Đến xế chiều thì trận đấu cũng đã qua được hơn nửa chặng đường.
Tỷ thí võ công thực ra không khoa trương giống như trong phim ảnh, phải lo lắng ba ngày ba đêm, chín mươi chín tám mốt hiệp vẫn không phân thắng bại, tất cả chỉ là do hiệu ứng điện ảnh và mấy cái tình tiết kịch tính mà thôi.
Nếu thật sự là cao thủ chân chính tỷ thí thì vừa ra tay là đã có thể phân cao thấp được rồi, nhất là trong mấy trận đấu như vậy, cũng không phải là đấu đến ngươi sống ta chết. Ở đây có rất nhiều cao thủ, người sáng suốt chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết được ai mạnh ai yếu.
Vì vậy không cần phải đấu đến chết, thua thì thoải mái nhận thua, không cần lãng phí thời gian.
Lúc sau, khá nhiều cao thủ cũng ra sân, trong đó có Diệp Thanh.
Công phu của Diệp Thanh thực sự rất tốt, liên tục giữ hơn mười võ đài, rất có khả năng giành chức vô địch. Tất nhiên, cũng không ít tiền bối nhìn ra công phu của Diệp Thanh là xuất phát từ Diệp Lan.
Diệp Lan có thể coi là nhất mạch căn chính miêu hồng của Kim Cương chưởng Thiếu Lâm Tự, đường đi nước bước của nội công rất mạnh lại hay thay đổi, có tiến, có lùi.
Tư thế này của Diệp Thanh xem ra đã học được bộ dáng số tám của Diệp Lan, quán quân năm nay có lẽ sẽ rơi vào tay đồ đệ nhỏ của ông ấy rồi.
Hồi đó, Diệp Lan là anh hùng trẻ tuổi triển vọng nhất trong toàn bộ võ lâm. Không ngờ lại bị tên tiểu ma đầu Tạ Tu lai lịch bất chính, không biết tốt xấu lừa chạy mất.
Mối tình đẹp từng thề non hẹn biển này của hai người có thể coi là cú sốc đối với tam quan cổ hủ của toàn bộ võ lâm. Nhưng duyên phận ở thế giới này cũng khó nói trước, một đoạn "truyền kỳ" oanh oanh liệt liệt lúc trước cũng không thể vượt qua được cuộc sống thường ngày, cuối cùng cả hai đành phải chia tay.
Vì vậy, ví dụ này thường được các môn phái lớn sử dụng để giáo dục mấy đứa trẻ của mình: đừng có kêu gào cái gì cá tính, cái gì tự do, nếu thật sự để cho hai người ở chung với nhau thì không đến ba năm, tình yêu rắm thối gì cũng mất sạch!
Cho dù đoạn truyền kỳ xưa này có bị người ta nói như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận một điều là Diệp Lan và Tạ Tu thực sự là những anh tài thiên phú hơn người, khó phân thắng bại.
Bây giờ đồ đệ Diệp Lan đã lên lôi đài rồi, vậy thì đồ đệ của Tạ Tu...
Chính vào lúc này, Ôn Noãn lại chậm rãi thong dong bước lên võ đài, mỉm cười nói với Diệp Thanh: “Tiểu Diệp Thanh, chúng ta đánh thử xem.”
Diệp Thanh biết bản thân hơn phân nửa là không phải đối thủ của cô, nhưng là tất cả đều đã ở trên này thì một trận chiến khốc liệt là điều không thể tránh khỏi.
"Đến đi!"
…
Trên núi đá, đầu ngón tay Giang Trác đang chơi đùa dây thun, nhìn hai người trên võ đài đánh đến khó phân thắng bại.
Vốn dĩ cách đánh của Diệp Thanh đã rất chính trực, thiếu linh hoạt, mà trong khoảng thời gian này Ôn Noãn cũng nghiền ngẫm ra không ít cách phá giải, có thể nói là mỗi một chiêu của Diệp Thanh cô đều đã suy nghĩ tới.
Vì vậy, Diệp Thanh như nỏ mạnh hết đà [1] bị cô kiềm chế khắp nơi.
[1] nỏ mạnh hết đà: không còn sức lực, khí thế
Âm thanh âm dương quái khí của con vẹt yến phụng bên cạnh lại vang lên...
