Edit: Hiba***Việc Giang Trác có thể đạt được điểm cao trong bài thi đều nằm trong dự đoán của vài vị giáo viên bộ môn. Họ biết trình độ của cậu đến đâu, mặc dù thường xuyên tùy hứng bỏ giấy trắng, nhưng nếu cậu nghiêm túc, thành tích tuyệt đối sẽ không lệch đi được.
Nhưng vậy mà đến Ôn Hàn cũng có thể… thi tốt như vậy, việc này thật sự không thể tưởng tượng nổi nữa rồi!
Tờ giấy làm bài này là do chính mắt bọn họ theo dõi cả quá trình, nhìn cô viết ra từng chữ, chắc chắn không thể gian lận!
Ôn Hàn nửa năm đổ lại đây, không chỉ có riêng vẻ ngoài mới khiến người ta mở mang tầm mắt!
Từ đầu đến chân đều thay da đổi thịt (*), giống như thật sự biến thành người khác, quả thật rất khó tin.
(*) Thoát thai hoán cốt: thay đổi hoàn toàn từ trong ra ngoàiNhưng mà bài thi ngay tại đây, rõ rõ ràng ràng, trình độ của Ôn Hàn cũng thể hiện trên đấy, không ai còn gì để nói.
Cả hai đều rửa sạch được hiềm nghi, chỉ qua thực lực như vậy, căn bản không cần đi trộm đáp án.
Thầy chủ tịch hội đồng mở máy tính lên, chuyển Ôn Noãn từ lớp chót lên lớp hỏa tiễn đầu khối.
Mọi việc đều kết thúc, chuông vào lớp vang lên, các bạn học ăn dưa xem kịch vui sẵn tiện đu CP cũng nhao nhao giải tán.
Ra khỏi văn phòng, Giang Trác dẫn Ôn Noãn về phòng học của lớp số 1.
Tay cậu bỏ trong túi, bước từng bước lười biếng về phía trước, Ôn Noãn chậm rãi đi theo sau cậu.
Giang Trác đi được vài bước, nghiêng người nhìn sang, có vẻ đang nán lại chờ cô.
Ôn Noãn bước nhanh tiến lên, cười hỏi: “Chờ tôi cùng đến lớp hả?”
Giang Trác miễn cưỡng nói: “Chờ cậu cùng đi xả nước cứu thân.”
“Cái này… chắc không cần đâu, cậu đi một mình đi.” Ôn Noãn lúng túng nhếch miệng, có chút tội lỗi.
Cả hai có lẽ rất lâu không xuất hiện cùng một chỗ, lại còn mặc áo cặp, khiến cho nữ sinh xung quanh đều nhao nhao hét lớn —
“Khẳng định là real rồi không sai! A a a a!”
“Đẹp đôi quá má ơi!”
“Đồ cặp kìa tôi chết cho rồi!”
Ôn Noãn ngược lại cảm thấy hơi ngại, bước chân thả chậm, Giang Trác nhìn cô một cái: “Sợ rồi?”
“Không sợ, hai chúng ta chỉ là chiếc thuyền tình bạn nho nhỏ, vẫn chịu được mấy trò đùa giỡn thử nghiệm này nha.”
Khóe miệng Giang Trác giương lên, đưa tay bắt được cổ tay nhỏ bé của cô, kéo cô về hướng phòng học.
Lòng bàn tay cậu mềm mại lại dịu dàng, nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, khơi dậy cảm giác được bảo vệ.
“Nắm tay rồi nắm tay rồi!”
“Giang Trác chủ động dắt tay Ôn Hàn, Giang Hàn được chứng thực rồi.” (*)
(*) 实锤 là cụm từ được sử dụng trên mạng, ý nói có những bằng chứng xác thực cho một vấn đề nào đó.“A a a, hôm nay là ngày tốt gì hả, sao có nhiều đường để ăn thế!”
