Dù rằng thân thể có chút mệt mỏi Từ Khiêm vẫn cố chống chịu dành buổi tối tiếp đãi hai nhóc kia, nhờ ăn cháo rồi uống thuốc nên cơn sốt tạm thời lui đi.
Hắn lắc lư thay quần áo sạch sẽ thoải mái, sau đó lấy điện thoại liên lạc cho em họ. Đầu bên kia đáp ứng vài câu chỉ nơi đến, Từ Khiêm cầm thẻ phòng đi thẳng ra bên ngoài, chẳng quay lại nhìn Thiên Ngôn ngồi một góc trên sofa, hắn nhàn nhạt cất tiếng, nắm cửa trong lòng bàn tay vô thức siết nhẹ.
"Muốn đi cùng hay không?".
Thiên Ngôn lắc đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Từ Khiêm, căn bản người kia sẽ chẳng nhìn thấy động tác của cậu, yết hầu đau đến khó thở, thái độ hờ hững này chẳng khác nào xem cậu như vô hình, khó khăn lắm Thiên Ngôn mới buông một tiếng "Không".
Cửa mở ra, sau đó âm trầm khép lại. Tiếng chân xa dần, mất hẳn.
Thiên Ngôn có cảm giác thứ gì đó trong tim vừa vỡ vụn. Cậu vuốt mặt, thu hết biểu tình ngược vào lòng, đôi môi khô khốc không ngừng lặp đi lập lại "Không sao, không sao cả....".
"Anh ấy sẽ trở lại bình thường....".
Thiên Ngôn tự vấn lương tâm, đây chẳng phải là mục đích của cậu khi Từ Khiêm muốn bắt đầu hay sao, tại sao khi nó diễn ra cậu lại thấy đau lòng đến vậy, rốt cuộc cậu có suy nghĩ thông suốt chuyện tình cảm bản thân, hay là chỉ nghe theo sắp đặt của người thân mà bỏ lỡ mất tình cảm.
Nụ cười của Từ Khiêm khi ở cạnh cậu vô cùng sảng khoái, chưa từng có đề phòng và tính kế, nếu một ngày nào đó nó biến mất....
Bỗng nhiên Thiên Ngôn cảm thấy hối hận, cậu thật sự tiếc nuối nụ cười rạng rỡ như nắng mai đó.
Nhưng sao, chẳng thể cất bước giữ Từ Khiêm lại, Thiên Ngôn không phát hiện rằng, bản thân cậu đang run lên, cuối cùng để giảm bớt áp lực đành phải co ro nằm trên ghế, hai mắt nhắm chặt, mọi giác quan dường như thả ra để cảm xúc ào ạt tuôn ra không kiểm soát.
Trong khi đó Từ Khiêm đến nơi hẹn dưới nhà hàng, gặp phải cặp đôi kia và cái cười thâm trường ý vị của bạn hắn. Cả ba đang ở quán bar mini ngắm biển đêm.
"Cậu thật sự đến chơi biển hay ôm tình nhân đây a~".
Âm cuối còn kéo dài nâng cao lên nghe rợn cả óc, Từ Khiêm chẳng nói năng gì, kéo ghế lại ngồi bên cạnh bạn.
"Chào anh". Diệp Tử Thanh cúi đầu chào.
Từ Khiêm hài lòng chào lại cậu nhóc, thuận tay sờ lên đầu Diệp Tử Thanh, hắn hỏi cậu về chuyến đi này, Diệp Tử Thanh ngoan ngoãn đáp lại, tâm tình khó chịu kia rốt cuộc vơi đi phần nào.
"Tequila". Từ Khiêm nói với phục vụ.
Thiên Văn vừa nghe thấy tên rượu liền nhướng mày quan sát anh họ, hắn thờ ơ bảo phục vụ đổi thứ đồ uống khác ít cồn hơn.
Phục vụ chưa có nhiều kinh nghiệm bị hai người gọi cùng lúc có chút khó xử, mà cả hai người đó biểu tình đều lạnh băng đáng sợ như nhau làm hắn luống cuống nhìn ông chủ mình cầu cứu.
"Đi, đem vang đỏ ra cho tôi, loại thượng hạng nha, nào nào Từ Khiêm, tối nay tôi mời".
