Vào một ngày sau khi có tiết dạy, Hoa Y đi về văn phòng liền gặp Cẩn Ngôn trước cửa văn phòng cô.

Hắn khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm cẩn hướng về phía cô: "Cô Doãn, tôi có chuyện hệ trọng cần thiết phải nói với cô".

Hoa Y suy nghĩ, này ý là không cho phép cô từ chối phải không.

Mở ra cửa văn phòng, mời hắn vào, pha một chút trà, cô mới rời ánh mắt đến hắn hỏi: "Chuyện hệ trọng mà anh nói là gì?".

Cẩn Ngôn không động đến tách trà, nhanh chóng đi vào chủ đề chính: "Cô Doãn, tôi nghi ngờ có một ác linh...không phải là một con quỷ rất nguy hiểm đang đi theo cô".

Hoa Y nhướng mày nhìn hắn, có chút thú vị hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?".

Cẩn Ngôn quan sát sắc mặt của cô, không giống như người bình thường, giống như cô vốn đã biết có thứ đi theo mình, hắn ngầm đánh giá lại cô, nói: "Uyển Đồng nói với tôi rằng cô ấy nhìn thấy một cái bóng đỏ như máu, khi cô đến nhà cô ấy vào hôm trước, đồng thời cái bóng đó đả thương cô ấy, khí tức của hắn còn sót lại trong căn phòng, khi tôi đến vẫn còn sót lại vô cùng mãnh liệt, áp bức, hơn nữa hôm nay khi nhìn thấy cô, tôi càng chắc chắn, thứ đi theo cô, là một con quỷ chứ không còn là một ác linh nữa rồi".

Hoa Y bắt đầu có chút tò mò, với khả năng của nam chủ hẳn sẽ không nhìn lầm, cái mà cô tò mò, chính là không ngờ cục băng nhà cô lại trâu bò như thế, phải biết thế hệ cấp bậc của âm linh gồm có, hồn ma, ác linh và quỷ, vậy cục băng nhà cô đã là quỷ vương, bảo sao mà chú định thân của 6996 không ảnh hưởng đến hắn, lại còn có thân thể quá lạnh nữa chứ, lạnh đến mức muốn đông chết cô.

Thu lại suy nghĩ, cô hướng hắn nói: "Anh Cẩn, tôi biết rằng nhiệm vụ của anh là trừ ma, vệ đạo, nhưng mà tôi có một câu muốn nhắc nhở anh, chuyện của người khác, thì đừng có xen vào, dù hắn có là người, hay ma, hoặc quỷ, thì vẫn là của tôi, mà người khác nếu động vào đồ của tôi, thì kết cục không được hay lắm đâu".

Nói đoạn cô liền mở cửa, ý tiễn khách rõ ràng.

Cẩn Ngôn mím môi, vẫn không có ý định đi ra cửa, đôi mắt nhìn xoáy thẳng cô: "Cô Doãn, vậy ngày đó trong thôn làng, cô đã ở đâu trong một tháng? Hơn nữa cô có vẻ quá bình tĩnh với việc bạn bè cô bị giết, hay là...việc đó cô cũng góp phần, hoặc có thể là con quỷ mà cô nuôi dưỡng cũng góp phần?".

Hoa Y nhìn hắn, kéo lên khóe môi, ánh mắt khiêu khích: "Anh Cẩn...anh nghĩ tôi có lý do gì phải giải thích cho anh không?".

Cẩn Ngôn khuôn mặt đen lại, đứng dậy, bước về phía cửa, trước khi đi, ánh mắt nhìn cô thương hại: "Cô Doãn, đừng trách tôi không nhắc cô trước, con quỷ đó có ngày cũng sẽ cắn lại cô thôi".

Hoa Y đóng sập lại cửa, thầm nghĩ nam chủ lần này mắc bệnh thần kinh, lại chuyên lo chuyện bao đồng, bà đây cùng với cục băng có ảnh hưởng gì đến hắn chứ, mà hắn cũng giỏi quá ha đến mà chọc ngoáy nhà người ta.

