh lẽo của Doãn gia, cũng không cần phải nhìn sắc mặt anh trai mà sống, cô và Cẩn Ngôn sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play