Hoa Y thức dậy, sắp xếp một chút đồ đạc, chuẩn bị đến chỗ hẹn ngay khi vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy Hạ Uyển Đồng.
"Tiểu Y, cậu quên mất chúng ta có hẹn với nhau sao?", Hạ Uyển Đồng vầng trán rịn ra chút mồ hôi, hướng cô hỏi, hẳn là đã đứng chờ ở đây khá lâu.
Hoa Y liếc nhìn cô nàng, nàng ta hôm nay mặc áo len mỏng ở trên, phối cùng chân váy dài màu trắng, mang một vẻ đẹp dịu dàng, yếu ớt.
Cô cụp lại ánh mắt thầm cảm thán nếu cô ta dịu dàng, yếu ớt như vẻ bề ngoài thì lúc đó khi nguyên chủ ngã xuống, hẳn sẽ sốt sắng đi tìm cô ấy, nhưng nguyên chủ đợi ở đó 3 ngày 2 đêm vẫn là không thấy người bạn thân này đến cứu.
Hoa Y khuôn mặt không nóng không lạnh trả lời: "Mình ngủ quên mất, tại sao không vào nhà ngồi?"
"Mình có nhấn chuông, nhưng không ai mở cửa, mình nghĩ là cậu vẫn còn chưa dậy nên liền đứng đây", Hạ Uyển Đồng hướng cô giải thích, khuôn mặt nhìn cô cười, đầy vẻ vị tha, dịu dàng.
Hoa Y nhìn đến đáy mắt cô ta, lại không có một chút ý cười nào, thầm nghĩ rõ ràng nữ chủ lần này là người trong ngoài không đồng nhất, dạng người này, rất dễ dàng bị tác động, để xem cô ta sẽ nhịn được cô bao lâu đây.
"Vậy đi thôi, tránh để mọi người đợi lâu", Hoa Y nói xong liền lướt qua Hạ Uyển Đồng, cầm đồ đi về phía trước.
Người đằng sau khuôn mặt hơi cúi xuống, lặng lẽ theo sau cô.
Tới chỗ hẹn, cô thấy người con trai vẫy tay với cô đồng thời bước đến: "Hoa Y, đồ của cậu có vẻ nặng để mình cầm giúp cho"
"Không cần đâu, để mình tự cầm, cảm ơn cậu, Tu Kiệt", người vừa bước tới là Tu Kiệt, bạn cùng lớp với nguyên chủ, chàng trai đứng ở xa nhìn về phía bọn họ là Việt Bân, học trưởng của cô trong khoa lịch sử là anh họ của Tu Kiệt, cũng là chàng trai nổi bật nhất trường cô, đẹp trai, ga lăng, con nhà thư hương thế gia.
Hoa Y quay đầu nhìn Hạ Uyển Đồng, cô ta nhẹ nhàng nhìn về phía Việt Bân nở nụ cười, trong cốt truyện có nhắc đến, trước khi gặp nam chủ, cô ta đã từng thích vị học trưởng này.
---------------
Không khí trên xe tưởng chừng như sẽ gượng gạo, suy cho cùng nguyên chủ cũng không quá thân quen gì với bọn họ, Tu Kiệt là bạn cùng lớp của cô, âu còn có chút qua lại, nhưng Việt Bân cô chỉ gặp qua anh ta, chưa bao giờ thực sự bước đến chào hỏi.
Nhưng vì Tu Kiệt khá hoạt ngôn, chặng đường đến thôn làng trở nên không quá nhàm chán, Hoa Y vẫn giữ y nguyên tính cách nguyên chủ, không nóng không lạnh, cái gì cần trả lời thì trả lời, còn lại đa số là Tu Kiệt thao thao bất tuyệt về lịch trình của cuộc dã ngoại, Việt Bân đôi khi thêm vào, và Hạ Uyển Đồng, chỉ cười cười cùng góp một chút chuyện liên quan đến cô và cô ta.
Xe vừa đỗ, Hoa Y nhìn cánh rừng trước mặt, chỉ cần vượt qua nó là đến trong thôn.
Hoa Y nheo mắt đảo qua, chướng khí mù mịt bao quanh cánh rừng, không cần nói cũng biết thôn làng này tràn ngập tử khí, rốt cuộc một nhóm bạn vào kì nghỉ hè, lại chọn một nơi hẻo lánh, đáng sợ để đi dã ngoại? Nhiều lúc cô thật sự không thể hiểu được sự sắp xếp của thế giới, cũng quá phi logic đi.
Hoa Y xách túi, bước vào trong rừng, chợt túi bị người khác xách đi, cô nhìn lên hoá ra là Việt Bân, hắn cùng lúc nhìn xuống cô nở nụ cười lịch sự: "Học muội để tôi giúp em"
Hoa Y nhìn hắn, không cần suy nghĩ quá lâu, từ chối: "Không cần đâu, tôi có thể tự xách được", cô vươn tay muốn giành lại chiếc túi.
Hắn nhấc cao túi lên, khuôn mặt ngậm ya cười nhìn cô: "Đừng khách sáo thế, tay tôi đang rảnh, em lại là học muội dưới khóa tôi, tôi giúp em cũng là chuyện đương nhiên"
Hoa Y nhìn hắn bây giờ mới biết hoá ra nãy giờ giả bộ nam thần cao lãnh, muốn gây chú ý lại dùng chiêu trò xưa cũ như thế thật không có sáng tạo.
Hoa Y không đòi lại nữa, cô mặc kệ hắn, thích xách thì xách, tự nhiên có cu li chạy bằng cơm miễn phí, lý gì cô lại không dùng.
Hạ Uyển Đồng nhìn về phía hai người mắt hơi loé lên, đôi tay bất giác siết lại.