Ôn Noãn để cậu kéo vào lớp học, khuôn mặt nóng lên, đầu óc đều ong ong.
*
Ôn Noãn bước vào phòng học mới, có không ít gương mặt quen thuộc, Ôn Thừa Nghiệp ngồi ở bàn đầu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tuyệt đối không ngờ đến một ngày lại học cùng lớp với tên Ôn Hàn đội sổ.
Thấy cô bước vào lớp, Ôn Thừa Nghiệp đứng dậy rời đi, lúc bước qua còn đẩy vào vai cô một cái thật mạnh.
Nhưng đừng thấy dáng người Ôn Noãn nho nhỏ, thân thể đều luyện ra được nhờ thời gian dài nâng bát trung bình tấn (*), cực kì vững chãi, chẳng những không bị Ôn Thừa Nghiệp đụng ngã, ngược lại còn khiến cậu ta lảo đảo mấy bước.
(*) một hình thức tập luyện bằng cách để một bát nước trên đỉnh đầu rồi đứng tấn, không được làm đổ nước hay rơi bát. “Cẩn thận một chút.”
Khóe miệng Ôn Noãn khẽ nhếch, cặp mắt đào hoa cong cong, khiến nữ sinh đứng gần thấy được đều đỏ hết cả tai.
Ôn Thừa Nghiệp tức đến mức muốn lao sang đánh cô một cái, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Trác đứng đằng sau quét đến, sợ đến mức rụt tay lại, xấu hổ rời khỏi phòng học.
Ôn Noãn nhìn dáng vẻ bực dọc của cậu ta, rốt cuộc cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Ôn Thừa Nghiệp khi dễ Ôn Hàn, từ nhỏ đến lớn đều vậy, trước đây Ôn Noãn không ở cùng, rất nhiều chuyện cũng không tài nào giúp được anh trai ngốc của cô, hiện tại… dù thế nào cô cũng muốn trút giận giúp anh.
Ôn Noãn đeo ba lô màu đen một bên vai, nhìn khắp phòng học một lượt, tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc, xem có người bạn thân nào của mình hay không.
Tên nhóc Phương Triết Hàn vội vàng dọn dẹp vị trí bàn bên của mình, giơ tay về phía Ôn Noãn: “Anh Hàn, chỗ này!”
Xung quanh cậu còn có hai anh em tốt khác trong gia tộc, thành tích xem như cũng không tệ, mặc dù xếp hạng cuối được nhận vào, nhưng tốt xấu cũng vào được rồi.
Cố gắng một chút, còn có thế bước chân vào Thanh Hoa Bắc Đại (*), nếu có thể thì… tương lai tươi sáng vô cùng!
(*) Hai trường đại học nổi tiếng, giỏi nhất ở Trung Quốc, là ước mơ của hầu hết tất cả mọi người: Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.Ôn Noãn cười cười bước sang chỗ cậu ta.
Giang Trác đứng cạnh Diệp Thanh liếc mắt một cái, người anh em này liền nhanh chóng thu dọn tập sách, trơn tru chuyển xuống ngồi vào chỗ trống cạnh một tên của Sát gia tộc ở bàn sau.
Mấy thành viên của Sát gia tộc vừa thấy Diệp Thanh ngồi xuống, tâm trạng như vừa trúng xổ số độc đắc, chạy nhanh lại bóp tay đấm chân, coi cậu như lão phật gia mà hầu hạ.
Lối đánh của Diệp Thanh theo hướng mạnh mẽ cứng cáp, luôn ra chiêu rất chắc, không giống lối đánh uyển chuyển của Ôn Noãn, tùy tiện thể hiện tài năng một chút cũng đủ cho bọn họ quay TikTok vài tuần.
Đám nhóc này bình thường rất thích thể hiện, người nào có thể khiến bọn họ nổi tiếng, người đó là ba.
Ôn Noãn khinh bỉ liếc sang Phương Triết Hàn, cậu ta chỉ biết xấu hổ nhìn cô cười cười.
