"Hoàng thượng, là tin cấp báo khẩn từ chiến tuyến, là tin vui cho Lưu quốc chúng ta, ông trời giúp Lưu quốc, Miêu cương thế mà bị mắc một loại bệnh lạ, dịch bệnh lan truyền rất nhanh chỉ mới 3 ngày tướng sĩ Miêu cương đã chết hơn phân nửa, ngay cả hoàng thất cũng mắc bệnh giờ đây chúng đã lui binh,.

Xác chết trên chiến trường hiện tại đều là người Miêu cương!!!" Nội thị không giấu được sự vui mừng nhanh chóng cấp báo lên Hoàng đế.

Nhưng dường như Lưu Vũ Đế không được vui như vậy, hắn nghe xong tin khuôn mặt liền trắng xám, môi mím chặt, ánh mắt thật lâu lộ ra sự hoang mang cùng hoảng loạn sâu sắc.

Cho đến khi bãi triều Lưu Vũ Đế sắc mặt đặc biệt ngày càng không tốt, quá nhiều cảm xúc đọng lại trên khuôn mặt hắn, hắn bước xuống đài thậm chí còn hụt chân, ngã lăn xuống đất, miệng thổ ra một ngụm huyết...

-------------------

(Địa phận Miêu cương)

"Khụ khụ...ngươi vì sao lại muốn hại Miêu cương chúng ta...khụ" Địch La Phồn yếu ớt chất vấn, đồng thời câu nói ấy cũng dường như lấy đi rất nhiều sức lực của nàng ta, một ngụm máu đen đặc trào ra từ miệng nàng ta đặc biệt nổi bật trên nền cỏ xanh.

Người nam nhân vận hắc y, trên mặt đeo mặt nạ, đôi mắt lại vô cảm nhìn nàng ta chật vật, chỉ giải thích 4 từ đơn giản: "Hại mình hại người" nói xong cũng đã biến mất.

Địch La Phồn nghe xong liền run rẩy, ẩn ý của câu nói ấy, nàng ta hiểu nhưng cái nàng ta không thể hiểu chính là mạng của một nữ nhân còn có thể quý giá hơn hàng vạn binh sĩ Miêu cương cùng Hoàng tộc Miêu cương được sao.

Một nước đi này, một âm mưu này đã sai, sai ngay từ khi bắt đầu, mà cái giá phải trả lại quá đắt, đắt đến mức nàng không cam lòng nàng không tin vào hiện thực phũ phàng này.

Nâng mắt nhìn đến hàng loạt xác chết xung quanh, họ đều là người Miêu cương, có người là binh sĩ, có đại tướng, có hoàng thất, tất cả đều là người Miêu cương là dân tộc là quốc gia của nàng!!!

Ánh mắt đỏ lên, nàng ta lại phun ra ngụm máu đen, thời khắc này nàng ta hối hận, thật sự hối hận vì ngày đó đánh chủ ý lên hắn, nàng ta hối hận vì nghe theo cuộc giao kèo ma quỷ của Hoàng đế Lưu quốc nàng ta hối hận, uất hận, cùng với không cam lòng.

"Hahahaha" tiếng cười điên dại vang vọng.
Lúc sau chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển dần dần trở nên yếu ớt, mỏng manh cho đến khi ngừng hẳn: "Chỉ cần nàng ta chết...vẫn đáng...vẫn rất đáng.....".

----------------

Vân Phượng nâng lên chén trà nhẹ thổi một hơi, nhìn người thảm hại đang quỳ dưới chân mình.

Hắn là không rõ vì sao người này lại là chân mệnh thiên tử, cái dáng vẻ này của hắn, thực sự hèn hạ đến ti tiện.

Lưu Vũ Đế yếu ớt quỳ gối, từng tiếng dập đầu vang dội trong căn phòng, cùng với câu nói lặp đi lặp lại:

"Xin ngươi tha chết cho ta".

Thấy Vân Phượng vẫn không nói gì, hắn ta càng dập đầu mạnh hơn, lòng càng thêm lạnh lẽo, chợt nhớ đến điều gì, hắn ánh mắt sáng lên, chạy qua gian phòng lấy một vật trong tráp.

