Tỉ thí mà, khó tránh khỏi!  

Tần Ninh nói ra khiến tất cả mọi người đều cảm thấy hắn nói vậy là có dụng ý khác.  

“Tên này là một thiên tài trận thuật”.  

Ngôn Vương lúc này kéo Xích Như Hỏa ra, nói: “Điện hạ, bình tĩnh đã...”  

“Bình tĩnh, ngươi bảo ta bình tĩnh kiểu gì?”, Xích Như Hỏa lạnh lùng nói: “Giết chết phò mã mà muội muội ta yêu thích, ta làm sao mà bình tĩnh được?”  

“Nhưng chúng ta đã nói rồi, đến để tỉ thí mà!”, Ngôn Vương nhìn chằm chằm Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Vẫn còn ba trận chiến nữa, chỉ cần giao cho bọn họ thôi!”  

Trên võ đài, linh trận vẫn đang phát huy uy lực, Hứa Ngâm kia bị chém thẳng vào ngực, máu tươi chảy ra.  

Nhưng không bao lâu sau cũng có người dọn dẹp sạch sẽ.  

“Vậy trận thứ hai để đế quốc Huyền Dương chúng ta đi”.  

Huyền Sư của đế quốc Huyền Dương lúc này đứng dậy nói.  

“Đừng vội!”  

Tần Ninh nhìn Xích Như Hỏa, nói: “Hai bên đã đặt cược rồi thì đế quốc Xích Nguyệt nên giao ra linh kiếm Xích Nguyệt thôi chứ?”  

“Ngươi...”  

“Có cược có chịu!”  

Ngôn Vương ngoài mặt thì cười nói vui vẻ, lệnh cho người đưa linh kiếm Xích Nguyệt giao cho Tần Ninh.  

Tần Ninh khẽ búng lên thân kiếm, tiếng vang đó mang theo ánh sáng huyết nguyệt, hắn mới gật đầu.  

“Sương Nhi, cho cô đây!”  

Tần Ninh đem linh kiếm Xích Nguyệt giao cho Vân Sương Nhi, nói nhỏ: “Thể hỗn độn của cô cực kỳ hợp với linh kiếm Xích Nguyệt này đấy”.  

Vân Sương Nhi nhìn trường kiếm trong tay, khẽ gật đầu.  

Cô ấy là công chúa của đế quốc Vân Lam nhưng một món linh khí tứ phẩm vẫn có giá trị cực cao với đế quốc Vân Lam.  

Tần Ninh lại dễ dàng đưa nó cho cô ấy.  

“Lần này đế quốc Bắc Minh cược rất mạnh tay, không biết đế quốc Huyền Dương sẽ đưa ra bảo bối gì đây?”  

“Một món linh quyết!”, Huyền Sư lãnh đạm nói: “Linh quyết tứ phẩm, Huyễn Ảnh Vương quyền!”  

Ông ta nói ra khiến tất cả biến đổi sắc mặt.  

Huyễn Ảnh Vương quyền là linh quyết truyền thừa của đế quốc Huyền Dương, giá trị vô cùng, thế mà lại đem ra để cược.  

Nhưng Minh Ung biết linh quyết này cũng tương đương với Minh Ngục vương quyền của đế quốc Bắc Minh.  

Thấy Minh Ung gật đầu, Tần Ninh mỉm cười, lại đi lên võ đài.  

“Trận thứ hai bắt đầu thôi!”  

Một người đi thẳng lên võ đài.  

Người này mặc võ phục màu lam, vẻ mặt anh tuấn, vai đeo trường kiếm, hai tay chắp sau lưng, nở một nụ cười nhàn nhạt.  

“Trác Vĩnh Sanh đến từ đế quốc Huyền Dương xin tới thỉnh giáo!”  

Nhìn người này, Tần Ninh híp mắt nói: “Thỉnh giáo thì ngươi vẫn chưa đủ tư cách đâu, lần này, có chiêu gì thì bỏ hết ra, tránh khỏi bị thương mà chết”.  

“Được!”  

Nghe vậy, Trác Vĩnh Sanh gật đầu.  

Là một kiếm khách, hắn ta cực kỳ tin vào kiếm thuật của mình.  

Hơn nữa, hắn ta mới 17 tuổi đã đạt cảnh giới Linh Đài tầng 4 nên cũng có cơ sở để kiêu ngạo.  

Còn Tần Ninh kiêu căng tự đại, trận thuật lợi hại đấy, nhưng hắn ta không tin kiếm thuật của tên này cũng giỏi như vậy.  

Dù gì thì với đạo võ tu này, cảnh giới tu vi muốn thăng cấp cũng có giới hạn, cần rất nhiều thời gian. Trong ba loại đan thuật, trận thuật, khí thuật thì võ giả nào có thiên phú sẽ chỉ chọn một trong số đó.  

Nếu chọn tu hành cả ba loại thì sẽ tiêu hao cực kỳ nhiều sức lực, đến cuối lại chẳng tinh thông cái nào.  

Trận thuật của Tần Ninh rất lợi hại nhưng kiếm thuật thì chưa chắc.  