Người bạn của Từ Khiêm vội giải vây cho nhân viên, hắn cũng nhìn thấy thái độ cương quyết của Thiên Văn nên dứt khoát đi theo, ngược lại Từ Khiêm chẳng tỏ vẻ kháng nghị gì nên hắn càng yên tâm.
Rượu vào khiến tâm trạng hưng phấn tốt lên, từ đầu đến cuối Từ Khiêm ngồi yên lặng lắng nghe bạn hắn trò chuyện loạn thất bát tao, thỉnh thoảng nói vài câu góp vui, đa phần là tự nâng ly uống cạn.
Ngay cả Diệp Tử Thanh đơn thuần cũng mơ hồ nhận ra tâm tình anh họ Thiên Văn không tốt.
"Không sao".
Bắt gặp ánh mắt lo lắng của cục bông, Thiên Văn liền trấn an. Diệp Tử Thanh rất nhạy cảm, cậu không giỏi đoán lòng người nhưng lại có năng lực thẩm thấu vui buồn của đối phương. Hơn nữa Thiên Ngôn không kè kè bên anh họ, kẻ ngốc nhìn cũng biết là có chuyện.
Gió đêm lạnh dần len lỏi vào trong áo, Từ Khiêm thoáng run lên. Hắn chỉ mặc áo sơ mi khoác bên ngoài áo khoác mỏng, cơ bản không thể giữ ấm. Hơi cồn từng đợt đưa vào lại thêm cơn sốt chưa dứt hẳn, Từ Khiêm ngoài lạnh trong nóng, bây giờ thì hắn biết cảm giác của Đại Thánh khi bị vây nhốt trong lò luyện đan rồi.
Chẳng biết là ai đưa hắn về, mơ hồ nghe tiếng rầm rì của bạn hắn và khuôn mặt đá tảng của em họ, Từ Khiêm vừa chạm lưng vào giường là ngủ như chết, chẳng biết trời trăng mây gió nơi nào.
Đâu đó có tiếng thở dài trầm thấp đánh vào đại não, trên trán lại mát lạnh, Từ Khiêm hừ hừ thoải mái, hậu tri hậu giác ôm lấy "vật" mát mẻ kia, đầu còn cọ vào người ta.
Thiên Ngôn bất động để mặc hắn cọ đến đầu tóc rối tinh rối mù, thở dài, thôi thì tới đâu hay tới đó, sống ở đời tính trước chẳng biết được ngày mai.
Lúc này phòng bên cạnh, Ma vương đang dỗ dành cục bông nhỏ đi ngủ. Diệp Tử Thanh đặc biệt không muốn ngủ, càn quấy trên giường đến mức rung chuyển, đã hơn 1 giờ đêm nhưng mắt không tài nào nhắm lại được, Ma vương tự nhủ lần sau sẽ không cho cậu thử rượu, một chút cũng không cho.
"Văn....".
Ngọc lục bảo mơ màng nhìn hắn, Ma vương nhếch môi cười, cục bông nhỏ biểu tình say say thật đáng yêu.
"Anh đây".
"Thích anh...".
Diệp Tử Thanh mềm nhũn trong lồng ngực Ma vương, ngẩng đầu tìm môi hắn hôn lên, răng nhỏ dùng lực cắn phiến môi hắn, ậm ừ vài tiếng.
Ma vương rũ mắt, dịu dàng vuốt trên sống lưng cậu, trời đất chứng giám, cục bông này lại câu dẫn hắn. Dù biết Diệp Tử Thanh chưa từng nghĩ những thân mật kia đôi khi đi quá giới hạn, nhưng Thiên Văn vẫn bị cọ đến ngứa ngáy.
"Thật muốn ăn em".
Ma vương trầm thấp bên tai cậu, hơi thở nặng nề. Hắn bức bối muốn đè cậu xuống mà ăn sạch, nhưng nghĩ đến thân thể non mềm kia tổn thương thì lại dằn xuống, cực kì thống khổ.
Náo loạn một hồi, Diệp Tử Thanh mới ngủ được, cậu giang hai chân cặp lấy hông Thiên Văn, đầu dựa vào vai hắn, ngủ ngon lành.