Vừa đi vừa suy nghĩ đến nhập tâm, rốt cuộc cô là không hiểu Doãn Hoa Y có gì tốt mà bất cứ ai cũng thích và muốn tiếp cận cô ta, chỉ là bên ngoài túi da tạm được cùng với cả gia thế giàu có thôi, còn tính tình thì đáng ghét, đại tiểu thư, kiêu ngạo chưa bao giờ để ai vào mắt.
Nếu cô cũng là tiểu thư gia đình giàu có, liệu bọn họ có giống như vậy vây xung quanh cô, xum xoe nịnh bợ cô? Suy cho cùng cô và Doãn Hoa Y chỉ cách biệt về gia thế, ngoài thứ đó ra, cô ta chả có cái gì đáng để kiêu ngạo với cô cả.
Hoa Y liếc nhìn nữ chủ, cô ta vẫn luôn im lặng theo sau cô, khuôn mặt ẩn chứa nhiều suy tư, hẳn là cô ta đang tự mình bổ não gì đó rồi, có vẻ như nữ chủ này rất có thành kiến với cô bạn thân là cô nha.
Cả nhóm đi băng qua cánh rừng, liền đến thôn làng, cả thôn không một bóng người, vô cùng hoang vắng, đi được một đoạn mới thấy một người dân, là một lão bà, tóc bạc trắng, đôi mắt một bên trắng đục, đã mất đi ánh sáng.
Tu Kiệt hào hứng bước đến, lễ phép hỏi thăm bà lão, hỏi ra mới biết dân làng gần như đã chuyển lên thành phố định cư, không còn mấy hộ hơn nữa nhà bà lão chính là nhà trọ phía trước, chỉ có bà cùng con gái, quanh năm khách du lịch đến đây rất ít, làm ăn xem ra không được tốt lắm.
Nói xong bà dẫn cả nhóm đến nhà trọ, Hoa Y dọc đường đi, thỉnh thoảng cũng thấy vài dân làng nhưng họ đều mang đôi mắt dại ra trống rỗng nhìn vô cùng kì dị, sởn tóc gáy.
Nhà trọ may ra được coi là khá mới, cũng sạch sẽ, người tiếp đãi họ là cô chủ nhà trọ tên Như Giao, dịu dàng, dễ gần, sau khi điền tên cùng một số thông tin, Như Giao dẫn bọn họ đi xem phòng.
Hoa Y nhìn lướt qua căn phòng phía cuối hàng lang, nhìn thấy khí đen nồng đậm vây xung quanh nó, khoé miệng hơi nhếch lên, thắc mắc hỏi.
"Căn phòng đó, có thể ở không?"
Như Giao đôi mắt bình tĩnh không chút khác lạ, nở nụ cười tiêu chuẩn hiếu khách: "Cũng có thể, nếu cô thích, đó là phòng của tôi, tôi sẽ nhường nó cho cô"
Hoa Y thu lại tầm mắt, vu vơ nói: "Không cần, tôi chỉ hỏi thế thôi, cảm thấy căn phòng đó, nhìn về phía khu rừng hẳn sẽ rất đẹp"
Như Giao cười cười, không nói gì nữa.
Một ngày di chuyển, mọi người sớm đã mệt mỏi, đều nhanh chóng về phòng, sắp xếp đồ đạc.
Quanh đây vốn không có những thứ hiện đại như quán ăn nhanh, hay đồ ăn gói về, cho nên cơm tối được Như Giao chuẩn bị, là kiểu cách gia đình cùng ngồi ăn với nhau.
Thu dọn sắp xếp sơ qua căn phòng cả đám vốn đã mệt nay còn đói meo, nhanh chóng bị mùi thơm của thức ăn quyến rũ, lục đục xuống lầu.
Tu Kiệt nhìn thấy bàn đồ ăn trước mặt mắt liền sáng như sao, lộ ra vẻ hâm mộ: "Chị Như Giao nấu ăn giỏi quá, đây đều là món địa phương mình hả?"
Như Giao đặt đĩa thức ăn lên trên bàn, nở nụ cười: "Cảm ơn, đúng vậy đây đều là món ăn ở chỗ chúng tôi, mọi người ăn ngon miệng nhé, có gì không vừa lòng thì góp ý lại với tôi lần sau tôi sẽ đổi món"
Tu Kiệt gật đầu lia lịa, bụng sớm đã biểu tình dữ dội: "Nhìn đã thấy ngon rồi ạ, chúng em sẽ ăn ngon, để em lên gọi mọi người xuống"
Như Giao nhìn cậu chạy biến trên cầu thang nở nụ cười, xoay người bước vào phòng.
Tu Kiệt cũng gọi cả Hoa Y xuống ăn nhưng bị cô từ chối, lấy lý do say xe nên hơi mệt đóng cọc ở trong phòng.
——————————-
Nửa đêm không khí càng thêm lạnh, cả căn phòng giống như một cái hầm băng, lạnh toát từ sống lưng chạy lên.
Cọt kẹt là tiếng cánh cửa.
Hoa Y mở mắt cô nhớ rằng mình đã khoá cửa rồi.
Cô nhìn về phía cánh cửa, thông qua khe cửa, một cái bóng đen dừng tại trước cửa phòng cô, không nhúc nhích.
Hoa Y vẫn nằm trên giường nhìn nó, không có ý định động đậy.
Cho đến khi sự tò mò của cô chiến thắng cái lười định đi qua xem một chút thì nó di chuyển, hình như là bước về phía bên phải qua phòng bên cạnh.
Hoa Y thầm nghĩ xem ra, người dân ở đây cũng thực sự hiếu khách, nửa đêm nửa hôm, còn muốn đi kiểm tra phòng, chắc muốn cho khách quan có giấc ngủ sâu an ổn...