“Tốt!”  

Tần Ninh mỉm cười, nhìn lề võ đài.  

“Mượn kiếm ngươi chút”.  

Ở đó có một hộ vệ cầm kiếm, nghe Tần Ninh nói vậy thì sửng sốt vô cùng.  

“Tần công tử, kiếm của tiểu nhân chỉ là linh kiếm nhất phẩm thôi”.  

“Đủ rồi!”  

Tần Ninh lấy kiếm ra, lãnh đạm nói: “Kiếm đạo quan trọng ở kiếm thuật, còn kiếm thì không quá quan trọng”.  

Lúc này, Tần Ninh cầm kiếm chỉ vào Trác Vĩnh Sanh đối diện.  

Khốn kiếp!  

Trác Vĩnh Sanh lúc này tức đỏ cả mặt.  

Tần Ninh lại lấy một cây kiếm nhất phẩm trong tay hộ vệ để đấu với hắn ta.  

“Kiếm Tử Ấn trong tay ta là linh khí cấp hai đó!”, Trác Vĩnh Sanh giận dữ nói.  

“Không sao, linh khí nhất phẩm đủ để đối phó ngươi rồi!”  

Tần Ninh vung kiếm, một ánh sáng từ từ xuất hiện.  

“Chết đi!”  

Trác Vĩnh Sanh hoàn toàn phẫn nộ.  

Tên nhãi trước mắt hắn là một kẻ ngạo mạn và điên cuồng vô cùng!  

“Tử Lăng Kiếm quyết!”  

Trác Vĩnh Sanh giết ra, lúc ấy, kiếm khí phân làm hai, ôm trọn lấy Tần Ninh.  

Kiếm khí ấy như cơn gió cuộn lại khiến người ta khó thở.  

Cảnh giới Linh Đài tầng 4, kiếm thuật cao siêu, Trác Vĩnh Sanh đã lấy ra sát chiêu của mình.  

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh mỉm cười, lật trường kiếm trong tay.  

“Kiếm khí hình cung!”  

Hắn khẽ hét, lật tay ra, lấy một khí thế cực kỳ khác lạ để đánh lại.  

Ầm...  

Kiếm khí bắn ra, lóe sáng, rồi bất ngờ biến thành một hình cung.  

Kiếm khí của hai bên chạm nhau rồi kiếm khí hình cung kia phảng phất như có lực hút, kéo lại cả kiếm khí của Trác Vĩnh Sanh khiến nó đổi hướng quay lại về phía Trác Vĩnh Sanh.  

Nhìn thấy cảnh này, Trác Vĩnh Sanh muốn trốn nhưng tốc độ của kiếm khí đó quá nhanh.  

Phập một tiếng.  

Cổ của Trác Vĩnh Sanh đã xuất hiện vết kiếm, không phải hình dáng thẳng mà là hình cung.  

Một kiếm chí mạng!  

Lúc này, tất cả yên lặng.  

“Kiếm khí hình cung!”  

Trong nhóm người, đạo sĩ Kính Tâm thốt lên kinh ngạc: “Tên nhóc này thi triển được kiếm khí hình cung kìa!”  

Mọi người không hiểu, nhìn sang đạo sĩ Kính Tâm.  

Đạo sĩ Kính Tâm cũng là một cao thủ dùng kiếm, nên giải thích: “Tương truyền vị Vô Thượng Thần Đế sáng tạo ra thế giới Cửu U của chúng ta năm đó cũng là một cao thủ dùng kiếm”.  

“Mà kiếm khí hình cung này chính là sát chiêu của vị Vô Thượng Thần Đế đó, tạo ra một lần phong ba trong việc tu hành kiếm khí hình cung”.  

“Nhưng...”  

Đạo sĩ Kính Tâm nhìn Tần Ninh, ánh mắt lóe lên, như muốn nhìn thấu hắn.  

Sau đó cô ta không nói tiếp nữa.  

Cô ta biết, từ đó đến giờ, số kiếm khách nắm vững được kiếm khí hình cung ít đến đáng thương, cho dù một số kiếm khách có lĩnh ngộ được kiếm ý thì cũng không thể khống chế nổi kiếm khí hình cung.  

Hôm nay, thiếu niên Tần Ninh 16 tuổi này lại có thể làm được.  

Trác Vĩnh Sanh chết không oan.  

Tần Ninh đã đi xuống võ đài, giống như vừa làm xong chuyện đơn giản nhất vậy.  

“Công tử, đó là kiếm thuật gì vậy?”  

Vân Sương Nhi tò mò hỏi.  

“Kiếm khí hình cung!”, Tần Ninh cười nhẹ: “Vẫn dựa vào sự khống chế kiếm, dòng chảy không khí và tốc độ gió để biến chuyển hình dáng kiếm khí”.  

“Sao có thể chứ...”  

“Sao lại không thể?”, Tần Ninh cười nhạt: “Sau này ta sẽ dạy cho cô!”  

“Hả?”, Vân Sương Nhi sửng sốt.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play