"Vợ ngốc". Thiên Văn vỗ về lưng cậu, tuy trách mắng nhưng đáy mắt tràn đầy sủng ái.
Bốn giờ sáng.
Điện thoại có tin nhắn.
Dường như người bên kia rất gấp gáp, tin nhắn gửi đi vỏn vẹn vài phút đã trực tiếp gọi đến. Ma vương vừa ngủ không bao lâu, nhíu mày nghi hoặc số lạ gọi đến, không chút chần chờ nhấn nghe.
"Anh". Giọng nói vui vẻ truyền đến.
"Tiểu Văn?". Ma vương hỏi.
"Là em, em vừa đáp máy bay".
Ma vương nhíu mày, "Thiên Văn chính hiệu" không thấy được vẻ mặt anh trai hồ hởi tiếp tục nói.
"Mọi người đang ở nhà a?".
"Em lén trốn về".
Ma vương âm trầm hạ thấp giọng tuyên án em trai, hắn thừa biết việc "Thiên Văn" trở lại nhưng không phải thời điểm lúc này, mọi thứ chưa chuẩn bị xong nếu để lộ sơ hở thì hỏng bét. Cả hai anh em đều hoán đổi thân phận che giấu bên ngoài, sợ rằng ai nắm bắt được nhược điểm này tất nhiên biệt thự sẽ náo loạn đến gà bay chó sủa, cừu chạy lung tung. Người người tìm cách bắt thân, cả cuộc sống cũng đảo lộn lên.
Hơn ai hết Thiên Kì không muốn bất kì kẻ nào đến làm phiền hạnh phúc bình yên của hắn và bà xã, nói thẳng thắn thì....Thiên chủ tịch chỉ muốn lầu kiều giấu mỹ nhân thôi, mọi sự đổ vỡ thì có làm sao, chẳng làm sao cả, chuyện hắn sợ, phỏng chừng là thiên hạ đạp đổ mái nhà chạy đến cầu sui gia, bám vào cái cây vàng nạm kim cương Thiên gia chói lóa.
Ai chẳng biết hai quý tử họ Thiên trưởng thành vô cùng dễ nhìn, học vấn cao, biết cư xử lễ giáo, và đặc biệt là thân phận quá cao cấp a, con rể cao phú soái, ai lại không thèm muốn.
Con trai trưởng trở về tốn mất một hồi công phu mới đem mọi thứ dìm xuống, vì bà xã, à không phải, vì gia tộc Thiên gia muốn bình bình an an mà sống nên Thiên Kì vốn dĩ vô sỉ nay càng vô sỉ thêm đem con trai ruột thứ hai đem ra làm bia đỡ đạn ánh mắt thế nhân cũng không chừng.
"Thiên Văn" nuốt nước bọt, hắn cảm giác được nguy hiểm toát ra từ anh trai xuyên thẳng qua điện thoại, trực giác mách bảo anh trai đang ở giai đoạn "Nguy hiểm nhưng không cao", vội vàng giải thích.
"Không phải nha, bên đó đón Giáng sinh một mình rất cô đơn, em nhớ hai ba, nhớ anh họ, nhớ anh hai nữa....".
"Nói bình thường".
"À.....em thật sự buồn chán mà". Thiên Văn nhăn mũi.
"Ba có biết không?".
"Không ai biết hết". Đã lén lút trở về tạo bất ngờ kia mà.
"Tiểu Văn!!". Ma vương nghiến răng.
"....Em xin lỗi".
Xoa mi tâm cơ hồ muốn nhíu lại thành đường thẳng, tính tình em trai cực kì giống với Ba Thiên Kì, hắn càng không nỡ nặng lời, dù sao cũng đã về nào có đạo lý đuổi ngược lại.
Ánh mắt Ma vương liếc đến Diệp Tử Thanh cuộn mình trong chăn ngủ, lời nói từ đáy lòng liền bật ra.
"Bay lại Mỹ đi".
"....."
"Thiên Văn chính hiệu" nghẹn ngào không nói nên lời, này cũng quá tuyệt tình rồi đi, cư nhiên đuổi em ruột, còn tình người không?
"...Anh, anh nói thiệt hả?". Cậu cố gắng xác nhận lại tình cảm anh em.