Bất đắc dĩ, Ôn Noãn chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Giang Trác.
“Anh Trác, sau này giúp đỡ nha.”
Cô nhét túi sách vào trong hộc bàn, híp mắt cười với cậu.
Đôi môi đang nhếch có chút tươi tắn, ngũ quan xinh đẹp nhờ có cặp mắt đào hoa kia mà thêm mấy phần sáng ngời.
Giang Trác không hiểu sao lại nghĩ đến em gái của “cậu”, cũng là dáng vẻ ngọt ngào như vậy, “cậu ta” gọi cậu là anh Giang Trác, mà cô ấy gọi cậu là anh trai Giang Trác.
Giang Trác bắt đầu cảm thấy sự tách biệt giữa cả hai thật mơ hồ, cứ như là cùng một người vậy.
Ngay lúc cậu vẫn đang sững sờ, Ôn Noãn lại chui đầu vào bàn bên cạnh của cậu: “Này, chim nhỏ đâu?”
Giang Trác hoảng hốt chưa kịp định hình, đã thấy đầu của cô dời sang vùng tam giác nào đó của mình.
“...”
“Chim của cậu đâu?” Ôn Noãn ngẩng đầu hỏi cậu.
“Ở nhà, nhờ chú của Diệp Thanh nuôi.” Giang trác nắm lấy tóc cô, kéo đầu của cô ra: “Cậu có thể chú ý một chút được không.”
“Chú ý cái gì.” Ôn Noãn dời ra, xoa xoa tóc của mình.
Giang Trác đè thấp giọng nói: “Đừng có lại gần tôi quá.”
Ôn Noãn lại áp sát cậu, mặt đối mặt với cậu: “Tại sao?”
Giang Trác nhìn gương mặt xinh đẹp của cô không ngừng phóng đại, lại ngửi thấy hương sữa ngọt nhẹ nhàng, da thịt toàn thân đều căng thẳng, các giác quan trở nên nhạy cảm dị thường, đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của cô, mang theo hương vị ngọt ngào chỉ có ở người con gái.
Đầu óc cậu đều muốn nổ tung rồi.
Cái vụ ngồi cùng bàn này mà tiếp diễn qua năm dài tháng rộng, Giang Trác cảm thấy, chính mình nhất định sẽ phạm sai lầm…
Suốt buổi chiều, Giang Trác đều vùi đầu giải đề toán, ép buộc bản thân phải điều chỉnh lại tinh thần.
Nhưng mà người bên cạnh rốt cuộc bị ADHD (*) đến mức độ nào, lúc thì sột soạt lật sách, một hồi lấy bút, một hồi run chân…
(*) ADHD (nhắc lại): chứng rối loạn tăng độngToàn bộ lực chú ý của cậu đều bị cô hấp dẫn, mặc kệ là thính giác hay khứu giác… đều đặt lên người cô, loại cảm giác này, giống như lãnh địa của mình đã bị một dã thú khác chiếm lĩnh.
Không, không hẳn là dã thú, cùng lắm chỉ là một con mèo to xác, lười biếng ghé vào lãnh địa của cậu liếm lông.
Giang Trác thế mà cố tình không đuổi cô đi.
Cậu kiềm chế hít một hơi thật sâu, nỗ lực đem sự chú ý trở về.
“Giang Trác, tôi đổi chỗ với cậu được không.”
“Không được.” Cậu không ngẩng đầu, lạnh mặt cự tuyệt.
Ôn Noãn nói: “Tôi muốn ngắm lá cây bên ngoài cửa sổ, vả lại ngồi bên trong có vẻ có cảm giác an toàn.
“Con mẹ nó cậu cũng không phải cô gái nhỏ, đòi cảm giác an toàn cái gì.”
Ôn Noãn bĩu môi, ánh mắt chuyển sang chồng sách vở của cậu, mỗi bài bên trên đều đã làm.