Hắn nhanh chóng chạy lại nói: "Mộ Dung Vân Phượng, đây là phụ hoàng đưa cho ta, lúc lâm chung phụ hoàng đã nói gia tộc Mộ Dung đời đời phò tá tân hoàng, vì sao ngươi bây giờ lại muốn giết ta, không phải lúc trước ngươi vẫn luôn ở phe ta sao".

Vân Phượng nâng ánh mắt nhìn vật trên tay hắn ta, cũng không nhìn nhiều liền thu lại tầm mắt, chỉ giống như bình thản như một điều hiển nhiên: "Lúc trước đích thực là vậy, nhưng với loại người như ngươi, không xứng đáng ngồi lên ngôi vị".

Lưu Vũ Đế đỏ mắt, nỗi phẫn nộ không tự chủ được dâng trào điên cuồng: "Dối trá!!! Không phải bởi vì ngươi đã bị ả ta quyến rũ, rốt cuộc chỉ là người đàn bà đã bị phụ vương ta chơi nát lại khiến ngươi...a...a...a".

Lưu Vũ Đế bưng kín miệng khuôn mặt tái xám, dường như khoang miệng hắn đang bị nước sôi rót vào, bỏng rát vô cùng đau đớn, sau lại giống như hình phạt cắt lưỡi cơn đau nhói lên giống như hàng vạn hàng ngàn lần cắt đi lại khâu lại rồi lại cắt...

Vân Phượng ánh mắt hoàn toàn tập trung vào
khoảng không, từ đầu cho đến cuối đều không nhìn người trước mặt, sau ánh mắt hắn liếc đến vật rơi trên mặt đất.

Hắn đứng lên bước về phía đồ vật, làn áo lay động theo từng bước chân hắn, khi hắn bước qua, đồ vật dưới chân cũng đã tan thành tro bụi.

" Cái miệng không sạch sẽ, đầu óc cũng như vậy, ngươi không xứng đáng với ngôi vị này".

Nói xong người đã đi, để lại Lưu Vũ Đế thoi thóp nằm trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, tay không ngừng đưa vào miệng lúc ấn, lúc cắn dường như muốn dùng cách này giảm bớt cơn đau.

---------------------

Mặc dù giặc Miêu cương đã được dẹp yên, song Hoàng đế mắc bệnh nặng, không bao lâu liền băng hà.

Sau khi lễ nhập lăng của tiên hoàng diễn ra, nỗi lo sợ liền bao phủ Lưu quốc, giang sơn một ngày không thể không có chủ, mà tiên hoàng lại không có huynh đệ, vì quanh năm ốm bệnh cho nên cũng không có con cái.

Chuyện tấu sớ hàng ngày hiện đều giao cho Quốc sư xử lý, cũng có vài đại thần tỏ ý muốn hắn lên kế vị, lập nên triều đại mới nhưng hắn đều từ chối.

Mà bên Tịch gia lại không an phận như vậy, mặc dù Thái hậu đã nằm trên giường bệnh một tháng, căn bệnh không rõ nguyên nhân nhưng thế lực Tịch gia vẫn không ngừng bành trướng thậm chí còn rục rịch ý định cướp ngôi đăng đế.

Quốc sư không mấy tỏ ra quan ngại về chuyện này, nhưng chỉ sau một đêm hắn từ phủ Tịch gia ra về, thái độ của Tịch gia liền an phận hẳn, cái gì nên làm đều làm trọn vẹn bổn phận quân thần.

Phải nói năng lực của Quốc sư vô cùng mạnh, cho dù không có Hoàng đế, Lưu quốc vẫn cứ duy trì trật tự y như lúc đầu thậm chí còn có phần phát triển hơn chỉ trong một tháng sau khi tiên đế băng hà, giang sơn Lưu quốc vô chủ lại phát triển mạnh.

Cụ thể là thu phục Miêu cương mở rộng bờ cõi, trấn chỉnh biên giới, đưa ra nhiều chính sách về nhà nông phát triển Lưu quốc hưng thịnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play