"Thiên Vũ, Thiên Vũ!!!"

Thiếu nữ từ xa vén lên làn váy chạy đến, đây không phải lần đầu tiên hắn trông thấy dáng vẻ này của nàng.

Người đời nói nàng tiểu thư thục nữ phép tắc đến mức cố chấp, quy tắc nữ giới thuộc làu từ năm lên 3, là một mỹ nhân xinh đẹp cứng nhắc.

Vậy họ nên nhìn xem lúc này...thiếu nữ vén lên làn váy cao đến bắp chân, trên trán còn lấm tấm mồ hôi và vài sợi tóc nhỏ đã bị thấm ướt vương trên trán nàng cung trang lộn xộn nhưng trên người nàng lại mang ý vị khác.

Ý vị của thanh xuân, thiếu nữ xinh đẹp hai má đỏ hồng đôi mắt long lanh thường ngày nhu mì hiểu lễ nghĩa nay lại đặc biệt phát sáng lấp lánh lạ thường.

Nàng tiến gần về phía hắn lại chẳng may suýt vấp ngã thật may hắn nhanh chóng vươn tay đỡ được nàng.

Mùi hương thanh mát lan toả trong lòng, hắn thả lỏng cúi đầu gác lên vai nàng đồng thời lên tiếng trách cứ.

"Vì sao lại chạy có việc gì từ từ nói nàng ngã đến ngốc lăng thì làm sao bây giờ".

Lưu Tịnh Y lại không quan tâm đến lời trêu ghẹo của hắn, vô cùng hưng phấn đến độ nói năng cũng lộn xộn.

"Thiên Vũ, tiểu Thiên Vũ, có có".

Hàn Thiên Vũ nhẹ tách ra hắn nhìn vào đôi mắt long lanh ánh nước của nàng cùng đôi môi anh đào hé mở liên tục muốn nói nhưng lại chưa thốt lên thành lời.

Một lúc sau dường như nàng đã bình tâm lại, nở một nụ cười hướng hắn, ánh mắt sâu thẳm giống như có vạn vì sao được chôn giấu nơi đáy mắt.

"Thiên Vũ thiếp có thai, thiếp có tiểu Thiên Vũ rồi".

Hàn Thiên Vũ thân mình cứng đờ, giống như quá đột ngột đến chính hắn cũng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ là bất giác khoé miệng không tử chủ được kéo lên nụ cười cùng độ cao với nụ cười của nàng.

Rất nhanh lấy lại tinh thần Hàn Thiên Vũ ôm chặt nàng siết thật chặt, sau dường như nhớ đến tiểu bảo bối trong bụng sợ nó đau liền thả lỏng hơn cúi người hôn lên đôi môi anh đào kia, đây là câu trả lời của hắn.

Hàn Thiên Vũ hắn rất vui vì hắn sắp trở thành Phụ thân rồi.

Tiểu bảo bối là kết tinh tình yêu của nàng và hắn là hài tử đầu tiên của hai người.

--------------------

Một tiếng thở dài vang lên.

Lưu Tịnh Y không thể làm ngơ cái nhìn của người đằng sau được nữa

"Người hà cớ phải như vậy? Ta giờ đây chẳng cho người được cái gì, đến cả tình yêu là thứ duy nhất giữa hai ta cũng giống như chẳng còn lại gì..."

Hàn Thiên Vũ nở nụ cười khổ: "Tình yêu của ta đối với nàng chưa hề thay đổi".

Lưu Tịnh Y không đáp lời hắn thật lâu sau cho đến khi dường như hắn tưởng nàng đã ngủ nàng mới nhẹ nhàng nói

"Nhưng ta lại không thể yêu nữa rồi...kính xin vương gia tha cho ta chỉ xin một cuộc sống bình lặng trôi qua cho đến khi ta được chôn dưới đất, tình yêu của Vương ta thật sự không thể thừa nhận nổi nữa rồi".

-------------------

Ta đứng lấp trong góc khuất thấy Vương gia bước ra ngoài, nhẹ khép lại cửa phòng.

Thân mình hắn đơn bạc, lạnh lẽo hoà chung vào trong làn tuyết đầu mùa.

Khuôn mặt hắn ta không nhìn thấy nhưng bóng hình cao lớn cô độc ấy nhiều năm sau ta cũng không thể quên được.

Hắn đứng đó thật lâu dường như muốn dùng những bông tuyết cùng cái lạnh giá của trời đông xua đi sự tang thương gột rửa đi trái tim hắn.

Cho đến khi ta thực sự không kìm nổi lòng bước qua ý định nhắc nhở hắn, đôi chân hắn mới cử động bước đi về phía trước, làn tuyết ngày càng dày đặc che khuất đi bóng hình hắn lẫn vào màn đêm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play