“Trác gia cũng phải làm bài tập ha.” Nói xong lại cảm thấy câu này thật có cần, lại nói thêm một lần nữa.
Giang Trác châm chọc nói: “Không như cậu, bệnh một trận xong liền đả thông hai mạch nhâm đốc, còn mẹ nó biến thành thiên tài.”
“Đấy là do tôi mệnh tốt.”
Có một đứa em gái lanh lợi giỏi giang.
Ôn Noãn lười biếng gục xuống bàn, lấy ra một gói socola, mở lớp giấy gói, vươn đầu lưỡi liếm lấy.
Ánh mắt của Giang Trác lại chú ý sang đây, đầu lưỡi liếm láp socola, bộ dáng lẫn thần sắc đều mang sức hấp dẫn
max!
Ngòi bút chì trong tay cậu đã bị bẻ gãy.
“Gãy bút mất rồi.” Ôn Noãn ngậm socola, từ trong túi lấy ra đồ gọt bút chì: “Tôi gọt cho!”
“Cậu có thể yên tĩnh một chút không.” Giang Trác chộp lấy đồ gọt bút chì, cáu kỉnh nói: “Đại nam nhân mà dùng nước hoa cái gì, ăn socola cái gì.”
Vừa nói vừa lấy socola khỏi miệng cô, ném đi.
Các bạn học che đầu, trơ mắt nhìn socola bay qua hơn nửa phòng học, vững vàng rơi vào thùng rác ở cuối lớp.
Tỉ lệ ghi bàn này, còn có thể là ai.
Ôn Noãn tức giận, mày liễu nhăn lại: “Ăn socola cũng phiền đến cậu à!”
“Phiền.”
“Đánh không lại tôi còn dám phát cáu với tôi! Cậu đừng có được nước làm tới.”
Cảm xúc của Giang Trác vẫn lạnh nhạt ung dung như cũ, tư thế như thể Thái Sơn có sụp trước mắt, lâm nguy có đến cũng chẳng sợ: “Làm tới đó, rồi sao?”
Ôn Noãn nổi nóng, móng vuốt nhỏ nắm chặt thành đấm, vươn đến giữa ngực Giang Trác, chuẩn bị đập vào cậu: “Đừng-ép-tôi!”
Bàn sau, Diệp Thanh ngồi thẳng người, nhìn bọn họ chằm chằm.
Phương Triết Hàn đập tay lên bả vai cậu, cười nói: “Yên tâm, Hàn gia của mấy người chính là hổ giấy, mạnh miệng vậy thôi, nương tay đấy.”
Quả nhiên, một phút trôi qua, cô cũng chẳng dùng lực.
Giang Trác bình tĩnh đẩy tay cô ra, đặt lên bàn, thuận tiện nắm cổ tay cô cầm lấy dây cao su, gảy một cái.
Ôn Noãn: “....”
A a a, tức quá luôn á!
Đúng là cô không nỡ tổn thương đến một sợi tóc của trai đẹp trước mặt, còn ai cứu nổi cô nữa đây!
Ôn Noãn cầm sách bài tập, phe phẩy tự quạt cho chính mình: “Cậu biết chắc tôi không dám đánh cậu!”
“Chắc kèo luôn đấy.”
Giang Trác ngoài mặt dù không có biểu tình, nhưng trong lòng… tràn ngập những tia ý nghĩa ngọt ngào khó hiểu.
Từ nhỏ đến lớn, cậu bị người ta coi thường rất nhiều, những nắm đấm của đám con trai hư hỏng trong cô nhi viện, cái tát của mẹ, còn có đám lưu manh nơi đầu đường cuối ngõ…
Nhưng cô là người đầu tiên không nỡ xuống tay với cậu.
Giang Trác rút dây cao su trên cổ tay cô, túm một chỏm tóc lòa xòa trên đỉnh đầu người đối diện, buộc lên trông như một chú chim nhỏ.