"Tiểu sư tỷ đánh hay lắm!"
"Tiểu sư tỷ cố lên!"
Giang Trác quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh: "Con vẹt của ông nói nhiều quá!"
Người đó mỉm cười: “Tra Tra nói nhiều là do nó bị tiểu sư tỷ ảnh hưởng đấy!"
Khi hai người nói chuyện thì Diệp Thanh đã thua trận, chán nản bước xuống võ đài.
Người đàn ông tháo kính râm ra, vỗ tay tán thưởng cô, ý cười trên mặt ông ta càng lớn hơn.
"Này cậu kia, tôi hỏi cậu một câu.”
Giang Trác cúi đầu mài đá, thờ ơ đáp: "Ừ."
"Xem trận đấu vừa rồi thì cậu thấy Diệp Lan với Tạ Tu ai lợi hại hơn?"
Giang Trác không chút do dự: “Diệp Lan.”
Người đàn ông nghe xong lập tức kích động: “Đệ tử của Diệp Lan bại dưới tay đồ đệ của Tạ Tu, điều này không đủ để nói rõ vấn đề sao!"
Giang Trác ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ trên lôi đài, cong môi đáp: “Chỗ lợi hại nhất của Tạ Tu chính là đã thu nhận cô ấy làm đồ đệ."
Khóe miệng người đàn ông khẽ co giật.
Thật đúng là dám nói mà!
Giang Trác nhìn chằm chằm cô gái trên võ đài, núi non mênh mông trùng điệp như vậy, gió núi như vậy, sơn gian nhật nguyệt dường như cũng không thể lọt vào mắt cậu.
Được rồi, được rồi.
Người đàn ông bất đắc dĩ lắc đầu, ai mà không khen người mình thích chứ!!
...
Sau khi đánh bại Diệp Thanh, Ôn Noãn thủ lôi đài rất tốt, tới một người đánh một người, nhưng mà càng về sau thực lực của đối phương càng ngày càng mạnh, cô thật sự không dám thả lỏng một giây nào.
Trận đấu cuối cùng, cô phải đánh với một người đàn ông lớn tuổi hơn cho nên rất lo lắng, mới bắt đầu cô đã bị ông ta đánh vài chưởng.
Có thể thấy, thực lực của cô và người đàn ông này vẫn chênh lệch khá nhiều.
Trong trường hợp này, bên yếu hơn thường sẽ trực tiếp nhận thua, vì nếu tiếp tục đánh thì dù không chết vẫn bị tàn tật hoặc nội thương.
Không đáng chút nào!
Cái loại dùng võ công thi đấu kết bạn này quả thật không tới mức phải liều mạng.
Nhưng mà cô gái nhỏ này lại không chịu nhận thua, kiên cường chống đỡ đánh với ông ta.
“Cô bé, quên đi, cô so với tôi còn kém xa lắm.” Người đàn ông cười nói.
Ôn Noãn nghiến răng, không lên tiếng, chỉ không ngừng tiếp chiêu.
Ông ta đánh ra một bộ liên hoàn chưởng, trong chiêu mang theo nội lực trực tiếp tổn hại đến lục phủ ngũ tạng của đối thủ. Vì thế Ôn Noãn bị đánh đến trào máu ra, phải nuốt mấy lần cỗ tanh ngọt nơi cổ họng, rồi yếu ớt tiếp chiêu.
"Nếu cứ tiếp tục nữa thì tôi sẽ không thể đảm bảo an toàn cho cô đâu!" Người kia cảnh cáo nói.
Ôn Noãn gần như đã không thể đứng vững, đầu óc trống rỗng, choáng váng nhìn người đàn ông trước mặt mình phân thành ba, bốn, năm... người.
Cô khuỵu một gối xuống, siết chặt tay.
Không thể ngã xuống, nếu cô ngã xuống thì anh trai cô nhất định sẽ không đứng dậy được.
"Không được đâu, cô bé, tôi không có ân oán hận thù gì với cô. Không đáng đâu, hơn nữa cô vẫn còn nhỏ, nếu thật sự sau này có bệnh căn không khỏi được thì cô sẽ hận tôi cả đời đấy."
"Tiếp tục đi!"
"Cô đúng là... chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!"
...