"Nơi nào giống đùa giỡn". Ma vương nhướn mày.
".....". Chúng ta là một người được sinh ra, một người là nhặt ven đường đúng không, sao không có gì gọi là máu thịt vậy nè.
Đại khái là thói quen, Ma vương hai ba câu liền đem em trai lưu manh trêu đùa, chọc thằng nhóc xù lông lên mới thôi.
"Gần sân bay có khách sạn chứ?". Ma vương rốt cuộc nói chuyện chính.
"Em không thể về nhà hả?" Thiên Văn thắc mắc.
"Không".
Anh trai tàn nhẫn cự tuyệt, đúng thật là nhặt ven đường mà.
"Đến thành phố A, ở với ông bà Nội".
"Hiện tại em chưa thể xuất hiện".
"Thiên Văn chính hiệu" đáng thương đến rơi nước mắt, ngày đầu trở về không được tiếp đón huy hoàng thì thôi, còn lạnh lùng quăng nơi này đến nơi khác, cả nhà cũng không được về, Papa đích thực là nhặt anh trai từ ngoài đường mà, lão tử đi khóc với ông bà đây.
GPS xác định vị trí của em trai, nửa tiếng sau cậu nhắn lại đã lên máy bay, Ma vương mới thở phào bỏ điện thoại xuống.
Hắn không sợ những việc nhỏ nhặt này, nhưng hiện tại bên cạnh có thêm một người nên tự nhiên lo nghĩ nhiều hơn.
Diệp Tử Thanh tuy chấp nhận tình cảm nhưng chung quy cậu vẫn có khoảng cách sâu sắc với gia thế của hắn. Đó là ranh giới cuối cùng, cục bông nhỏ chỉ có thể chậm rãi tiếp nhận, ngay từ đầu nếu để cậu biết được thân phận hắn, hiển nhiên sẽ không đặt nặng tương tư, thậm chí thà chôn vùi tình cảm, chết cũng không thừa nhận.
Người khác cầu còn không được giàu sang, cục bông nhỏ của hắn lại giản dị thanh thuần. Lại nhớ đến 500 tệ cậu đưa mấy ngày trước, nói rằng là tiền cậu mua áo bông mỗi tháng đều đưa lại cho hắn, lòng Ma vương chợt não nề.
Lần đó là bài học, hắn không dám đem Diệp Tử Thanh ra thử nữa, không chừng đánh mất luôn cậu.
Xem ra phải cấp tốc loại bỏ những cái gai, chậm rãi để cậu tiếp thu thân phận khác của hắn.
Hai ngày đi chơi biển kết thúc, bốn người mang nhiều tâm tư khác nhau cùng trở lại thành phố.
"Thiên Văn chính hiệu" cũng vừa lúc đáp xuống A, đón chào cậu là khuôn mặt lạnh tanh của Thiên Kì và bất đắc dĩ của Tuệ Lân.
"...." . Bây giờ con chắc chắn người được nhặt là ai rồi.
"Có mệt không?".
Tuệ Lân vuốt tóc con trai, bay suốt mấy chuyến không nghỉ ngơi khiến "Thiên Văn" mặt mày xanh trắng, y đau lòng lắm.
Biết tin đứa nhỏ lén về, Tuệ Lân vừa mừng vừa lo, tuy rằng đến mùa xuân không còn bao nhiêu thời gian nhưng gặp lại quý tử nhiều hơn là mong đợi.
"Ha, được nha".
Thiên Kì nhếch môi nhìn con trai, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
"Ba...".
"Thiên Văn" dè dặt bước chân, lui lại trốn sau Tuệ Lân, Thiên Kì nhanh tay hơn lôi thằng nhóc ra, tay phải ngự trên vành tai quý tử.
"Con ăn gan hùm mật gấu rồi".
Ngoài miệng tươi cười nhưng lực đạo ở tay rất vững vàng, "Thiên Văn" tội nghiệp không dám hé răng nửa lời. Thiên tổng thật chất là người thương con, nhéo đỏ có màu cho đẹp chứ chẳng hề đau, thấy vành tai từ trắng chuyển sang đỏ hồng mới hài lòng buông ra.
"Xem ba trừng trị con thế nào". Thiên Kì điểm vào trán con trai, hầm hừ quay đi.
Tủi thân.
"Ông bà đang chờ, đi thôi".
Tuệ Lân tươi cười cùng con trai đi ra, Thiên Kì đột ngột quay trở lại cầm lấy vali con trai kéo đi.
Hai ba con "....."
Tâm của Ba quả nhiên ngoài lạnh trong nóng. Thiên Văn ôm cổ Tuệ Lân cọ cọ, cậu cao hơn rất nhiều, gặp lại hai ba tâm tình rất vui vẻ.
Ông bà nội Thiên ngoài dự tính gặp cháu trai sớm hơn đồng dạng vui mừng, ăn cơm cũng đặc biệt cao hứng, huyên thuyên suốt mấy tiếng.
"Thiên Văn" so với anh trai nhỏ hơn hai tuổi, tính cách tươi sáng dễ nói gần, nụ cười luôn treo trên môi, nhìn cậu tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.
Ăn cơm xong, quý tử lẽo đẽo theo đuôi Ba vào phòng bàn chính sự. Trước khi đi còn bày ra bộ dáng đáng thương hề hề cho Tuệ Lân và ông bà nội xem, nhưng hoàn toàn vô dụng, bởi Thiên Kì đã nổi giận thì dù có Papa chống đỡ cũng vô ích.
"Ba thật hung hăng".
Chịu trận những hai tiếng đồng hồ cùng Ba đưa ra phương án đối sách khiến cậu mệt muốn chết, bĩu môi hờn tủi, liền ôm ôm Tuệ Lân cầu an ủi.
Ông bà nội tuổi đã lớn sớm về phòng nghỉ ngơi, "Thiên Văn" thoát khỏi móng trải của Ba đã hơn nửa đêm. Gia đình ba người ngồi ngay phòng khách to nhỏ trò chuyện.
"Papa, con muốn thấy anh dâu nha".
Có thể khiến anh cậu thay đổi, cảm hóa Hỗn thế ma vương trong ngần ấy thời gian quả thật lợi hại, cậu thật muốn nhìn thấy người tuổi trẻ tài cao đó.
"Gấp gáp cái gì, qua mùa xuân không phải là được nhìn hay sao". Tuệ Lân điểm nhẹ trán con trai.
"Gấp chứ, ông bà cũng gặp rồi mà".
Lúc ăn cơm cứ luôn miệng nhắc đến anh dâu, khen không ngừng nghỉ. Cậu thật sự hâm mộ ông bà và hai ba, có thể trực tiếp gặp người còn cậu ấy hả, chưa từng diện kiến bao giờ nha.
Ngẫm nghĩ một lúc, Thiên Văn đột nhiên nói với Thiên Kì.
"Ba, con cũng muốn vào Thánh Huy".
Ngụm trà trong miệng suýt bị hắn đem phun trở ra, Thiên tổng nhíu máy nhìn con trai muốn lên tiếng trách cứ cậu hồ đồ.
"Papa thấy đó là ý hay, con có thể học chung với anh hai".
Thiên Kì "...."
Ây, bà xã đã nói ra miệng thì thôi cứ thuận theo vậy, hắn không muốn những ngày tiếp theo trong nhà điện thoại báo có người muốn gặp, công ty chật kín người săn đón, một chút ân ái cũng không có được.
Chậc, nên lấy thân phận gì cho thằng bé nha. Thiên Kì nghiêm túc suy nghĩ.
Ngày thứ 8 ở lại Thiên gia vừa vặn Giáng sinh.
Tuệ Lân vô cùng trọng những ngày lễ tiết trong nước nhưng cũng không quá quy củ, Giáng sinh tuy là lễ hội phương Tây nhưng từ khi lấy Thiên Kì đã có khoảng thời gian định cư ở nước ngoài nên hiển nhiên cũng xem đó là một nét văn hóa, cho nên Giáng Sinh tuy chỉ có một ngày nhưng cũng tốn không ít công phu trưng dụng cho hợp không khí.
Trong lúc hai ông chủ vắng nhà và hai thiếu gia nhỏ đi chơi thì quản gia Trần đã cho người sắp xếp lại trên dưới một lượt. Chẳng trang hoàng gì nhiều, đại khái là mắc dây kim tuyến có treo quả châu nhiều màu và cây thông tượng trưng cho Giáng sinh cao hơn 2 mét ngoài vườn.
Vì vậy khi Diệp Tử Thanh vừa bước vào cổng nhà đã nhìn thấy vòm hoa hình tròn treo bên cửa. Trong nhà tràn ngập không khí lễ hội, cây thông nho nhỏ đặt ở phòng khách gắn đèn càng bắt mắt, dây kim tuyến giăng trên khắp hành lang và cầu thang, tô điểm cho mọi nơi sáng tỏ.
"Chúc thiếu gia và Diệp thiếu Giáng sinh vui vẻ". Quản gia Trần híp mắt để lộ ra nếp nhăn.
Mọi người giúp việc cũng thay phiên nhau chúc mừng, Diệp Tử Thanh ban đầu có hơi ngượng ngùng nhưng sau đó rất nhanh liền học theo họ, gặp ai cũng gật đầu cười tươi nói "Happy Christmas".
Bữa ăn chiều cũng lấy ba màu chủ đạo của Giáng sinh thay thế, không có cà rốt nên Diệp Tử Thanh ăn uống vô cùng thoải mái, hơn nữa ở trên bàn còn có tôm hùm a.
Đây là tôm mà ông chủ khách sạn đã tặng cho mọi người, Từ Khiêm ăn uống thanh đạm liền đẩy qua hết cho đám trẻ, còn luôn miệng dặn dò tuổi trẻ phải ăn thật nhiều thật ngon.
"Ngoan, đừng ăn nhiều quá".
Ma vương để người khác lột tôm, còn bản thân thì đi gắp rau đưa vào chén cục bông nhỏ, bộ dạng nhíu mày lấy lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn, hết sức đáng yêu.
Ting.
Diệp Tử Thanh lôi máy nhắn tin ra xem.
"Hôm nay tôi đến quán cậu chơi, xong việc rồi thì overnight nha".
"Đầu chỉa à?". Ma vương hỏi.
Diệp Tử Thanh bật cười, xem ra cái biệt danh này sẽ theo Phương Tần cả đời.
"Cậu ta muốn đi đâu?".
Ma vương liếc nhìn dòng chữ trên máy nhắn tin, tay chân đang bận rộn nhét đồ vào balo, hắn cảm thấy chuyện đi chơi đêm khi yêu nhau không hẳn là không tốt, vì vậy để cho Diệp Tử Thanh lựa chọn, nếu cậu muốn, hắn sẽ đi cùng, còn không, ha ha các người biết rồi mà.
Diệp Tử Thanh không rõ ý nghĩ xấu xa của bạn trai, mơ hồ lắc đầu chậm chạp đánh chữ nhắn lại.
Đúng giờ, xe nghiệp vụ chuyên đưa đón của Thiên gia dừng lại cách trung tâm Bonheur vài trăm bước. Ma vương quẩy balo lên vai song hành cùng cục bông nhỏ đến chỗ làm.
Trên đường tấp nập người qua lại, những cô gái trang điểm tinh tế xinh đẹp xúng xính váy áo, ăn vận cực kì hợp mốt, các thanh thiếu niên cũng không kém cạnh, quần bò quần jean áo sơ mi đủ thể loại, xen lẫn tiếng cười nói trêu chọc vui vẻ, đâu đó còn có tiếng la hét của trẻ con và tiếng máy phát thanh của trung tâm hoặc từ nơi bán hàng.
Hỗn loạn đan xen.
Diệp Tử Thanh từng cảm thấy những thanh âm quen thuộc đó rất xa xôi, thậm chí cậu chưa từng đặt vào lòng. Bởi lẽ không khí lành lạnh này thích hợp sum vầy, mà cậu thì không có, tâm lí có phần chán ghét mùa lễ hội.
Nhưng hiện tại không hiểu sao những tiếng ồn ào kia bỗng chốc trở nên thật gần gũi, không còn vô vị như trước. Bàn tay bất chợt được bao phủ, từng ngón tay thon dài khẽ cào vào lòng bàn tay cậu mang theo ấm áp nhỏ vụn, khóe môi Diệp Tử Thanh vô thức nhếch lên.