Ôn Noãn nhướng mắt, bực dọc nói: “Sao cậu lại thích cột tóc cho tôi như vậy chứ?”
Giang Trác thản nhiên đáp: “Nếu cậu là con gái, tôi có thể để cho cậu cột tóc mỗi ngày.”
“Thật không dám giấu diếm, tôi có một đứa em gái… oái!”
Lời còn chưa kịp nói xong, da đầu cô đã cảm giác đau xót, Giang Trác giật giật chỏm tóc của cô: “Tôi gặp qua rồi, nếu đã vậy…”
“Nếu đã vậy?” Mí mắt Ôn Noãn giật mấy cái, tựa hồ không thể tin vào tai của mình: “Cậu nói nếu đã vậy!”
“Ừ, tôi không thích, sau này đừng nói nữa.”
“Không thích…”
Giang Trác nhìn sang cô một cái, người trước mắt… mới là người trong lòng.
Ôn Noãn hoàn toàn không biết, chỉ cảm thấy tim mình vỡ ra tan tành. Cô ôm ngực, quay đầu đi, rồi mệt mỏi gục xuống bàn, không thèm để ý đến Giang Trác nữa.
Khóc chết.
….
Chủ nhiệm lớp Trương Chí Minh bước vào lớp, liếc mắt đã thấy hai con người anh tuấn nhất cả lớp ngồi chung một bàn.
Ông nhẹ nhàng ho một tiếng, nói: “Cả lớp được có vài nam sinh thôi, suốt ngày dính nhau như sam (*), thân nhau cũng không cần đến mức này, chú ý chuẩn mực một chút!”
(*) 公不离婆、称不离砣: mô tả quan hệ gần gũi, thường xuyên ở cạnh nhauBạn cùng lớp nghe xong câu này, liền biết đang nói người nào, nhao nhao trao đổi ánh mắt.
“Cả ngày lo chơi bời với bạn thân, cũng không sợ bạn gái hiểu lầm!” Ông nhìn Ôn Noãn: “Ôn Hàn, thu dọn đồ đạc, đổi chỗ!”
Ôn Noãn liếc sang Giang Trác một cái, lập tức bắt đầu thu dọn sách vở.
Nhưng tay của cô lại bị Giang Trác đè xuống: “Thử bước một bước xem.”
Ôn Noãn ép giọng xuống: “Cậu dám thì nói cho to vào.”
Sau đó Giang Trác ngước mặt lên, thật sự to rõ mà nói với Trương Chí Minh: “Thầy, từ đầu đã nói là được tự chọn vị trí theo thành tích, bảo cậu ấy đổi chỗ, hẳn phải có lý do chính đáng chứ ạ.”
“Em còn đòi giải thích cái gì!”
Khóe miệng Giang Trác cong cong: “Lúc đầu là nam với nữ ngồi cùng nhau, bây giờ là nam với nam ngồi cùng nhau cũng không được, rốt cuộc là như thế nào đây.”
“Việc này…”
Trương Chí Minh nói không được, biết tên nhóc này đang cưỡng từ đoạt lý (*), nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể phản bác, vô cùng tức giận.
(*) Nói một việc không có lý thành có lýLần trước ông tìm Giang Trác tâm sự, cậu cũng không có ý định giấu diếm, rằng không liên quan gì đến giới tính, thích chính là thích thôi.
Quả hồng nên chọn mềm mà bóp (*), Trương Chí Minh nói với Ôn Noãn: “Ôn Hàn, tan học đến văn phòng một chút.”
(*) Không thể ức hiếp được những người cứng rắn nên chuyển sang những người yếu thế hơnSau khi tan học, Trương Chí Minh không tìm Giang Trác nói chuyện, ngược lại tìm đến Ôn Noãn.
Tính tình của Giang Trác cứng đầu (*), muốn tên nhóc ấy đổi ý, trừ phi mặt trời mọc ở phương Bắc. Ông quyết định bắt đầu từ phía Ôn Hàn, có thể sẽ có thay đổi.
