(Công xưởng bỏ hoang ngoại thành)

Hàn Lương Nghị xuống xe, đưa cho Hạ Tư Truy một khẩu súng: "Cẩn thận vẫn hơn"

Nói xong hắn quay người cùng đội ngũ cảnh sát đi vào trong, tầng 2 toà nhà có ánh sáng, toàn đội tiến lên trên.

Hàn Lương Nghị đi vào đầu tiên, chĩa súng, nhưng bên trong không có người, chỉ có một vật rất lạ đang bốc cháy.

Trên tường còn có dòng chữ bằng máu đỏ.

——-Ánh sáng và bóng tối chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh.

Hoa Y và Hạ Tư Truy cũng lên kịp, cô nhìn dòng chữ trên tường kéo lên nụ cười.

Hạ Tư Truy nhìn chữ viết liền nhíu mày, sau chạy qua dập lửa.

Hàn Lương Nghị sực tỉnh chỉ huy mọi người dập lửa.

Đám lửa tắt, dần hiện rõ ra các mảnh cơ thể của cô gái, là bị trói lại tạo thành một hình thù rất kỳ quái.

Lớp da sớm đã bị cháy sém, các mảnh cơ thể co quắp lại.

Hạ Tư Truy: "Tạo hình mô phỏng đứa con của quỷ dữ, trong cuốn sách The Evil"

Hoa Y liếc qua thi thể bị cháy đen không ra nhận dạng, hình thù bị bó lại kì quặc, thật cực cho hắn khi có thể nhìn ra được.

Hàn Lương Nghị bực bội đấm vào tường, một lúc sau lấy lại bình tĩnh.

"Đi tra ra chủ nhân xe taxi, đồng thời phát động cảnh sát địa phương truy lùng đối tượng lạ mặt, hắn có lẽ chưa chạy xa đâu"

————————————

Kình Phát: "Trời ơi vụ thứ 3 rồi đấy, Kế Hoa Y cô nói đi cô thật sự không sợ hắn hả, là tội phạm giết người hàng loạt đó, cứ nghĩ đến cảnh hắn đang ẩn nấp đâu đó săn lùng con mồi là sống lưng tôi liền lạnh toát"

Hoa Y ngẩng đầu: "Anh á?" Lại đảo mắt nhìn hắn từ đầu đến chân: "Anh chưa đủ tiêu chuẩn làm con mồi của hắn"

Kình Phát ăn ngay một điểm chí mạng, trái tim đau đớn nhưng lại thở phào may mắn, lúc sau liền tò mò đi lên.

"Vậy mục tiêu của hắn phải như thế nào?"

Tin nhắn điện thoại kêu, Hoa Y vừa mở vừa trả lời hắn: "Đôi mắt lóng lánh ngập nước linh động lại xinh đẹp"

————————————

Hoa Y thông qua cửa kính nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, cô nở nụ cười bước qua ngồi xuống ghế đối diện.

"Từ cục qua chỗ em?"

Hạ Tư Truy nâng mắt khỏi thực đơn, đẩy qua trước mặt cô: "Ừ"

Hoa Y gọi món chợt có giọng nói cắt ngang.

"Cô Kế?"

Hoa Y dừng lại, nhìn qua.

Thẩm Ngôn Trì nở nụ cười xã giao: "Đúng là cô Kế rồi, đã lâu không gặp, cô cũng đến đây ăn cơm?"

"Ừm" Hoa Y đảo mắt qua cô gái bên cạnh hắn: "Anh cũng vậy sao bác sĩ Thẩm? Thật trùng hợp"

Thẩm Ngôn Trì nở nụ cười giới thiệu: "Đúng vậy, vợ tôi Mộc An Nhiên"

Mộc An Nhiên ngẩng đầu đôi mắt long lanh như biết nói, là một đôi mắt hạnh tiêu chuẩn xinh đẹp ướt át.

Hoa Y nở nụ cười: "Vợ anh có đôi mắt rất đẹp"

Thẩm Ngôn Trì nở nụ cười hạnh phúc nhìn Mộc An Nhiên: "Đúng vậy, đôi mắt của cô ấy quả thật khiến tôi mê đắm"

Hoa Y gật đầu.

Thẩm Ngôn Trì lúc này mới chú ý đối diện cô còn có thêm một người.

"Người này...là bạn trai cô Kế sao? Thật xứng đôi vừa lứa"

Hoa Y hẳn nhiên rất hài lòng với đáp án tự thoại của hắn, hiếm khi dễ tính, cô mở lời mời hắn ngồi ăn chung.

Thẩm Ngôn Trì gật đầu, rất nhanh đồng ý.

Trên bàn ăn rất im lặng, Hạ Tư Truy có thói quen khi ăn không nói chuyện còn Thẩm Ngôn Trì cũng rất tao nhã, giữ phép lịch sự trên bàn ăn.

Hoa Y quay qua nhìn Mộc An Nhiên: "Mộc tiểu thư có ăn được đồ cay không?"

Mộc An Nhiên không trả lời cô, Thẩm Ngôn Trì lên tiếng có ý xin lỗi: "Cô ấy là người khuyết tật, không thể nói được"

Hoa Y nhâng lông mày, hiếu kì nhìn Mộc An Nhiên: "Vậy khá khó khăn khi giao tiếp rồi, nhưng có vẻ cô ấy không điếc?"

Thẩm Ngôn Trì gật đầu: "Nhiên Nhiên chỉ câm chứ không điếc"

"Vậy sao" Hoa Y chống cằm nhìn cô gái bên cạnh.

"Nhưng mà Mộc tiểu thư có bị nóng không? Ăn mặc kín như vậy vào mùa hè?"

Thẩm Ngôn Trì gỡ xong đĩa cá đẩy tới bên cạnh Mộc An Nhiên, nở nụ cười: "Cô ấy là sợ đen, nói nước da của phụ nữ phải trắng hồng mịn màng mới đẹp"

"Ồ" Hoa Y cũng không nói nữa, quay đầu liền thấy bát của mình chất đầy thức ăn, ngẩng đầu liếc về phía Hạ Tư Truy nở nụ cười.

————————————

Thẩm Ngôn Trì nắm tay Mộc An Nhiên nở nụ cười lịch sự: "Bữa cơm hôm nay vui lắm, cảm ơn hai người, có dịp gặp lại nhé"

"Đúng vậy, gặp lại tôi còn có dịp trả lại tiền cơn cho bác sĩ Thẩm chứ, cảm ơn vì bữa ăn" Hoa Y kéo lên khoé miệng cười đáp hắn.

Thẩm Ngôn Trì gật đầu, nói vài câu khách sáo rồi tạm biệt.

Hoa Y nhìn theo bóng dáng 2 người khuất dạng như có điều suy tư, nữ chủ lại bị câm? Còn là vợ Thẩm Ngôn Trì? Không biết kịch tình này chơi tiếp như thế nào.

Hạ Tư Truy: "Về cục thôi, Hàn Lương Nghị gọi"

Hoa Y thu lại tầm mắt gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play