--------------

Liên tục vài ngày sau, Trầm Cẩm Thanh đều mất tích một khoảng thời gian, hơn nữa khí tức quanh hắn càng ngày càng yếu đi, Hoa Y đến lúc này muốn ngó lơ cũng không được nữa.

Cảm thấy lạnh lẽo đánh úp phía sau, Hoa Y trực tiếp quay lại, tay nắm cằm hắn, ép hắn phải nhìn vào mắt cô, nói: "Anh đi đâu? Nếu hôm nay anh không khai thật ra, thì đừng hòng đi theo em nữa".

Cảm nhận đôi mắt hắn giao động, sau lại nhìn cô nói: "Chỉ là ta về mộ có chút chuyện thôi, nàng đừng lo lắng".

"Đừng thách thức em, nếu em muốn, cho dù anh là quỷ vương cũng không thể nào bước lại gần em đâu", cô híp mắt nói.

Trầm Cẩm Thanh ngạc nhiên, vậy là cô đã biết hắn không phải âm linh bình thường, hắn biết rằng sớm muộn gì cô cũng nhận ra, thở dài một hơi, đành phải nói rõ tình hình với cô: "Ta xác thực là quỷ, nhưng là một con quỷ bị trói buộc, ta có liên ước với cả thân xác, cho nên, nếu ta rời xa thân xác quá lâu, sẽ dần bị suy kiệt và tan biến...cho nên mấy ngày vừa rồi, ta là đi xuống mộ cổ, muốn ổn định một chút hồn thức, sẽ không gây việc gì đáng lo ngại đâu, nàng yên tâm".

Hoa Y đôi mắt gắt gao nhìn hắn, nhẹ hỏi: "Vì sao không nói ra sớm hơn?".

Thấy hắn chỉ im lặng nhìn nàng, không trả lời.

Hoa Y thở dài, nhắm mắt lại mở ra, sóng mắt lưu chuyển, mông lung, long lanh, tuyệt đẹp.

"Là vì em có phải không? Vì anh sợ em thấy anh phiền phức, nên sẽ vứt bỏ anh?".

Hắn ánh mắt thẫm lại, không kìm được lòng, hạ môi chạm xuống môi cô, liếm nhẹ cánh môi cô, nhanh chóng dứt ra, giọng nói pha chút rung động: "Không phải, là chính ta cảm thấy mình quá phiền phức, ta không muốn nàng vì ta mà phải lo lắng đến những chuyện này".

Hoa Y tâp trung nhìn hắn, dường như con người này, luôn biết được trái tim cô yếu mềm ở đâu, hắn ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến thương tâm như thế, khiến cô mạc danh trái tim lại ẩn ẩn đau thay hắn.

Thở dài, vòng tay qua ôm eo hắn, mặt úp tại lồng ngực, người trong lòng mặc dù lạnh lẽo, nhưng lại mang cho cô cảm giác ấm áp đến lạ thường, cô nghĩ hắn thực sự là kiếp nạn của cô, kiếp nạn không thể nào chống lại.

Khuôn mặt đã tê dại, dần rời xa vòng ôm của hắn, nâng hai tay, kéo xuống khuôn mặt hắn, nhìn cô, cô nói: "Cẩm Thanh, từ nay, chỉ cần là những chuyện liên quan đến anh, đều là chuyện quan trọng đối với em, rất quan trọng, cho nên đừng bao giờ giấu em nữa nhé!".

Thấy hắn ánh mắt thâm tình gật đầu, Hoa Y nhẹ hôn lên khóe miệng hắn, nói tiếp: "Cũng hứa với em một chuyện, đừng bao giờ coi thường mạng sống của mình nữa, được không?".

Hắn nở nụ cười, ấm áp, thỏa mãn, xen lẫn sự vui mừng khó kiềm chế: "Được, ta hứa với nàng".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play