(*) Không đụng tường Nam không quay đầu: ý nói những người cứng đầu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tiểu Thư Trưởng Nữ2.
Trộm Một Mùa Xuân3.
Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng4.
Hi, Chồng Trước=====================================
“Ôn Hàn, em ngồi đi.” Trương Chí Minh đưa một tách trà nóng đến tay cô: “Thầy có chuyện gì muốn tâm sự với em, nghe xong em cũng đừng sợ, thầy không có ý gì khác đâu.”
Ôn Noãn bưng tách trà, trong lòng có hơi hốt hoảng—
“Thầy có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
“Chuyện xấu của em và Giang Trác, hiện tại làm dư luận xôn xao, thầy thật sự rất lo, nếu còn phát triển theo chiều hướng này thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Ôn Noãn nghe thấy vội vàng chấn chỉnh bản thân một lượt, sợ thầy giáo cho rằng anh cô bị cong—
“Giữa bạn học với nhau hay nói giỡn thôi ạ, thầy thấy cho đến giờ em có xem việc đó là thật không.”
“Em không xem là thật, nhưng có người tưởng thật.”
Ôn Noãn ngây người nhìn ông, ngây ngô hỏi: “Ai ạ?”
Trương Chí Minh thở dài một hơi rồi nói: “Giang Trác.”
Đầu óc Ôn Noãn “ong” lên một tiếng, xung quanh đều tĩnh lặng.
“Thầy, thầy đang nói đùa phải không.” Ôn Noãn vẫn có chút không tin được, vội vàng nói: “Thầy tuyệt đối đừng nghe mấy lời đồn đại trên mạng, Giang Trác với em chỉ là bạn bè mà thôi, thật đấy ạ!”
Trương Chí Minh lắc đầu, ý vị thâm trường nhìn Ôn Noãn: “Giang Trác là loại người nào chứ, em ấy cũng không phải thiếu gia nhà giàu như các em, xảy ra chuyện tốt xấu gì đều có gia đình gánh vác. Sự việc gian dối lần này, vốn dĩ em ấy có thể tránh được vũng nước đục lớn, tại sao lại phải thừa nhận, chẳng lẽ em ấy bị ngốc sao. Chuyện này nếu làm lớn, sẽ chậm trễ cả đời đấy.”
Ôn Noãn nghe từng lời của Trương Chí Minh, càng nghĩ đầu óc càng loạn, hai bên thái dương giật giật: “Th–thầy, cậu ấy chỉ là một người anh em có nghĩa khí, không có ý gì khác đâu.”
“Ôn Hàn, nghe thầy đi, đừng tiếp xúc quá thân mật với Giang Trác, thầy chỉ muốn tốt cho các em thôi.”
Còn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên cửa văn phòng bị đẩy ra.
Giang Trác một mặt lạnh tanh đi tới, kéo Ôn Noãn ra ngoài.
Trương Chí Minh nổi giận: “Giang Trác, em làm cái gì vậy hả?”
Giang Trác chỉ nhìn Trương Chí Minh một cái, ánh mắt tăm tối, trầm giọng nói: “Việc này không liên quan đến cậu ấy (*).”
(*) Chỗ này mình thấy bản gốc là 她, tức là cô ấy. Nhưng xét đến hiện tại anh Giang vẫn chưa biết sự thật nên mình vẫn để là “cậu ấy” nha“Cái gì mà không liên quan đến em ấy! Đây là chuyện của cả hai người các em!”
Ôn Noãn cảm giác được rất rõ ràng, Giang Trác đang dùng sức nắm tay cô, rất đau… Cô ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Con ngươi đen nhánh của cậu có chút lạnh lùng, từng chữ nói ra đều như có lực: “Đây chỉ là chuyện của riêng em, không liên quan đến bất cứ người nào.”
Trái tim Ôn Noãn “lộp bộp”.
Xong phim… bẻ cong Giang Trác luôn rồi.