Trên núi đá, Giang Trác không tiếng động đút tay vào trong túi, lấy một viên đá thủy tinh đã mài sẵn ra móc vào dây thun, đầu khẽ nghiêng, nhắm thẳng vào sau vai người đàn ông kia.
Tuy nhiên, ngay lúc viên đá được b ắn ra thì con vẹt bỗng nhiên bay tới đậu vào cánh tay cậu.
Viên đá bị lệch hướng, rơi giữa những ngọn cây.
Giang Trác cau mày, đôi mắt hẹp mà sắc bén liếc người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông huýt sáo: “Tra Tra quay lại đây!"
Con vẹt ngoan ngoãn bay về đậu trên vai người đàn ông.
Giang Trác lấy ra viên đá thứ hai ra, vừa căng dây thun thì con vẹt lại bắt đầu ríu rít nói: "Muốn chết! Anh tự tìm cái chết! Đồ ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc! Muốn tìm chết!"
Vẻ mặt Giang Trác hơi thay đổi.
Người đàn ông nhàn nhạt nói: “Cậu thật sự cho rằng bắn lén sau lưng là có thể giúp con bé sao?”
Giang Trác trầm mặc không nói.
"Mặc dù lên võ đài thi đấu toàn những thanh niên trẻ tuổi, nhưng mà sư phụ, sư bá bọn họ cũng đi theo, tài ba dị sĩ đến đây xem cũng không ít, cậu cho rằng cậu có thể qua mắt được bao nhiêu người hả?"
"Qua được."
Giang Trác rất tự tin, võ công trong thiên hạ cho dù có mạnh đến đâu cũng có thể phá được! Diệp Lan đã từng nói, chỉ cần cậu đủ nhanh thì ngay cả camera cũng không thể bắt được bất kỳ một hình ảnh nào chứ đừng nói đến mắt người.
Giang Trác lại căng dây thun, nhưng tay Tạ Tu đã rơi xuống vai cậu, nếu cần thiết thì ông sẽ đánh ngất cậu rồi chạy thoát.
Đây không phải là thêm phiền phức sao?
“Đừng đụng vào tôi.” Giang Trác hung tợn liếc ông một cái.
"Võ lâm rất coi trọng quy củ, anh bạn trẻ, cậu làm như vậy là phá quy củ nhất định sẽ phải trả giá rất lớn đấy.”
"Thì sao?"
Tạ Tu cười khẽ một tiếng: “Đừng có vậy chứ, vì bạn gái mình mà đánh cược mạng của mình, cậu có ngốc không vậy?"
Vốn dĩ ông cho rằng Diệp Lan là người ngu ngốc nhất trên đời này, có thể vì một người mà phản bội sư môn, từ bỏ thần phật, và cả lục căn thanh tịnh.
Vậy mà thiếu niên đứng trước mặt ông dường như còn ngu ngốc hơn cả ngu ngốc!
Trong khi nói chuyện, Ôn Noãn và người nọ đã so qua mấy chiêu, mặc dù cô là nỏ mạnh hết đà nhưng đối phương ít nhiều cũng đã khó đỡ chiêu.
Ai nấy đều thấy được cô gái này đang dùng mạng của mình để phân thắng bại. Nếu cứ tiếp tục đánh như thế này, dù ông ta có thắng cũng là lưỡng bại câu thương, e rằng tám mười năm cũng không thể khôi phục lại được.
Thật sự rất không đáng! Bây giờ cũng không phải lúc trước các môn phái đều phải tranh giành tiếng nói cho mình cho nên để sư môn có thể rạng rỡ mặt mày thì bọn họ không hề e ngại hy sinh bất cứ thứ gì.
Bây giờ là thời đại kinh tế thị trường, một là sản xuất, hai là phát triển, nếu làm tổn hại đến thân thể, ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của mình thì thật không đáng.
Một khi tâm trí của ông ta bắt đầu dao động thì càng không tập trung hơn, kết quả là cứng rắn nhận vài cú đấm của Ôn Noãn.
Giang Trác nhắm một con mắt, cau mày nhắm ngay người đàn ông trên võ đài.
Dây thun đã căng lên nhưng lại chậm chạp không bắn.
Đôi mắt cậu bám chặt từng cử động trên sàn đấu, dường như nhìn thấy một tia hy vọng mong manh.
