“Đều tốt, đều tốt ạ, trưởng tộc Vũ gia là Vũ Thiên Hành, là con cháu đời thứ sáu của lão già Vũ Đế kia!”  

Vũ Đế?  

Nghe đến danh xưng này, nhóm Thiên Linh Lung không khỏi kinh ngạc.  

Ở Cửu U đại lục này, bọn họ chỉ biết có Cửu U Đại Đế, Vũ Đế là ở đâu ra?  

“Lão Vũ có nội quy gia tộc rất tốt, tuy ta không thích lắm nhưng không thể không nói là dẫn dắt con cháu đời sau phát triển khá tốt, đi thôi, đưa ta đến Vũ gia!”  

“Hả?”  

Nghe vậy, lão Vũ mù nhất thời hả một tiếng, nói: “Đại gia, đại gia, đừng mà, ngài cũng biết đấy, ta nào có thể đi vào trong cửa của Vũ gia chứ!”  

“Ngươi nói ít thôi, nếu ngươi không xứng thì cái đám người của Vũ gia kia đều cút cả đi, không nói nữa, đưa ta đi!”  

“Thôi được rồi...”  

Lão Vũ mù vẻ mặt bất đắc dĩ, hậm hực dẫn đám người Tần Ninh đi.  

Trên đường đi, lão Vũ mù nhìn Tần Ninh, một hồi muốn nói lại thôi.  

“Haiz, lão mù này...”, Kiếm Tiểu Minh không khỏi nói: “Sao ông quen ca ca của ta vậy?”  

“Ca ca của ngươi?”  

Lão mù nhìn Kiếm Tiểu Minh, cười nói: “Tên mập nhà ngươi là em trai của Tần đại gia á?”  

“Thì làm sao? Ta là con cháu đời sau của Kiếm Âm Sơn, không xứng à?”  

“Lão tổ tông nhà ngươi đến còn không xứng ấy, ngươi à, xứng cái rắm!”, lão già mù không khách khí đáp.  

“Cái ông già nhà ông nói chuyện không chút khách sáo gì cả...”  

Kiếm Tiểu Minh nhìn lão mù, thầm nói, cái lão già này mù thật hay giả vậy? Chẳng phải đều nhìn rõ hết mọi thứ hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play