Càng về sau, chiêu thức của Ôn Noãn càng mạnh, người đàn ông cố gắng hết sức đối phó, trong lòng đã nảy sinh ý định rút lui. Lúc Ôn Noãn chuẩn bị đấm một quyền hạ gục ông ta, ông ta ngã xuống võ đài, liên tục xua tay...
"Đừng đánh đừng đánh! Ông đây xui xẻo tự nhận thua!"
Liều mạng với cô nhất định sẽ đả thương người một nghìn, mình tự hại tám trăm. Cần gì phải vậy chứ!
Trọng tài tuyên bố chiến thắng, cả Tiêu Dao Cốc đều im phăng phắc, tất cả đều bàng hoàng trước màn lội ngược dòng của Ôn Noãn.
Đồ đệ của Tạ Tu thực sự đã thắng?
Ai cũng biết Tạ Tu là một đại nam nhân nhưng chiêu thức lại âm nhu không thể chấp nhận được cho nên luôn được coi là bàng môn tà đạo.
Không ngờ đồ đệ của ông lại có thể đánh bại tất cả các danh môn cao đồ giành chiến thắng.
Không thể tin được.
Người đàn ông được đồng môn đỡ xuống lôi đài, giơ ngón cái với Ôn Noãn: “Cô gái, cô quả thật con mẹ nó không muốn sống nữa!"
Ôn Noãn thở hồng hộc, thái dương ong ong, máy móc chắp tay với ông ta, thậm chí cô còn không thể nói được hai chữ "Cảm ơn", cổ họng khô khốc.
Cuối cùng, người phụ trách võ minh, cũng là người tổ chức trận đấu này, đồng thời là chủ tịch của công ty dược phẩm hữu hạn Tiêu Dao: “Quán quân của trận đấu này chính là Ôn Noãn của Nam Sơn Môn!"
Dưới đài truyền đến lác đác vài tiếng vỗ tay, sau đó tiếng vỗ tay bắt đầu từ từ tăng nhanh, cuối cùng là trong cốc vang vọng tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tạ Tu đứng trên núi đá, gió lớn gào thét thổi qua, vành mắt ông hơi nóng lên.
Bao nhiêu năm qua, nghe bao nhiêu lời mắng nhiếc, chịu bao nhiêu ánh mắt khinh thường, vậy mà bây giờ tất cả đều được tẩy sạch.
"Cậu nói đúng.” Ông tự lẩm bẩm: “Chỗ lợi hại nhất của tôi chính là đã dạy dỗ được một đồ đệ tốt như con bé."
Ngoài tiếng gió vù vù, không ai đáp lại ông. Ông quay đầu lại thì thấy thiếu niên bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng.
"Mẹ nó!"
...
Ôn Noãn không có cách nào lên được bục vinh quang, mới căng thẳng tột độ, lúc này tự nhiên thả lỏng, cả người đều lâng lâng như diều gặp gió, sức lực bước thêm một bước cũng không còn nữa.
Cô không còn nghe thấy tiếng hoan hô xung quanh mình, trong thế giới yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của chính bản thân cô.
Khoảnh khắc Ôn Noãn ngã xuống, không hề có cảm giác đau đớn khi đầu tiếp đất như cô tưởng tượng, cô lại ngã vào một lồng ng ực ấm áp.
Hơi thở cô ngập tràn mùi hương thảo mộc quen thuộc... Cô vùi đầu vào vòng tay cậu, dụi dụi, cảm thấy có chút ủy khuất...
"Giang Trác đau quá."
Thiếu niên mím môi: “Bây giờ mới biết đau?"
“Ừm…”
Cô nắm lấy góc áo của cậu, nhắm mắt lại: “Giang Trác cậu xem, có phải tôi rất lợi hại không?"
"Tôi thấy rồi."
“Tôi cũng... cũng có thể bảo vệ cậu.”
...
Tạ Tu nhìn thiếu niên kia, nhìn lúc cậu bế cô đi, hai mắt đỏ hoe.
Ông chợt nhớ tới năm đó, Diệp Lan đi theo đệ tử sư môn hàng ma trừ yêu cứu được Tạ Tu toàn thân máu tươi nhễ nhại. Lúc đó dường như ông ấy cũng... đỏ cả mắt.
Ông hít một hơi thật sâu lắc đầu: "Kẻ si tình!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT